Chương
Lâm Hàn đẩy cửa phòng, trực tiếp đi vào.
Trong phòng chỉ nhìn thấy Lam Tư Vũ đã thay quần áo do nhân viên y tế mang tới, cô ta yên lặng ngồi bên mép giường.
Khuôn mặt tuyệt mỹ nhưng lạnh lùng, tràn đầy vẻ thờ ơ.
Phát hiện ra có người tới, Lam Tư Vũ ngẩng đầu liếc thấy Lâm Hàn, cô ta trừng mắt nhìn anh rồi cúi thấp miệng, khuôn mặt lạnh lùng.
Hôm nay Lam Tư Vũ cảm thấy đã hồi phục hơn, cô ta lại định cưỡng chế rời đi, nhưng không ngờ lại có nhiều canh phòng như vậy, toàn bộ đều là cao thủ đào tạo bài bản, hơn nữa trước đó còn phối hợp cũng rất ăn ý. Lam Tư Vũ đã thử qua, cô ta kinh ngạc phát hiện, đừng nói đến cô ta ở hiện tại, cho dù là lúc thời kỳ hoàng kim của cô ta cũng không thể là đối thủ của mấy chục cao thủ này.
Nhất thời, Lam Tư Vũ tràn đầy thù hận với Lâm Hàn, không ngờ lại tốn công huy động nhiều cao thủ như vậy, chính là để trông chừng cô ta, không cho cô ta trốn thoát.
Mà điều Lam Tư Vũ không biết chính là mấy chục cao thủ này đối với Lâm Hàn mà nói, căn bản chẳng tính là gì.
Lâm Hàn không giống các thế lực còn lại kia, mấy chục cao thủ đã là lực lượng rất quan trọng rồi. Đối với Lâm Hàn mà nói, mấy chục cao thủ này căn bản chả là gì so với hàng trăm cao thủ.
“Sao hả? Vẫn không muốn nói cho tôi biết? Đây đều là những chuyện đã giao ước xong. Bây giờ cô làm trái với giao ước còn bày ra bộ dạng có lý?”, Lâm Hàn bất đắc dĩ cười nói.
Rõ ràng lúc đó chuyện đã giao ước xong, thậm chí Lâm Hàn không chỉ làm theo giao ước lúc đó giúp cô ta thoát khỏi nguy hiểm, sau đó còn mang cô ta đến đây chữa trị.
Cũng chỉ hai ngày, biểu hiện bên ngoài xem ra đã gần hồi phục, phải biết rằng trước đó Lam Tư Vũ bị thương nặng.
Tất cả cái này đều là nhờ sự lợi hại của đội ngũ y tế nhà họ Lâm và loại thuốc tiên tiến được cung cấp mà trình độ y học cũng không có trong Hoa Hạ.
Lâm Hàn có thể nói không khoa trương chút nào, nếu không phải các nhân viên y tế Lâm Hàn cung cấp, cho dù Lam Tư Vũ được đưa đến bệnh viên tiên tiến nhất Hoa Hạ, không có đến vài tháng, cũng không thể hồi phục về tình trạng hiện tại.
Mà hiện giờ sau khi Lâm Hàn đối xử với cô ta như vậy, cũng không yêu cầu cô ta báo đáp cái gì, chỉ là muốn cô ta thực hiện giao ước ban đầu mà thôi, nhưng cô ta lại bày ra bộ dạng lạnh lùng.
Lam Tư Vũ nghe vậy cũng cảm thấy có chút ngại ngùng, quả thật cô ta làm không tốt lắm, nhưng bởi vì cô ta là sát thủ, bây giờ quả thật cũng không muốn làm trái với quy tắc, làm lộ ra thông tin chủ thuê cho Lâm Hàn, vì vậy lúc này chỉ có thể giữ im lặng.
Nhưng Lâm Hàn không có định lãng phí nhiều thời gian với cô ta, nhiều người vẫn đang đợi anh chuẩn bị xuất phát.bg-ssp-{height:px}
“Mục tiêu của cô là người của nhà họ Khổng đúng không? Lần này cũng không có thuận lợi. Bây giờ tôi phải đi đến thành phố Thiên Kinh, cô có muốn cùng đi đến đó không?”, Lâm Hàn trực tiếp nói, đây cũng là mục đích anh đến đây lúc này.
Lam Tư Vũ nghe thấy vậy liền ngây ra, không ngờ Lâm Hàn lại biết mục tiêu của cô ta là người nhà họ Khổng, anh còn biết lần này cô ta không có thuận lời.
Nhất thời, Lam Tư Vũ nhìn Lâm Hàn có chút kỳ quái. Lúc này cô ta cũng ý thức được người đàn ông trước mặt mình hình như có chút không tầm thường, căn bản không đơn giản giống như vẻ bề ngoài.
Lâm Hàn nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của Lam Tư Vũ, trong lòng nhất thời hiểu được suy đoán của mình là chính xác.
Mục tiêu của Lam Tư Vũ này chính xác là người của nhà họ Khổng.
Thời gian này người nhà họ Khổng xuất hiện ở thành phố Phụng Thiên vốn dĩ đã vô cùng kỳ lạ, hoàn toàn là đến để nhằm vào Lâm Hàn.
Mà lúc này Lam Tư Vũ này lại đúng lúc đến đây đối phó với người nhà họ Khổng, quả thật có chút trùng hợp, nhưng Lâm Hàn sẽ không cho rằng đây chỉ là vừa khéo, rất có thể là cố ý.
Nhưng người cố ý này rõ ràng không phải là Lam Tư Vũ, mà là người thông báo cho cô ta nhiệm vụ kia.
Mặc dù không biết là ai, nhưng lúc này Lâm Hàn cũng đã có chút suy đoán sơ lược, có lẽ liên quan đến nhà họ Tiêu.
Như vậy thì trên thực tế Lam Tư Vũ cũng chẳng khác nào là người của mình cả, vì thế sau khi Lâm Hàn cứu cô ta, Lam Tư Vũ lại nuốt lời không thực hiện giao ước. Lâm Hàn cũng không bất mãn lắm, chính là vì anh đã biết sơ qua cô ta cũng được coi như là một nửa người của mình.
Lúc này, Lâm Hàn nhìn Lam Tư Vũ vẻ mặt kỳ quái, anh lại nói: “Sao thế? Không muốn đi? Vậy thì cô cứ tiếp tục ở đây là được, tôi phải đi rồi”.
Nói xong, Lâm Hàn rời đi không quay đầu lại, không hề quan tâm đến dáng vẻ của Lam Tư Vũ một chút nào.
Lam Tư Vũ thấy vậy, nhất thời lại do dự.
Trước đó cô ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đợi sau khi hồi phục thương tích thì sẽ dựa vào bản lĩnh của mình rời khỏi đây.