Chương
Mặt khác, An Thành Chí cũng biết với thực lực của Lâm Hàn, nếu anh thật sự muốn ra tay với họ, độc chiếm toàn bộ Vùng Xám của Bắc Đông thì anh hoàn toàn làm được, dựa vào thực lực mạnh mẽ của anh là có thể thực hiện, không cần phải bày mưu tính kế.
Cho nên lúc này thấy Lâm Hàn nói thế mà không ai bước lên đi vào trang viên một mình theo ý anh, An Thành Chí đành bước ra, làm người đầu tiên.
Chỉ là An Thành Chí nghĩ như vậy, nhưng người nhà họ An không nghĩ thế.
“An Thành Chí, cậu làm gì đấy?”
“Gia chủ, mau quay lại!”
“Nguy hiểm lắm, sao có thể vào được?”
“Tên khốn này đứng ra làm gì?”
Nhất thời mấy người nhà họ An đều nhỏ giọng gọi An Thành Chí lại, làm sao vào trang viên được, vào rồi là không ra được nữa.
Dù sao bây giờ An Thành Chí cũng là gia chủ của họ, họ cũng không muốn cậu ta gặp chuyện gì, quan trọng nhất là nếu An Thành Chí có làm sao, tuy rằng đối với bọn họ thật ra cũng không tổn thất bao nhiêu, để gia chủ cũ lên làm lại là được, bọn họ tín nhiệm gia chủ cũ hơn.
Nhưng nếu bây giờ An Thành Chí đã là người đầu tiên lựa chọn như vậy thì không nghi ngờ gì nữa, điều này đại diện cho ý của cả nhà họ An, tương đương với việc tách nhà họ An và các thế lực Vùng Xám còn lại ở Bắc Đông, sau này không thể hợp tác với bọn họ được nữa.
Nhưng An Thành Chí lại làm như không nghe thấy, vẫn bước về phía trước dưới con mắt của bao người.
Cậu ta bước lên, những người của nhà họ An cũng không dám lên tiếng nữa. Ở khoảng cách này, nếu bọn họ còn hét lên với An Thành Chí nữa thì một là cậu ta không nghe thấy, hai là sẽ khiến người của Lâm Hàn nghe thấy, nếu như vậy thì tình hình sẽ rất tồi tệ.
Mấy người nhà họ An chỉ có thể bất lực nhìn An Thành Chí bước về phía trước, trong lòng hận cậu ta muốn chết.
Trên quảng trường trước trang viên.
An Thành Chí đi một mình tới trước mặt Lâm Hàn dưới sự theo dõi của các thế lực Vùng Xám khác ở Bắc Đông.
Mọi người ở đây đều biết An Thành Chí chỉ là một người bình thường. Đừng nói là cao thủ, cậu ta thậm chí còn không có kỹ thuật đấm đá cơ bản. Sau khi vào trang viên một mình, Lâm Hàn hoàn toàn có thể đối phó với cậu ta dễ như trở bàn tay.bg-ssp-{height:px}
Trong lúc nhất thời, các thế lực Vùng Xám khác ở Bắc Đông đều hơi nghi hoặc. Họ không hiểu tại sao An Thành Chí lại làm như vậy. Lẽ nào cậu ta không muốn sống nữa?
Lâm Hàn nhìn thấy An Thành Chí bước tới trước mặt mình. Anh khẽ gật đầu để ra hiệu cho An Thành Chí vào trang viên.
An Thành Chí cũng không nói nhiều, cậu ta đi một mình vào trang viên, bóng dáng cậu ta biến mất khỏi tầm mắt.
Những người phụ trách Vùng Xám thấy vậy đều cảm thấy hơi kì lạ, họ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mà mấy người còn lại của nhà họ An thấy thế đều hết hi vọng. Theo họ, An Thành Chí chắc chắn sẽ gặp bất trắc. Mất đi gia chủ mới An Thành Chí cũng chẳng hề hấn gì đối với nhà họ An, nhưng nó sẽ kéo nhà họ An đứng sang phía đối lập với các thế lực Vùng Xám khác ở Bắc Đông. Điều này chắc chắn cực kỳ bất lợi với nhà họ An.
Tuy trước đây nhà họ An luôn muốn tự tạo địa vị riêng cho mình trong xã hội, nhưng họ vẫn liên lạc và hợp tác với một số thế lực khác. Giờ thì hay rồi, thoáng cái đã kéo họ về phía đối lập. Tới lúc đó nếu Lâm Hàn ra tay với họ, nhà họ An chắc chắn sẽ là người đầu tiên gặp xui xẻo.
Có điều bây giờ họ cũng không còn cách nào khác, kết quả thế nào đã không phải họ có thể quyết định. Họ cũng không thể biết được An Thành Chí sẽ gặp chuyện gì trong trang viên. Thậm chí sau khi cậu ta vào trong, mấy người họ cũng hoàn toàn không thể rời đi. Dưới sự bao vây của thuộc hạ Lâm Hàn, họ chỉ có thể ở đây chờ đợi.
Cùng lúc đó, Lâm Hàn thầm gật đầu khi thấy An Thành Chí chủ động bày tỏ lập trường của mình.
Lâm Hàn không biết nhiều về An Thành Chí, anh chỉ biết được một ít từ La Văn. Đánh giá của La Văn về An Thành Chí cũng khá cao, cho nên Lâm Hàn mới nâng đỡ cậu ta trở thành gia chủ mới của nhà họ An.
Bây giờ xem ra An Thành Chí có vẻ là một lựa chọn tốt.
Lúc này Lâm Hàn cũng nhìn về phía những người phụ trách Vùng Xám khác ở Bắc Đông trên quảng trường.
“Tôi không nói lần hai, thời gian của tôi có hạn. Trong vòng ba phút, nếu vẫn không ai vào thì sau này không cần vào nữa!”
Lâm Hàn lạnh lùng thốt ra câu này, anh không nói thêm mà yên lặng chờ đợi.
Những người phụ trách Vùng Xám khác ở Bắc Đông nghe vậy đều đổi sắc mặt. Nhìn Lâm Hàn có vẻ không giống như đang nói đùa, anh đã thật sự quyết tâm.
Trước tiên không cần phải nói, tất cả người phụ trách Vùng Xám ở Bắc Đông đoàn kết lại cũng gần như không đủ tư cách đối đầu với số lượng cao thủ khổng lồ dưới tay Lâm Hàn, hơn nữa bây giờ họ cũng không đưa bao nhiêu người tới. Nếu Lâm Hàn ra tay với họ, đừng nói chống cự, ngay cả cơ hội chạy trốn họ cũng không có.