Chương
Sau, bên Trương Thiên Sơn bị người hại, Lâm Hàn vội vàng chạy tới, Tạ Kiến Bình và đám đàn em thân tín cũng bị dẫn về. Những người còn lại ở Đông Hải đều là người trung thành với Trương Thiên Sơn. Giờ họ vẫn đang chờ lệnh ở đó.
Chuyện hợp tác giữa Bắc Đông và quỹ đầu tư Nhân Phàm cũng bị gác lại, nay bên này đã bình ổn, tất nhiên cần phải đẩy nhanh việc hợp tác một chút mới được.
Có quỹ đầu tư Nhân Phàm giúp, cộng thêm những sản nghiệp bên Bắc Đông thì một khi triển khai dự án, đương nhiên có thể mang lại lợi nhuận khách quan cho đôi bên. Mà nguồn lợi nhuận ấy lại cực kỳ quan trọng đối với một Bắc Đông như hiện nay.
Dù sao, trước mắt các thế lực vùng xám ở Bắc Đông vừa trải qua một trận chiến, đã bị tổn thất nặng nề, giờ lại còn ngừng kinh doanh phi pháp. Vì vậy, đương nhiên những thế lực kia sẽ không có nguồn thu để khôi phục thực lực. Thế nên, để bọn họ nhìn thấy được hy vọng trong tương lai quả thật là một chuyện hết sức cấp thiết.
“Vâng thưa cậu Lâm”, Uông Nghĩa đáp.
Lâm Hàn gật đầu, sau đó lại dặn dò vài điều, rồi thu xếp hành lý trở về Đông Hải.
Ngô Xuyên và những cao thủ do anh ta dẫn đến cùng cao thủ nhà họ Lâm đều bị Lâm Hàn để lại Bắc Đông, tiếp tục bận chuyện ở đây. Anh chỉ dẫn theo người của Tôn Hàn Các về.
Bên Uông Nghĩa cũng không dẫn theo nhiều người, Đông Hải là địa bàn của Lâm Hàn, nên sẽ chẳng thể xảy ra chuyện gì được, không cần phải dẫn nhiều người đi. Huống chi, mục đích của chuyến đi lần này là hợp tác làm ăn hợp pháp, hoàn toàn không cần dùng đến nhiều cao thủ. Chỉ cần dẫn theo vài người đề phòng cho bất cứ tình huống nào và giải quyết một vài chuyện là được.
Buổi chiều, mấy chục người của Lâm Hàn thu xếp chút hành lý rồi lên xe, xuất phát đi Đông Hải.
Sáng sớm tại Đông Hải.
Sau khi lên đường cả chiều lẫn đêm, cuối cùng đoàn xe của Lâm Hàn cũng về tới thành phố Đông Hải.
Vừa trở về, đám người Lâm Hàn đã tách ra.
Uông Nghĩa thì đi sơn trang Thúy Hồ gặp những cao thủ đến từ Bắc Đông để sắp xếp bước tiếp theo.
Người của Tôn Hàn Các thì về nhà nghỉ ngơi.bg-ssp-{height:px}
Còn Lâm Hàn, đương nhiên là trở về biệt thự núi Vân Mộng.
Lần này đến Bắc Đông, tuy không mất nhiều thời gian, mới khoảng ngày thôi, nhưng lại trải qua rất nhiều chuyện. Đặc biệt là cái chết của Trương Thiên Sơn đã khiến cho Lâm Hàn cảm thấy hơi mệt mỏi, chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi.
“Cậu Lâm, vậy tôi đi trước đây. Cậu yên tâm, tôi chắc chắn sẽ làm tốt chuyện hợp tác giữa Bắc Đông và Nhân Phàm”, Uông Nghĩa nói.
Lâm Hàn gật đầu rồi nổ máy rời đi.
Bên trong biệt thự núi Vân Mộng, Lâm Hàn đỗ xe xong rồi đi tới trước cửa.
Đương nhiên anh có chìa khóa, nhưng Lâm Hàn lại không dùng mà gõ cửa.
Dương Lệ đang ăn sáng trong nhà nghe thấy tiếng gõ cửa thì kinh ngạc, sao lại có người gõ cửa biệt thự được nhỉ? Cổng vẫn đóng mà? Nếu có người tới chơi thì chắc hẳn sẽ không vào sân được.
Dương Lệ nghi hoặc đi đến mắt mèo ngay cửa thì thấy bóng hình quen thuộc, tức thì kích động mở cửa ra, nhào vào trong lòng Lâm Hàn.
Lâm Hàn thấy thế thì hơi kinh ngạc, không ngờ Dương Lệ lại kích động như vậy.
Có điều, nghĩ lại thì cũng đúng thôi. Dẫu sao lúc trước Lâm Hàn đi ra ngoài, Dương Lệ cũng không biết rõ anh đi làm gì, nên mới không lo lắng lắm.
Nhưng lần này lại khác, Dương Lệ không biết cụ thể Lâm Hàn đi làm gì, lại biết nó có liên quan tới thế lực vùng xám ở Bắc Đông, một nơi đầy rẫy nguy hiểm, nên mới lo lắng như vậy.
“Được rồi, được rồi, chẳng phải anh vẫn lành lặn sao? Xem em kìa, y như con nít”, Lâm Hàn vỗ vỗ tấm lưng của Dương Lệ nói.
Lúc này, Dương Lệ mới lưu luyến thả Lâm Hàn ra, trợn mắt liếc anh một cái.
Gần đây, bên quỹ đầu tư Nhân Phàm cũng chẳng có chuyện gì gấp nên cô vẫn nghỉ phép ở nhà, không cần đến công ty.