Chương
La Văn và Lâm Phong nghe vậy, đang định đi theo anh coi như bảo vệ anh luôn, nhưng thấy Lâm Hàn chỉ muốn đi một mình nên không nói thêm gì nữa.
“Được rồi, vậy cậu cẩn thận nhé. Nếu gặp phải chuyện gì thì cứ gọi cho tôi, tôi sẽ dẫn người chạy tới ngay”, Lâm Phong nói.
Lâm Hàn khẽ cười rồi gật đầu đồng ý.
Còn La Văn, thấy Lâm Phong đã đồng ý thì đương nhiên anh ta cũng không tiện nói thêm gì.
Sau đó, Lâm Hàn tạm biệt Lâm Phong và La Văn, một mình ra ngoài đi dạo trong thành phố Phụng Thiên.
Lâm Phong nhìn Lâm Hàn đi xa mà hơi lo lắng. Dù sao anh cũng không phải người thường, mà là người thừa kế duy nhất, ông chủ tương lai của nhà họ Lâm, tầm quan trọng thì khỏi phải bàn rồi.
Có điều, nghĩ đến việc các thế lực ở Bắc Đông không biết thân phận của Lâm Hàn, mà anh cũng giỏi võ nên ông ta cũng không nghĩ nhiều.
Chẳng mấy chốc, bóng đêm đã dần bao phủ thành phố, đủ loại đèn nê – ông với những màu sắc khác nhau sáng lên, thắp sáng cả thành phố Phụng Thiên.
Thành phố Phụng Thiên nằm ở phía Bắc nên không có sự tinh tế của phía Nam, mà lại có chút phóng khoáng, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.
Cho dù là buổi tối, nhưng dưới ánh đèn nê – ông, nó vẫn toát lên đôi chút hào sảng.
Lâm Hàn nhìn cảnh đêm ở Phụng Thiên, chậm rãi dạo bước tìm nơi thích hợp.
Tuy đã đến giờ ăn cơm, nhưng anh vẫn chưa đói lắm, bèn nghĩ bụng tìm một nơi uống rượu, thư giãn tinh thần.
Dẫu sao, giờ cũng hiếm thấy được rảnh rỗi, ngày sau sẽ phải đi tham gia hội nghị quý tộc ở Thiên Kinh. Tuy Lâm Hàn rất tự tin, vì anh có thực lực ấy, nên khó mà xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
Nhưng suy cho cùng, chuyện này cũng khá quan trọng. Lâm Hàn chắc chắn sẽ không lơ là, đến lúc đó, rượu là khỏi đụng đến được ồi.
Dù anh tự tin, nhưng cũng phải tôn trọng đối thủ, nghiêm túc và dốc hết sức để chuẩn bị cho hội nghị quý tộc lần này.
Mà giờ, tuyệt đối là lúc khó có được để thả lỏng. ngày nay, Lâm Hàn cũng không có gì để làm, nên đành yên lặng chờ đợi.
Chẳng bao lâu sau, Lâm Hàn đã tìm được một nơi thích hợp, là một quán bar tên Dạ Sắc.
Từng ánh đèn nhấp nháy chiếu xạ ra ngoài, tuy không không lớn, chỉ thuộc loại nhỏ, nhưng nghe âm thanh thì có vẻ khá đông khách.bg-ssp-{height:px}
Lâm Hàn dứt khoát không tìm nữa mà đi vào luôn.
Sau khi bước vào, quả nhiên không khác mấy với suy đoán của anh.
Quán bar không lớn, cũng chẳng sang trọng là mấy, nhưng được cái khá đông khách, gần như chật ních.
Lâm Hàn đi đến một góc trên quầy bar, tùy tiện gọi ly rượu.
Hương vị của nó lại khiến anh hơi bất ngờ, không tính là thơm ngon và chẳng thể sánh bằng những loại rượu mà Lâm Hàn từng uống. Nhưng lại khá thơm, có sự độc đáo riêng, ngẫu nhiên nếm thử một lần cũng khá ngon.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Lâm Hàn chỉ ngồi nhâm nhi ly rượu, rồi quan sát đám đông còn lại trong quán.
Trong bầu không khí sôi nổi nơi đây, Lâm Hàn một mình ngồi kia uống rượu, tạo nên một sự khác biệt rõ rệt.
Những người còn lại trong quán đều có mục đích riêng, đàn ông đa số đều đang săn mồi, còn phụ nữ thì đang đợi anh thợ săn của mình, thậm chí có người còn chủ động ra trận.
Nhưng cuối cùng ai là con mồi, ai là thợ săn thì lại chưa biết được.
Tuy Lâm Hàn không hứng thú tham gia, vì đa số phụ nữ trong quán chỉ thuộc loại thường thường, huống chi anh đã có Dương Lệ, nên chẳng có ý định đó.
Chỉ là, hình ảnh ấy lại khá thú vị, nó khiến Lâm Hàn cảm thấy thích thú.
Đang quan sát thì Lâm Hàn thấy một người phụ nữ vội vàng đi tới gần anh, tùy tiện gọi hai ly rượu rồi cúi đầu lẳng lặng uống.
Anh hơi bất ngờ nhìn chằm chằm cô ta.
Bề ngoài thì trông cô ta chẳng khác gì những người phụ nữ trong quán, nhưng Lâm Hàn lại cảm thấy cô ta không thuộc về nơi này.
Đầu tiên là vội vã đến, tùy tiện gọi rượu, còn cúi đầu im lặng uống, dường như muốn trốn ai. Song cũng như muốn hòa mình vào không khí nơi này, giấu mình đi.
Nhưng cái khiến Lâm Hàn khẳng định người phụ nữ này khác những người còn lại là từ trên người cô ta, anh ngửi thấy mùi máu tươi.
Mùi máu ấy chỉ thoang thoảng, đặc biệt là ở trong một nơi như quán bar, trộn lẫn đủ loại nước hoa cùng mùi rượu, sẽ rất khó để ngửi được nó.