Chương
So với máy móc thiết bị hạng nặng trước mắt, thì số máy móc của Hoa Hạ trước đó đều chẳng đáng là gì, giống hệt những món đồ chơi.
“Chuyện gì thế này? Máy móc ở đây sao lại lớn đến thế?”
“Làm gì có máy móc nào lớn như thế này? Sao trước giờ tôi chưa từng nghe nói đến?”
“Hoa Hạ thực sự có máy móc khổng lồ như vậy sao?”
Đám người phụ trách đều hết sức kinh ngạc, thậm chí là không dám tin.
Lúc này, An Thành Chí cũng nghi hoặc không thôi. Cậu ta nghi ngờ hỏi La Văn: “Anh La, số máy móc khổng lồ này là?”
Nghe thấy An Thành Chí hỏi, những người phụ trách khác cũng nhìn về phía La Văn, La Văn đương nhiên là biết rõ sự việc. Họ đều muốn hiểu rõ mọi chuyện từ La Văn.
La Văn nhìn vẻ mặt khó hiểu của đám người phụ trách kia, nhưng chỉ mỉm cười.
Lâm Hàn đã dặn dò anh ta không cần phải che dấu gì cả, dù sao cũng giấu không nổi, bên La Quốc rồi sẽ biết chuyện này.
Vậy nên La Văn cũng giải thích luôn với đám người phụ trách kia: “Tôi tin mọi người cũng đã có suy đoán rằng số máy móc hạng nặng này thực sự không phải do Hoa Hạ của chúng ta chế tạo ra. Chúng đều là máy móc hạng nặng tiên tiến của La Quốc. Vì thế mới có lợi nhuận cao như vậy. Giờ thì mọi người đã hiểu cả chưa?”
Đám người phụ trách nghe vậy thì đều tỏ ra hết sức kinh ngạc.
Tuy bình thường họ hay làm những phi vụ làm ăn phi pháp, nên không rành về những mặt, nhưng họ vẫn biết về máy móc hạng nặng.
Họ biết rõ La Quốc rất phát triển về mặt công nghiệp máy móc hạng nặng, và cũng biết đôi chút về ý nghĩa của nó.
An Thành Chí nghe xong càng kinh ngạc hơn, có chút nghi ngờ hỏi: “Tôi nhớ là La Quốc chưa từng bán máy móc hạng nặng của họ mà? Chuyện này là sao?”
La Văn nghe vậy thì cười nói: “Bình thường thì sẽ không bán đâu, nhưng do quan hệ của Trương Thiên Sơn với La Quốc mới có thể thành công mang về một số máy móc của họ. Lúc trước, La Võ với Uông Nghĩa chạy tới phía bắc cũng là vì việc này. Sau đó ở đây xảy ra chuyện, việc thu mua máy móc bị tạm hoãn. Giờ, anh Lâm lấy danh nghĩa của Trương Thiên Sơn tiếp tục mua, rồi thành lập nên nhà xưởng máy móc này”.
Nghe nói chuyện này có liên quan đến Trương Thiên Sơn, những người phụ trách có mặt đều hơi kinh ngạc. Bọn họ có biết chuyện La Võ và Uông Nghĩa lên phía bắc làm việc, nhưng không ngờ rằng chuyện ấy lại là đi La Quốc mua số máy móc kia.bg-ssp-{height:px}
La Văn tiếp tục nói: “Trương Thiên Sơn muốn mua lại mấy nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng này, sau đó để các thế lực vùng xám ở Bắc Đông chúng ta đổi nghề sang làm ăn hợp pháp. Có thể nói là ông ấy đã phí rất nhiều công sức, nhưng lại không ngờ sẽ xảy ra chuyện kia”.
Khi những người phụ trách nghe thấy lời này, họ đều cảm thấy có chút hụt hẫng.
Khi đó Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình làm phản. Mặc dù bọn họ không đứng về phía Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình để đối phó Trương Thiên Sơn, nhưng đa số đều không nghĩ đến việc giúp đỡ Trương Thiên Sơn, mà chỉ lo bảo vệ bản thân mình.
Ý tốt của Trương Thiên Sơn với họ khiến họ đều cảm thấy có lỗi. Thậm chí nếu Trương Thiên Sơn không phải vì bọn họ thì cũng không cử nhiều cao thủ như vậy đến phía bắc, rồi sẽ không tạo cơ hội cho Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình. Trương Thiên Sơn đã xảy ra chuyện, trên thực tế cũng có liên quan tới họ.
Đám người phụ trách chợt nhớ lại những chuyện trong quá khứ và mọi điều tốt đẹp mà Trương Thiên Sơn đã làm cho họ, nhưng đổi lại, họ chỉ biết bo bo giữ mình, không thèm đến cứu ông ta.
Nếu họ cố gắng giải cứu Trương Thiên Sơn thì mọi chuyện đã khác.
Bỗng nhiên, đám người phụ trách này lại càng cảm thấy có lỗi và xấu hổ đối với Trương Thiên Sơn.
Tại lối vào nhà xưởng.
La Văn cảm thấy bầu không khí xung quanh chợt trở nên nặng nề. Đương nhiên, anh ta cũng có thể hiểu được tâm trạng của những người phụ trách các thế lực vùng xám đó.
Trên thực tế, La Văn cũng biết việc Trương Thiên Sơn xảy ra chuyện vào khoảng thời gian trước.
Đa số các thế lực ấy đều không biết gì nhiều về tình hình bên phía Trương Thiên Sơn, chỉ có một số ít là biết, nhưng lại đứng xem, chứ không giúp Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình. Có điều, họ cũng không chạy đến cứu Trương Thiên Sơn.
Kết quả chẳng ai ngờ rằng Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình lại ra tay tàn nhẫn như vậy, dù Lâm Hàn đã nhanh chóng chạy đến, nhưng vẫn muộn.
La Văn khẽ lắc đầu, không muốn nghĩ nữa, dù sao chuyện cũng đã qua rồi, chẳng thể thay đổi được gì nữa.
“Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều về chuyện đã qua nữa. Điều cuối cùng mà Trương Thiên Sơn căn dặn là muốn chúng ta đi theo Lâm thiếu làm ăn đàng hoàng. Chúng ta cứ làm tốt là được”, La Văn nói.
Bấy giờ, đám người phụ trách kia cũng dần bình tĩnh lại và đều cảm thấy La Văn nói rất có lý.