Chương
Nhưng ngay sau đó, Hạ Sương chợt nhớ tới những chuyện trước kia thì lại cảm thấy không phải như thế. Bởi vì nếu Lâm Hàn không tin cô ta, thế sao còn trả lương tận mấy triệu cho cô ta? Hơn nữa, còn để cô ta chạm vào những thông tin bí mật của Quang Ảnh.
Trong lúc Ha Sương đang cảm thấy nghi hoặc, Dương Khiết đứng cạnh đã mở miệng hỏi: “Anh rể, hình như làm thế không hay cho lắm thì phải? Tổng giám đốc Quang Ảnh là chị Hạ mà, sao em có thể cướp vị trí của chị ấy được? Anh làm vậy có phải hơi quá đáng rồi không?”
Hạ Sương nghe vậy cũng nhìn Lâm Hàn với vẻ khó hiểu, đợi anh giải thích.
Lâm Hàn nhìn vẻ mặt khó xử của hai cô, tức thì biết các cô đã hiểu lầm mình.
Anh chợt bật cười.
Hai cô thấy thế, càng khó hiểu hơn.
Lúc này, Lâm Hàn mới nói: “Hai người hiểu lầm rồi, tôi bảo Dương Khiết lên làm tổng giám đốc Quang Ảnh là vì sắp tới định cử Hạ Sương đi làm chuyện quan trọng hơn. Còn là chuyện nào, thì giờ tôi không tiện giải thích, hai người sẽ sớm biết được thôi”.
Hạ Sương và Dương Khiết nghe anh nói thế đều thở phào nhẹ nhõm.
Hai cô đều tin vào lời Lâm Hàn nói. Nếu anh đã nói thế thì sau đó chắc chắn sẽ không đối xử tệ với Hạ Sương.
Giờ, Hạ Sương cũng nhớ tới lúc trước Lâm Hàn có bảo sẽ sắp xếp cho cô ta chuyện khác. Cô ta chợt tò mò, rốt cuộc là chuyện gì mà còn quan trọng hơn cả cái chức tổng giám đốc của một công ty đứng đầu trong ngành giải trí ở Hoa Hạ như Quang Ảnh.
Chẳng qua, nếu lúc này Lâm Hàn không muốn nói, đương nhiên cô ta cũng sẽ không hỏi.
Lâm Hàn lại hỏi: “Tiểu Khiết, giờ em có muốn làm tổng giám đốc công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh không?”
Dương Khiết biết Lâm Hàn không phải tính bạc đãi Hạ Sương, cũng chẳng xoắn xuýt nữa.
Tuy nhanh như vậy đã lên làm tổng giám đốc của một công ty lớn, còn phải tự mình bươn trải. Dù hơi bất ngờ, nhưng việc đã đến nước này, đương nhiên Dương Khiết sẽ không sợ sệt lùi bước, gặp được khó khăn thì cứ thẳng thắn đối mặt xử lý là được.
“Đương nhiên là muốn rồi. Anh rể, anh coi trọng em như thế, sao em có thể không đồng ý được chứ”, Dương Khiết cười nói.
Hạ Sương đứng cạnh cũng cười, có chút mừng cho Dương Khiết. Từ lúc mới tập tễnh bước chân vào nghề, đến lúc trở thành tổng giám đốc của một công ty lớn mà chỉ mất nhiêu đó thời gian. Cô ta tỉn rằng tương lai Dương Khiết chắc chắn sẽ nhanh chóng trưởng thành.bg-ssp-{height:px}
Lâm Hàn khẽ gật đầu, nói: “Được rồi, vậy cứ thế đi. Giờ đi ăn một bữa đã, ăn uống xong tôi còn có việc. Tôi sẽ không nhúng ta vào chuyện ở nơi này nữa, mà sẽ giao cho Tiểu Khiết quản lý”.
“Vâng”.
Dương Khiết vừa được lên chức nên vui mừng không thôi, còn Hạ Sương thì lại hết sức tò mò với công việc sắp tới của mình.
Sau đó, ba người Lâm Hàn bèn rời khỏi trụ sở chính của công ty Quang Ảnh đi ăn một bữa cơm. Rồi Lâm Hàn để Dương Khiết quay về công ty làm việc, còn Hạ Sương thì đi theo Lâm Hàn về khách sạn ở ngoài ô – nơi mà các cao thủ nhà họ Lâm đang ở.
Ở một chỗ bên ngoài thành phố Thiên Kinh.
Tại khách sạn Song Mộc.
Thành phố Thiên Kinh cũng không có nhiều khách sạn, nhưng đây lại là khách sạn của nhà họ Lâm, chủ yếu không phải dùng để kiếm tiền, mà là để đóng quân.
Lúc này, riêng những cao thủ nhà họ Lâm đang tạm trú trong khách sạn đã là một lực lượng vô cùng đáng sợ, đủ để hoàn toàn thay đổi tình thế trong vùng xám ở thành phố Thiên Kinh.
Sau khi Lâm Hàn và Hạ Sương, Dương Khiết ăn cơm xong, liền bảo Dương Khiết trở về Quang Ảnh đảm nhiệm chức tổng giám đốc, xử lý những công việc trong công ty.
Còn Hạ Sương thì đi theo Lâm Hàn về khách sạn Song Mộc.
“Tôi sẽ báo về công việc sắp tới của cô sau, cô không cần để ý nhiều. Ban đầu, cô cũng không giúp được gì, trước cứ đi theo trải đời, cũng có lợi cho công việc sau này của mình”, Lâm Hàn đi thẳng vào chủ đề.
Tuy Hạ Sương rất có năng lực, nhưng đều liên quan đến thương mại, đặc biệt là ngành giải trí.
Còn ở vùng xám, Hạ Sương lại không biết gì nhiều. Dù sao, nhà họ Hạ trước đó cũng chỉ là một thế lực hạng ba, cô ta hoàn toàn chưa từng tiếp xúc với bất kỳ ai trong vùng xám.
Sắp tới, nếu muốn để Hạ Sương làm người phụ trách các sản nghiệp ở thành phố Thiên Kinh, đến lúc đó cô ta nhất định phải tiếp xúc với người trong vùng xám. Vì vậy, giờ phải đi nhìn cho biết, về sau mới dễ làm.
Hạ Sương nghe vậy, gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng lại thầm khó hiểu.
Tuy Hạ Sương chỉ rành về ngành giải trí, nhưng cũng có tìm hiểu sơ qua các ngành thương mại khác, không đến mức mù tịt. Phút chốc, Hạ Sương như đoán được gì đó, kinh ngạc liếc nhìn Lâm Hàn.