Chương
“Thưa cậu Lâm, tôi đã kiểm tra xong, mấy thế lực vùng xám kia đều ngừng mọi hoạt động kinh doanh phi pháp trong và ngoài tỉnh”, Lâm Phong báo cáo với Lâm Hàn.
Lâm Hàn nghe vậy, khẽ gật đầu, khá là hài lòng.
Thực tế, Lâm Hàn đã sớm biết vài thế lực kia có mấy đường dây làm ăn phi pháp ngoài tỉnh được che giấu rất kỹ, người bình thường khó mà phát hiện ra. Chẳng qua, Lâm Hàn cũng không phải người bình thường, đằng sau anh còn có nhà họ Lâm. Tuy nhà họ Lâm vẫn chưa đứng vững gót chân ở Hoa Hạ, nhưng điều tra việc cỏn con ấy thì lại dễ như trở bàn tay.
Lần này, Lâm Phong nhờ nhà họ Lâm giúp nên đã điều tra được vài thế lực kia đều ngoan ngoãn ngừng mọi hoạt động kinh doanh phi pháp, mà không giở mánh khóe gì.
Lâm Hàn khá là hài lòng với điều ấy, xem ra mấy thế lực kia quả thật không dám cãi lời anh Giờ, Lâm Hàn cũng không quan tâm bọn họ có thật lòng nghe theo hay không, chỉ cần họ nghiêm túc thực hiện mệnh lệnh của anh là được.
Tuy chuyện như thế sẽ không thể kéo dài mãi được, về sau chắc chắn họ sẽ chống đối, nhưng chỉ cần trước mắt đã đủ rồi. Kế tiếp chỉ cần dựa theo kế hoạch của Lâm Hàn, kéo bọn họ làm ăn hợp pháp là được.
Lâm Hàn tin rằng đến lúc đó, vài thế lực vùng xám kia sẽ dần nhận ra làm ăn hợp pháp không những kiếm được tiền mà còn ổn định hơn so với phi pháp, lợi nhuận cũng sẽ ngày càng tăng. Suy cho cùng, làm ăn hợp pháp còn có thể mở rộng quy mô.
Đợi đến lúc ấy, Lâm Hàn chắc rằng bọn họ sẽ hiểu được suy nghĩ của mình và Trương Thiên Sơn, rồi thật lòng đi theo anh.
Còn về chuyện thu phục toàn bộ thế lực vùng xám ở Bắc Đông, vì Lâm Hàn đã khiến nhà họ An – một thế lực đi đầu trong việc chống đối anh đầu quân cho mình. Còn những thế lực còn lại không tôn trọng di chúc của Trương Thiên Sơn thì cũng chẳng có thực lực phản kháng.
Thế nên, mấy ngày nay, đàn em của Lâm Hàn cũng thuận lợi thu phục hết những thế lực còn lại ở Bắc Đông.
Tuy Bắc Đôn có rất nhiều thế lực vùng xám, cần phải mất một thời gian mới thu phục hết được. Nhưng nếu thuận lợi như thế, có lẽ sẽ không mất quá lâu.
Về chuyện ở La quốc, Lâm Hàn cũng đã nhận được tin, mọi thứ đều tiến hành suôn sẻ. Đã xác định được mấy nhà máy cơ giới kia chính là những nhà máy mà nhà họ Lâm bỏ ra giá trên trời nhưng vẫn chưa thể mua được.
Sau khi kiểm tra, bên kia đã bàn bạc với người của La quốc, ký hợp đồng mua lại mấy nhà máy kia. Nếu suôn sẻ thì có lẽ đêm nay có thể thành công.
Tới giờ cũng chẳng cần Lâm Hàn làm gì.
Bên Bắc Đông, Lâm Hàn hoàn toàn có thể giao cho Lâm Phong, Ngô Xuyên, La Võ và Uông Nghĩa giải quyết. Dù sao, anh cũng đã sắp xếp hết rồi, bọn họ tự phân công nhau thực hiện là được. Suy cho cùng, anh cũng khá là tin tưởng bọn họ.
Bên La quốc, Lâm Hàn lại càng không cần lo lắng. Dù sao, chuyện này cũng rất quan trọng đối với nhà họ Lâm, gia tộc sẽ tự cử chuyên gia đáng tin đi dốc sức giải quyết.bg-ssp-{height:px}
Nếu là thế mà còn không thể mua được vài nhà máy cơ giới kia thì Lâm Hàn cũng chẳng giúp được gì. Rốt cuộc, anh đã làm hết sức rồi.
Thấy ở đây không còn chuyện gì cần đến mình nữa, Lâm Hàn liền chuẩn bị rời khỏi đây, trở về Đông Hải.
“Gọi Ngô Xuyên, Uông Nghĩa, La Võ đến đây đi, tôi có một số chuyện cần dặn”, Lâm Hàn nói với Lâm Phong.
“Vâng”, Lâm Phong khẽ gật đầu, rồi rời đi.
Chẳng bao lâu sau, Lâm Phong đã dẫn theo Ngô Xuyên, Uông Nghĩa, La Võ đến.
“Cậu Lâm”.
“Anh Hàn”.
Bọn họ vừa thấy Lâm Hàn thì đều kính cẩn chào anh.
Lâm Hàn gật đầu, đứng dậy, nói: “Mấy chuyện còn lại ở đây tự mọi người lo đi, tôi tính về Đông Hải. Bên này sẽ do mấy anh quản lý, nếu có chuyện gì quan trọng hay rắc rối nào không giải quyết được thì gọi cho tôi”.
Đám Ngô Xuyên nghe vậy đều gật đầu, bọn họ tin rằng mình có thể giải quyết những chuyện còn lại, dù không có Lâm Hàn ở lại chủ trì toàn cục cũng có thể làm tốt.
Có hơn cao thủ ở đây thì còn gì không làm được nữa chứ?
Lâm Hàn chợt nhớ đến chuyện hợp tác giữa quỹ đầu tư Nhân Phàm và Bắc Đông, bèn nói với Uông Nghĩa: “À đúng rồi Uông Nghĩa, anh phân chuyện của mình cho bọn họ đi, rồi về Đông Hải với tôi luôn. Dự án hợp tác giữa Bắc Đông và Nhân Phàm sẽ do anh đảm nhận, cần phải nhanh chóng nối lại chuyện này để bắt tay vào làm ăn hợp pháp, kiếm được một nguồn lợi nhuận khả quan cho Bắc Đông”.
Uông Nghĩa nghe vậy, gật đầu đồng ý.
Anh ta có nghe chuyện này từ La Văn và Ngô Xuyên, biết bên thành phố Đông Hải đã xảy ra chuyện, Tạ Kiến Bình suýt chút nữa đã hại chết Lâm Hàn và vợ anh.