Chương
Chu Nhã Thiến cũng nói thẳng: “Tiểu Lệ, bây giờ cậu là CEO của quỹ đầu tư Nhân Phàm, không hề thiếu tiền, không cần phải cứ trói buộc mình vào người đàn ông đó chứ? Cậu hoàn toàn có thể dựa vào mình, hoặc là sau này tìm người đàn ông khác có năng lực hơn mà”.
Dương Lệ giật mình, chưa nói trong quan niệm của cô, vợ chồng là sẽ giúp đỡ lẫn nhau, chứ không phải dựa vào đàn ông để nuôi mình, hơn nữa Lâm Hàn cũng rất xuất sắc, trên thực tế không mấy ai có thể sánh được với anh. Huống hồ, cho dù có người xuất sắc hơn Lâm Hàn thì Dương Lệ cũng đã chọn Lâm Hàn, người khác có xuất sắc hơn nữa cũng không liên quan đến cô.
Dương Lệ nhìn Chu Nhã Thiến một cách kỳ lạ, dường như cô đã không còn hiểu cô ta nữa.
Chu Nhã Thiến trước đây dù hơi cay nghiệt và cậy mạnh, nhưng tam quan tổng thể vẫn khá ổn, nếu không ban đầu Dương Lệ cũng không làm bạn với Chu Nhã Thiến.
Dương Lệ vốn định cố gắng hết sức giúp đỡ Chu Nhã Thiến, dù sao hai người cũng là bạn, nhưng Chu Nhã Thiến của bây giờ lại khiến Dương Lệ có chút khó hiểu, cô ta đã thay đổi quá nhiều. Dương Lệ cảm thấy mình cần xem xét lại, chắc chắn cô vẫn sẽ giúp Chu Nhã Thiến nhưng có thể không giúp hết mình, chỉ là về lý thì vẫn nên giúp một chút.
“Thôi bỏ đi, ăn cơm trước đã, không nói nữa”, Dương Lệ nói thẳng.
Dương Lệ cũng lười nói về những điều này, dù sao với Chu Nhã Thiến bây giờ, cô có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng.
Ăn cơm xong, bầu không khí có vẻ hơi im ắng, Lâm Hàn không có gì để nói với Chu Nhã Thiến, mà vì chuyện vừa nãy nên thái độ của Dương Lệ với cô ta cũng lạnh nhạt hơn.
Chu Nhã Thiến tự nói một mình, cô ta cũng phát hiện Dương Lệ hơi qua loa lấy lệ, trả lời câu được câu chăng.
Bữa trưa dì Hà chuẩn bị khá phong phú, ba người tự ăn phần mình.
Trong lòng Chu Nhã Thiến cảm thấy hơi khó chịu, cảm giác Dương Lệ hơi lạnh nhạt và xa lánh mình. Nếu là trước đây, chắc Chu Nhã Thiến đã nổi giận, nhưng bây giờ cô ta cũng tự biết tình cảnh của mình nên phải nhịn, không chỉ phải nhịn mà trong lòng cô ta còn thầm nghĩ lát nữa nên lấy lòng Dương Lệ thế nào.
Lần trước đến tìm Dương Lệ, Chu Nhã Thiến chỉ là tiện đường, lâu rồi không gặp nên tới mà thôi, nhưng không ngờ bây giờ Dương Lệ lại sống tốt như thế, đương nhiên cô ta không thể dễ dàng bỏ qua cơ hội mang lại giàu có cho mình thế này được.
Sau khi ăn xong Chu Nhã Thiến kéo Dương Lệ muốn ra ngoài đi mua sắm.
Dù sao đều là phụ nữ, chỉ cần ra ngoài đi dạo, mua sắm vui vẻ, Chu Nhã Thiến tin có thể kéo mối quan hệ lại gần hơn, sau đó nhờ Dương Lệ giúp mình.
Nhưng Dương Lệ lại không muốn lắm.
Cô sắp phải làm việc bận rộn, cần phải nghỉ ngơi thật nhiều nên không muốn ra ngoài, thật sự quá mệt.bg-ssp-{height:px}
Hơn nữa Chu Nhã Thiến của bây giờ cũng khiến Dương Lệ cảm giác hơi xa cách, không như Chu Nhã Thiến của trước đây, vậy nên cô không muốn ra ngoài cùng cô ta.
“Thôi, gần đây tớ bận lắm, muốn nghỉ ngơi, sắp tới lại tiếp tục bận rộn rồi, để lần sau đi”, Dương Lệ thẳng thừng từ chối.
Chu Nhã Thiến không muốn thoả hiệp, không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt này, nhưng thuyết phục một hồi Dương Lệ vẫn kiên quyết từ chối, cô ta không còn cách nào khác, dù sao cũng không thể cưỡng ép Dương Lệ.
Chu Nhã Thiến có chút bất lực, ngồi trong phòng khách một lát cũng không có việc gì làm, ngược lại còn hơi dư thừa nên đành phải về trước.
“Vậy hẹn lần sau nhé, tớ sẽ sắp xếp chuyện công ty rồi liên lạc với cậu sau”, Dương Lệ tiễn Chu Nhã Thiến đi.
Trong lòng Chu Nhã Thiến có chút bất mãn, nhưng vẫn phải nở nụ cười đồng ý, dù sao sau này vẫn phải nhờ Dương Lệ giúp đỡ.
Chu Nhã Thiến ra về.
Bên ngoài biệt thự núi Vân Mộng.
Chu Nhã Thiến quay đầu nhìn biệt thự của Lâm Hàn và Dương Lệ, trong lòng có hơi khó chịu.
Trước đây không lâu, Chu Nhã Thiến cũng sống trong biệt thự xa hoa, thậm chí còn xa hoa hơn cả biệt thự này, nhưng bây giờ cô ta gần như không còn gì.
Chu Nhã Thiến cắn răng nghiến lợi nhưng không có cách nào khác bèn âm thầm ghi nhớ, sau đó rời đi.
Chu Nhã Thiến biết rõ trước mắt mình không có gì, chỉ có thể dựa vào Dương Lệ vậy nên phải tạm thời nhẫn nhục, sau này thay đổi được số phận thì tìm Dương Lệ tính sổ sau.
Mà lúc này, Dương Lệ ở trong biệt thự núi Vân Mộng vẫn không hề biết hành động vô tâm này của mình lại khiến Chu Nhã Thiến âm thầm ghi hận.
Dương Lệ nhớ lại Chu Nhã Thiến của trước đây và bây giờ rồi thở dài, có chút bất lực, không ngờ một người lại có thể thay đổi nhiều như vậy.
“Không ngờ bây giờ Chu Nhã Thiến lại trở nên như thế này”, Dương Lệ cảm thán.
Lâm Hàn ở bên cạnh nghe thế chỉ cười chứ không nói gì, anh đã đoán được những chuyện này từ trước, Chu Nhã Thiến chắc chắn sẽ dần trở nên như thế này. Khi một người không dựa vào bản thân, chỉ muốn dựa vào người khác thì kết cục chỉ có một, chính là như Chu Nhã Thiến bây giờ.