Chương
Nhưng Lâm Hàn cũng lười nói nhiều với Triệu Tứ Hải, đối với loại người như Triệu Tứ Hải, Lâm Hàn không có ý muốn thương lượng gì thêm.
Nếu không phải anh ta là anh rể của Dương Lệ thì loại người như Triệu Tứ Hải này thậm chí còn không đủ tư cách để nói chuyện với Lâm Hàn.
“Về chuyện lần trước, anh không nói cho Dương Duyệt và Dương Cảnh Đào biết đấy chứ?”, Lâm Hàn hỏi.
“Không hề, không hề”, Triệu Tứ Hải lắc đầu nguây nguẩy nói: “Cậu yên tâm, chuyện đó tôi làm theo lời cậu dặn, một câu cũng không hề tiết lộ với bọn họ, bọn họ hoàn toàn không biết gì hết”.
Lâm Hàn nghe thấy vậy thì khẽ gật đầu, chuyện này tạm thời không thích hợp nói với bọn họ, sau này cũng tạm thời sẽ không nói cho họ biết, đây cũng là suy nghĩ của Dương Lệ và Lâm Hàn.
Nếu không phải lần trước xảy ra chuyện đó thì Lâm Hàn căn bản sẽ không để Triệu Tứ Hải biết được thân phận của mình, thậm chí ngay cả Dương Lệ cũng sẽ không thể biết được. Dù sao thì chuyện này nếu có càng nhiều người biết thì đối với Lâm Hàn và người bên cạnh anh chỉ càng thêm bất lợi mà thôi.
Nói thế nào thì cũng là thế lực Vùng Xám, khó tránh khỏi sẽ có chút tranh chấp, không nói mấy thứ khác, chỉ những thế lực còn lại ở Vùng Xám Bắc Đông anh đắc tội lúc trước nếu biết rõ được danh tính cụ thể của Lâm Hàn, rất có thể sẽ tiến hành trả thù lên những người bên cạnh Lâm Hàn.
Mặc dù Lâm Hàn đã phái người nhà họ Lâm âm thầm bảo vệ mấy người Dương Lệ, nhưng không sợ trộm ra tay, chỉ sợ trộm rình rập, cách phòng ngự tốt nhất là tuyệt đối không thể để đối phương biết được điểm yếu của mình.
Lâm Hàn tin lời Triệu Tứ Hải nói, dù sao thì hôm nay nhìn phản ứng của Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt, hình như hoàn toàn không hề biết chuyện của Lâm Hàn, mặc dù bọn họ từ đầu đến cuối không gây sự cho Lâm Hàn và Dương Lệ, nhưng cũng chẳng hài hoà với Lâm Hàn và Dương Lệ là mấy. Nếu như bọn họ biết được thân phận thật sự của Lâm Hàn, chắc chắn sẽ không có thái độ như thế.
“Giữ không tồi, sau này tiếp tục giữ bí mật”, Lâm Hàn lúc này cũng nói.
“Cậu cứ yên tâm”, Triệu Tứ Hải nói, nhưng trong lòng lại thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cũng may chuyện mà Lâm Hàn căn dặn không lộn xộn, nếu không không chừng sẽ bị Lâm Hàn gây rắc rối, mà đối mặt với Lâm Hàn, anh ta hoàn toàn không có cách nào cả.
Lúc này Lâm Hàn lại nói: “Nghe nói trong khoảng thời gian này anh vẫn chưa tìm được công việc, sơ yếu lý lịch bị trả lại, phỏng vấn bị đánh trượt, nguồn kinh tế trực tiếp bị cắt đứt, cuộc sống sinh hoạt cơ bản trong nhà cũng không thể duy trì được?”
Triệu Tứ Hải nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên ảm đạm, trong khoảng thời gian này anh ta thật sự không chịu nổi, dáng vẻ chẳng còn giống người, nhiều khi Triệu Tứ Hải thậm chí còn cảm thấy không thể trụ nổi nữa.
