Chương
Có một tên phụ trách do dự một lát, rồi nói với Lâm Hàn: “Cậu Lâm, cậu có biết tình hình các thế lực trong vùng xám ở Bắc Đông không? Và cả sự khó khăn khi muốn trở thành đại ca của toàn bộ vùng xám?”
Mấy tên phụ trách còn lại cũng nhìn về phía Lâm Hàn, hy vọng anh biết khó mà lui, chỉ lên làm Đại bàng núi. Có vậy, họ cũng dễ ăn nói hơn.
Lâm Hàn nghe vậy, nói thẳng: “Yên tâm, tôi biết rõ. Các người không phải lo, chỉ cần quyết định có đi theo tôi hay không thôi”.
Mấy tên kia nghe thấy thế, quay đầu nhìn nhau, sắc mặt đều trở nên hết sức khó coi.
Chỉ coi Lâm Hàn là Đại bàng núi thì họ còn có thể tự quyết định. Dù sao, thực lực của Lâm Hàn cùng di chúc của Trương Thiên Sơn cũng bày ra trước mắt, chắc hẳn các gia chủ sẽ đồng ý.
Nhưng nếu coi Lâm Hàn là đại ca của cả vùng xám Bắc Đông, họ lại không thể tự tiện quyết định, suy cho cùng, điều này có ý nghĩa khác xa với chỉ làm Đại bàng núi.
Lâm Hàn cũng nhận ra sự khó xử của họ, biết họ không có quyền quyết định chuyện này. Anh dứt khoát nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ thả các người về thông báo cho ông chủ của mình, để họ tự quyết định. Nhưng các người phải nhớ kỹ, chỉ có một ngày thôi. Nếu trong thời gian đó mà các người không chủ động đến trang viên nhận tôi làm đại ca của toàn bộ vùng xám ở Bắc Đông, thì tôi sẽ cử cao thủ tiêu diệt các người. Giờ, trước mặt các người chỉ có hai sự lựa chọn là phục tùng hoặc diệt vong!”
Lâm Hàn nói xong, không muốn nói gì thêm với mấy tên phụ trách kia nữa, trực tiếp bảo Lâm Phong thả những cao thủ đến chi viện ra.
Những thế lực ấy có lẽ có sức mạnh rất đáng gờm trong Bắc Đông, đặc biệt là sau khi họ bắt tay nhau sẽ tạo thành một lực lượng cực kỳ đáng sợ.
Nhưng đối với Lâm Hàn thì nó chẳng tính là gì. Giờ Lâm Hàn có thể bảo Lâm Phong bắt lấy họ một cách dễ dàng thì sau này cũng có thể bảo ông ta tiêu diệt họ một cách dễ như trở bàn tay. Vì vậy, cũng không cần giữ bọn họ lại làm gì.
Chẳng bao lâu sau, vài tên phụ trách đã được cởi trói đưa ra ngoài.
Bên ngoài nhà chính nhà họ An, vài tên phụ trách kia cũng thấy được toàn bộ cao thủ nhà mình, không thiếu một ai.
Biết Lâm Hàn thả bọn họ ra hết, vài tên phụ trách kia đều hơi kinh ngạc. Ban đầu họ còn đoán Lâm Hàn chắc chắn sẽ không thả hết cao thủ ra mà tiếp tục giam giữ để uy hiếp họ. Không ngờ giờ anh lại thả hết không chừa một ai.
“Tên Lâm Hàn kia bị đần à? Thế mà lại thả toàn bộ? Nãy tôi còn nghĩ không còn cách nào nữa, giờ thả hết cao thủ ra, chẳng phải là tạo cơ hội cho chúng ta hả?”, một tên phụ trách đắc ý cười nói.
Vài tên phụ trách khác nghe thế đều gật đầu, cảm thấy rất có lý.
Có số cao thủ kia, rồi lại liên hợp với những thế lực còn lại ở Bắc Đông thì chắc chắn sẽ có cơ hội lật đổ anh.bg-ssp-{height:px}
Dẫu sao trước đó, vẫn có rất nhiều thế lực chịu nghe theo di chúc của Trương Thiên Sơn, coi Lâm Hàn là Đại bàng núi mới. Nhưng một người ngoài như Lâm Hàn mà đòi làm đại ca của toàn bộ vùng xám thì chắc chắn sẽ có rất nhiều thế lực phản đối.
Cứ thế, bọn họ cũng có thể liên hợp với nhiều thế lực khác hơn và có sức mạnh để đối phó Lâm Hàn.
Nhưng lại có một tên phụ trách nghiêm túc lắc đầu nói: “Mấy người nghĩ Lâm Hàn kia bị ngu à? Tôi không cho là thế, nếu cậu ta dám thả hết số cao thủ đó ra, có phải cho thấy cậu ta chẳng để chúng ta vào mắt? Nơi này chắc phải có cao thủ, nhưng không đại biểu chỉ dừng lại ở con số đó, lỡ cậu ta có nhiều cao thủ hơn thì sao? Chưa nói đâu xa, riêng đàn em của đám La Văn, lần này lại chẳng có ai tới”.
Ông ta vừa nói xong, sắc mặt mấy người còn lại đều thay đổi hẳn, bấy giờ mới nhớ tới chuyện đó.
Lần này, bọn họ không nhìn thấy một cao thủ nào của Trương Thiên Sơn hết, hiển nhiên, Lâm Hàn không có dẫn theo toàn bộ cao thủ đến giải quyết nhà họ An.
Đây còn chưa phải toàn bộ, nhưng đã có hơn cao thủ được huấn luyện một cách bài bản. Vậy một khi điều động hết thì dù bọn họ có liên hợp với các thế lực khác cũng chẳng thể đối phó Lâm Hàn được.
Vài tên phụ trách bàn bạc với nhau một lúc, đều chẳng có cách nào. Dù bọn họ có rất nhiều con đường ở Bắc Đông có thể gây khó dễ cho Lâm Hàn, nhưng trước sức mạnh áp đảo, thì mọi âm mưu lại có ý nghĩa gì cơ chứ?
Bọn họ cũng đành bất lực bó tay, chỉ có thể đi về bàn bạc với ông chủ.
Sau đó, vài tên phụ trách đều tự dẫn theo cao thủ nhà mình rời khỏi nhà chính nhà họ An.
Mà lúc này, bên trong nhà chính, dưới sự giải thích của mấy tên quản lý, cuối cùng An Thành Chí cũng hiểu sơ được tình hình trước mắt. Và cũng khiến cậu ta biết tại sao không nhìn thấy An Nguyên, hóa ra là bị lôi đi xử phạt.
Chuyện khác thì An Thành Chí cũng không quan tâm lắm, suy cho cùng, ai làm Đại bàng núi hay đại ca vùng xám ở Bắc Đông cũng chẳng liên quan gì đến cậu ta. An Thành Chí chỉ muốn kinh doanh hợp pháp thôi.
Nhưng khi nghe thấy Lâm Hàn muốn nâng đỡ mình lên làm ông chủ mới của nhà họ An, An Thành Chí lại không muốn.
Đầu tiên, cậu ta không muốn quản ý thế lực ở vùng xám và làm ăn phi pháp. Thứ hai, cậu ta cũng không muốn trở thành con rối của Lâm Hàn.