Chương
Lâm Hàn nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, anh đã sắp xếp hơn mười cao thủ nhà họ Lâm canh chừng Lam Tư Vũ, những cao thủ này thân thủ đều rất tốt, hơn nữa phối hợp cũng rất ăn ý, khi liên thủ sẽ cực kỳ mạnh, hẳn là không ai có thể chống lại được, nhưng Lam Tư Vũ lại có thể khiến cao thủ nhà họ Lâm bị thương, điều này thật sự khiến Lâm Hàn hơi bất ngờ.
“Không ngờ thân thủ của Lam Tư Vũ lại mạnh đến vậy, xem ra lúc trước mình vẫn đánh giá cô ấy hơi thấp”, Lâm Hàn tự lẩm bẩm, nhưng trong lòng cũng khá vui. Lam Tư Vũ có thân thủ càng tốt thì càng có giá trị, điều này khiến anh càng hứng thú hơn.
Lâm Hàn gần như không cần suy nghĩ đã trả lời: “Dẫn đường đi, tôi sẽ đi gặp cô ấy”.
“Vâng!”, Cao thủ nhà họ Lâm cung kính đáp, sau đó dẫn đường cho Lâm Hàn đi gặp nữ sát thủ Lam Tư Vũ có thân thủ kinh người kia.
Qua chuyện này, Lâm Hàn mới nhớ ra, lúc trước anh định sau khi tới Thiên Kinh sẽ thử xem có moi được tin gì khác từ Lam Tư Vũ không. Vả lại lần trước Lâm Hàn tưởng Lam Tư Vũ được Tiêu Nhã giao nhiệm vụ tới giúp mình, nhưng hôm qua Tiêu Nhã hoàn toàn không đề cập đến, anh cũng quên mất, chỉ có thể để hỏi Tiêu Nhã sau.
Chẳng mấy chốc Lâm Hàn đã tới phòng Lam Tư Vũ dưới sự dẫn đường của cao thủ nhà họ Lâm.
Còn chưa đến phòng, Lâm Hàn đã nghe thấy tiếng gào thét của Lam Tư Vũ.
“Thả tôi ra, các người nhốt tôi làm gì?”
“Lâm Hàn đâu? Tôi muốn gặp anh ta! Tên khốn đó nhốt tôi làm gì?”
“Các anh đừng ngăn cản tôi!”
Giọng nói rất dễ nghe nhưng lại đầy lạnh lùng và phẫn nộ.
Lâm Hàn mỉm cười, bước vào căn phòng.
Thấy Lâm Hàn đến, Lam Tư Vũ đang định đánh người để bỏ đi chợt dừng lại, ánh mắt nhìn Lâm Hàn có chút u oán.
Mười mấy cao thủ nhà họ Lâm nhìn thấy Lâm Hàn đều lần lượt cung kính cúi chào: “Anh Lâm”.
Lâm Hàn khẽ gật đầu rồi bảo: “Các cậu ra ngoài đi, tôi có đôi lời muốn nói với cô ấy”.
“Rõ!”
Mười mấy cao thủ nhà họ Lâm lập tức dừng tay, ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại, canh gác bên ngoài.
Trong phòng, Lâm Hàn mỉm cười nhìn Lam Tư Vũ.bg-ssp-{height:px}
Nhưng Lam Tư Vũ lại hờ hững trừng mắt nhìn Lâm Hàn, ánh mắt cực kỳ phẫn uất nhưng lại không thể làm gì, cô ta thật sự không giải quyết được hơn mười cao thủ này.
Lam Tư Vũ chỉ có thể dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn Lâm Hàn.
Nhưng Lâm Hàn không quan tâm, mặc dù Lam Tư Vũ đánh nhau rất giỏi nhưng dù sao cô ta cũng chưa hoàn toàn hồi phục, chưa trở lại trạng thái mạnh nhất.
Hơn nữa thân thủ Lâm Hàn cũng không yếu, mặc dù có thể không phải đối thủ của Lam Tư Vũ, nhưng rời khỏi căn phòng này hoàn toàn không thành vấn đề, vậy nên anh không hề sợ cô ta.
“Cô không cần nhìn tôi chằm chằm như thế, nhìn tôi như vậy cũng không có ích gì”, Lâm Hàn mỉm cười, phá vỡ sự im lặng ngăn ngủi này.
Lam Tư Vũ hơi bất lực, nhưng có vẻ đúng là như vậy.
“Anh định nhốt tôi bao lâu? Tôi nói cho anh biết, anh hạn chế quyền tự do cá nhân như vậy là phạm pháp”, Lam Tư Vũ bất lực nói.
Lâm Hàn gãi đầu: “Hình như là vậy, thế tôi đưa cô đến đồn cảnh sát để họ từ từ nghiên cứu thân phận cô nhé?”
Lam Tư Vũ nghe vậy sắc mặt đột nhiên sa sầm, nếu đưa đến đồn cảnh sát thì kết quả của cô ta sẽ rất thảm, chi bằng ở lại chỗ Lâm Hàn.
Ít nhất ở lại chỗ Lâm Hàn được bao ăn bao ở, điều kiện không tệ, chỉ là không có sự cho phép thì không được rời đi.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?”, Lam Tư Vũ bất lực nhìn Lâm Hàn.
“Không thế nào cả, cô thực hiện thoả thuận lúc trước giữa hai chúng ta đi đã rồi tính, nói cho tôi biết chi tiết về thân phận và nhiệm vụ lần này của cô”, Lâm Hàn nói thẳng.
“Tôi nói xong anh sẽ cho tôi đi chứ?”, Lam Tư Vũ có chút động lòng, mặc dù làm trái nguyên tắc của cô ta nhưng ít nhất có thể rời khỏi đây, đi được đã rồi nói đến nguyên tắc sau.
“Vấn đề này chờ cô nói cho tôi xong đã rồi tính”, Lâm Hàn mỉm cười đáp.
Nếu lúc trước Lam Tư Vũ thẳng thắn nói cho Lâm Hàn những tin này thì anh có thể để cô ta đi, nhưng bây giờ anh đã có ý định giữ cô ta lại làm thuộc hạ cho mình, đương nhiên không thể để cô ta đi nữa. Hiếm lắm mới có một cao thủ thân thủ tốt mà kinh nghiệm lại phong phú, còn không thuộc bất kỳ thế lực nào, Lâm Hàn không muốn dễ dàng bỏ lỡ.
“Sau đó rồi nói?”
Lam Tư Vũ nghe Lâm Hàn nói vậy, sắc mặt đột nhiên trở nên kỳ lạ, mặc dù Lâm Hàn không nói thẳng nhưng điều đó đã quá rõ ràng.