Chương
Dù sao ngay cả nhà họ An, nhà họ Điền và vài thế lực kia cũng đã đầu quân cho Lâm Hàn, thì các thế lực còn lại cũng chẳng dám chống trả. Chỉ cần dùng chút mánh lới là có thể dẹp yên được ngay.
Lâm Hàn nhìn vài tên phụ trách kia, cười nói: “Đừng nịnh, tôi không ưa kiểu đó. Tôi đồng ý rồi nhưng đừng thỏa mãn vội, chẳng được gì đâu. Cái tôi cần là các người có thể nghe theo lệnh của mình. Giờ tôi sẽ đưa ra yêu cầu thứ nhất, nếu ngay cả mệnh lệnh đầu tiên cũng không làm được thì đừng trách sao tôi trở mặt và tàn nhẫn”.
Lâm Hàn đang cười, nhưng vài tên phụ trách kia lại cảm thấy trong lòng rét run.
Bọn họ lập tức không cười nổi, ai cũng lộ ra vẻ mặt xấu hổ nhìn Lâm Hàn.
Tuy không thân với Lâm Hàn, không biết anh là người như thế nào. Mà chỉ dựa vào mấy câu ban nãy và hành động của Lâm Hàn thôi, họ cũng biết anh không phải là người dễ bị qua mặt và lừa dối.
“Cậu Lâm cứ nói”, lúc này, ông chủ Điền chợt mở miệng nói.
Vài tên phụ trách các thế lực khác cũng thở dài, dù bất lực, nhưng biết sao giờ. Bất kể Lâm Hàn đưa ra mệnh lệnh gì, e rằng họ đều phải làm theo. Ở trước mặt kẻ mạnh một cách quá đáng như thế thì họ cũng tịt đường.
Lâm Hàn thấy vậy, gật đầu. Anh cũng không dong dài mà nói thẳng: “Yêu cầu thứ nhất, nói dễ cũng rất dễ, nói khó cũng cực kỳ khó. Để xem các người có thật lòng vâng theo sự sai khiến thực hiện mệnh lệnh của tôi hay không. Đó là tôi muốn các người ngừng mọi hoạt động kinh doanh hợp pháp trong vòng ngày, nhớ nhé, là mọi hoạt động. Đến lúc đó, tôi sẽ cử người đi kiểm tra. Nếu phát hiện ai không ngừng thì đừng có trách tôi!”
Trên khoảng đất trống trước trang viên.
Vài thế lực vùng xám ở Bắc Đông đến đầu quân cho Lâm Hàn nghe thấy yêu cầu đó của anh đều sửng sốt, không ngờ mệnh lệnh đầu tiên lại là cái này.
Ngừng mọi hoạt động kinh doanh phi pháp? Đùa gì vậy, thu nhập của bọn họ đều dựa vào làm ăn phi pháp đó.
Lúc trước, bọn họ đua nhau tự lập thế lực riêng cũng chẳng phải là vì muốn tự mình làm ăn các thương vụ trong vùng xám, kiếm được càng nhiều tiền hơn sao? Giờ tạm thời nhịn nhục cũng không phải vì lợi ích chung, vì có thể tiếp tục làm ăn phi pháp?
Nhưng lúc này, Lâm Hàn lại bảo bọn họ ngừng mọi hoạt động kinh doanh phi pháp là có ý gì. Thế lực ở trong vùng xám như họ không làm ăn phi pháp nữa thì chẳng phải là hài hước quá à?
Vài tên phụ trách đều nghi ngờ mình nghe nhầm, theo sự hiểu biết của họ thì Lâm Hàn cũng là đại ca của Hoa Đông. Tuy không biết anh kiếm đâu ra nhiều cao thủ như vậy, nhưng bọn họ biết Lâm Hàn cũng thuộc thế lực trong vùng xám. Vì thế, họ mới không hiểu nổi tại sao Lâm Hàn lại không muốn làm ăn phi pháp nữa.
Bọn họ quay sang nhìn nhau, có hơi khó xử. Vì Lâm Hàn quá mạnh, bọn họ cũng muốn đi theo và thực hiện mệnh lệnh của anh. Nhưng họ không ngờ rằng yêu cầu đầu tiên lại khiến họ rối rắm như thế.
Ông chủ Điền chần chừ một lát, rồi mở miệng nói: “Cậu Lâm, tôi không nghe nhầm chứ? Tại sao lại muốn chúng tôi ngừng làm ăn phi pháp? Điều này cũng đâu có lợi gì cho cậu đâu, cùng lắm thì chúng tôi chia một phần hay một nửa lợi nhuận cho cậu”.bg-ssp-{height:px}
Vài tên phụ trách còn lại nghe vậy cũng gật đầu, tuy nhường ra một nửa lợi nhuận khiến họ rất xót, nhưng giờ còn cách nào đâu. Ai bảo Lâm Hàn mạnh hơn bọn họ chứ? Mà nhường đi một nửa vẫn tốt hơn là khỏi làm ăn gì nữa. Suy cho cùng, bọn họ vốn dựa vào cái nghề này mà sống, tiền đều đến từ những phi vụ làm ăn đó, không có nó thì chắc bọn họ cạp đất ăn mất.
Dưới ánh nhìn của vài tên phụ trách, Lâm Hàn vẫn lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Các người không cần biết tại sao tôi làm thế, đây là mệnh lệnh của tôi, có làm theo hay không là do mấy người. Nhưng tôi hy vọng, trước khi đưa ra quyết định thì hãy nghĩ đến hậu quả”.
Lâm Hàn nói xong, xoay người đi vào trang viên, không tính giải thích gì nhiều với mấy thế lực vùng xám kia.
Đàn em của anh thấy thế, cũng đi theo Lâm Hàn trở về.
Phút chốc, khoảng sân rộng lớn vốn tràn đầy cao thủ của Lâm Hàn chợt trở nên trống trải. Gần như đa số cao thủ đều rời đi, chỉ để lại vài người đứng gác cùng mấy chục người của các thế lực vùng xám kia.
Thấy Lâm Hàn nói xong câu đó bèn rời đi, mấy thế lực vùng xám kia đều ngơ ngác, không thể hiểu nổi Lâm Hàn làm thế để làm gì.
Vài tên phụ trách nhìn nhau, đau đầu trao đổi.
“Cậu Lâm có ý gì thế? Tại sao đang yên đang lành lại muốn chúng ta ngừng kinh doanh phi pháp?”
“Lẽ nào tính chuyển sang kinh doanh hợp pháp ư? Trước đó, cậu Lâm và Trương Thiên Sơn cũng quyết định như thế”.
“Đùa gì vậy? Bảo chúng ta kinh doanh hợp pháp á? Việc này không những chẳng kiếm được tiền, có khi còn lỗ nữa ấy chứ”.
“Vậy giờ phải làm sao? Hình như cậu Lâm đã quyết tâm như thế rồi”.
Vài tên phụ trách bàn bạc một lát, lại không có cách nào.
Cuối cùng, ông chủ Điền bất lực thở dài nói: “Thôi bỏ đi, còn làm sao nữa, không có tiền vẫn hơn mất mạng. Cứ làm theo lệnh của cậu Lâm đi, sau này lại nghĩ biện pháp tiếp vậy”.