“Đúng vậy, chuyện này cũng chẳng còn cách nào cả. Tôi tuổi tác đã cao, lại không có năng lực. Lúc trước ông chủ Phùng giúp đỡ tôi là bởi vì cậu Lâm, bây giờ đừng nói là một công việc tốt, cho dù là một công việc bình thường tôi cũng không thể tìm được”, Triệu Tứ Hải có chút bất dĩ nói.bg-ssp-{height:px}
Trong thư phòng.
Ánh mắt Triệu Tứ Hải có chút u ám, không còn vẻ hung hăng càn quấy trước kia, anh ta giống như một người góc cạnh bị mài phẳng.
Trên thực tế, thời gian này quả thực Triệu Tứ Hải cũng có phần sa sút. Suy cho cùng đã không còn trẻ, cho dù không có tất cả cũng có thể từ từ phấn đấu.
Triệu Tứ Hải bây giờ đã bước vào tuổi trung niên, không có sự nghiệp thành công gì, thậm chí ngay cả trách nhiệm cơ bản cũng đã không thể gánh vác.
Trước đó Lâm Hàn đã dự định, mặc dù ngày trước Triệu Tứ Hải quả thật rất quá đáng, nhưng biểu hiện ngày hôm nay và khoảng thời gian này cũng coi như không tồi. Hơn nữa Triệu Tứ Hải cũng là người thân của Dương Lệ, đương nhiên Lâm Hàn không muốn mối quan hệ này căng thẳng, cũng không muốn anh ta thảm quá, vì vậy anh dự định ra tay giúp đỡ một chút.
“Anh tiếp tục đến làm việc ở chỗ Phùng Thạch đi”, Lâm Hàn lên tiếng.
Triệu Tứ Hải ngây ra, có chút không dám tin nhìn Lâm Hàn, anh ta nghi ngờ bản thân nghe nhầm.
Vừa nãy Lâm Hàn nói để mình tiếp tục làm việc cùng Phùng Thạch, Triệu Tứ Hải nhìn Lâm Hàn với vẻ mặt không dám tin.
Phải biết rằng, việc vặt bên Phùng Thạch đều là công việc béo bở. Trước khi Triệu Tứ Hải rời đi, đãi ngộ ở bên đó rất tốt, chưa kể trong thời gian này công ty bất động sản đã nhận được tiền vốn của quỹ đầu tư Nhân Phàm, phát triển một bước lên trời. Hiện giờ không biết bao nhiêu người muốn chen chân vào đó nhưng chẳng thể chen chân nổi.
Dù sao thì bây giờ công ty bất động sản dưới quyền của Phùng Thạch đã không giống ngày trước. Không như trước đây có mấy người dựa vào nịnh hót, dùng chút mối quan hệ cũng có thể trà trộn vào. Bây giờ không có tài năng thật sự, căn bản không thể vào, cho dù thật sự có tài cũng nhất định phải xuất sắc, nếu không thì cũng không vào được.
“Cậu Lâm, cậu, cậu vừa nói là?”, Triệu Tứ Hải có chút không dám tin, anh ta nhìn Lâm Hàn cẩn thận hỏi.
Thời gian này Dương Cảnh Đào và Dương Duyệt cũng rất muốn bảo Dương Lệ về chuyện giúp đỡ giải quyết công việc của Triệu Tứ Hải. Nhưng anh ta hiểu sâu sắc tất cả những gì Dương Lệ có bây giờ mặc dù đều là liên quan đến năng lực của bản thân, nhưng cũng phần lớn là vì Lâm Hàn.
Mà Triệu Tứ Hải chẳng phải không hy vọng nhận được giúp đỡ của Lâm Hàn. Với thực lực của Lâm Hàn cũng không cần thiết tiêu xài quá nhiều, chỉ cần giúp đỡ anh một chút, Triệu Tứ Hải nhất định có thể thu được lợi ích ngoài sức tưởng tượng, lập tức lên như diều gặp gió.