Chương
Dù Lâm Hàn từng gặp được rất nhiều người đẹp, tự thấy bản thân mình cũng có kinh nghiệm nhưng sự thật là dáng người Lam Tư Vũ quá bốc lửa, đổi thành người đàn ông khác chắc đã không kiềm lòng được.
Lam Tư Vũ nhận thấy ánh mắt của Lâm Hàn thì cảm thấy hơi khó chịu, người đàn ông từng nhìn cô ta với ánh mắt đánh giá thế này trên mộ đều xanh cỏ hết rồi.
Lâm Hàn chuyển tầm mắt, nói với cao thủ nhà họ Lâm: “Giao cho tôi đi, các người ra ngoài chờ, chưa được sự cho phép của tôi thì không được vào, cũng không được phép cho bất kỳ ai bước vào, đừng làm hỏng “chuyện tốt” của tôi, rõ chưa?”
Mười mấy cao thủ nhà họ Lâm không hề do dự, gật đầu đáp: “Rõ, thưa cậu Lâm”.
Sau đó, Lâm Hàn trực tiếp đi về phía trước, bế Lam Tư Vũ lên đi vào phòng.
Vừa bước vào phòng, Lâm Hàn trực tiếp đóng cửa phòng lại, sau đó về cạnh giường.
Nửa đêm.
Khách sạn Song Mộc, trong phòng của Lam Tư Vũ.
Lâm Hàn ôm lấy Lam Tư Vũ đang bị trói chặt. Trong phòng chỉ có hai người là Lâm Hàn và Lam Tư Vũ, bên ngoài tuy có mười mấy người canh gác của nhà họ Lâm nhưng chưa có sự cho phép của Lâm Hàn thì không ai được vào.
“Thả tôi ra, mau thả tôi ra!”, Lam Tư Vũ gào lên giãy giụa.
Nhưng cả người cô ta bị trói chặt, sức của Lâm Hàn cũng chẳng phải dạng xoàng, sao có thể dễ dàng giãy giụa được chứ,
“Là cô nói đó!”
Lâm Hàn cười, sau đó quẳng Lam Tâm Vũ xuống giường.
Lam Tư Vũ xoay người, dùng ánh mắt tức giận nhìn Lâm Hàn, trông thấy ánh mắt gian gian của Lâm Hàn, trong lòng cô ta không khỏi hoảng loạn.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì?”, giọng nói của Lam Tư Vũ nhỏ lại, dường như sợ chọc giận Lâm Hàn.
Lâm Hàn vẫn chỉ cười, nói: “Còn muốn làm gì được? Chuyện một người đàn ông muốn làm, chắc chắn cô cũng biết mà!”
Nghe thấy vậy, Lam Tư Vũ vô cùng hoang mang, trước đây Lâm Hàn chỉ không cho phép cô ta rời đi nhưng cũng chẳng đụng tới cô ta nên Lam Tư Vũ từng nghĩ anh không phải loại người xấu xa gì. Ai ngờ rằng, hôm nay Lâm Hàn lại dám vô liêm sỉ đến vậy.
Nghĩ đến đây, Lam Tư Vũ bỗng sốt ruột, vội vã vùng vẫy nhưng ngoại trừ khiến dây trói trở nên chặt hơn thì chẳng còn tác dụng gì khác.bg-ssp-{height:px}
Lúc này, Lâm Hàn ngồi xuống, ngồi ngay bên cạnh Lam Tư Vũ, thậm chí còn sát rạt vào người cô ta.
Lâm Hàn vuốt ve khuôn mặt của Lam Tư Vũ, sự mướt tay này đúng là khiến Lâm Hàn muốn phạm tội, có điều Lâm Hàn vẫn cố gắng nín nhịn.
“Có hai lựa chọn”, đột nhiên Lâm Hàn bình thản nói: “Một là cô nói cho tôi biết tất cả những gì tôi muốn biết, hai là tôi sẽ làm chuyện mà mọi thằng đàn ông đều muốn làm”.
Nói rồi, Lâm Hàn cúi xuống nhìn Lam Tư Vũ.
Lam Tư Vũ đứng hình một lát, không biết có nên nói hay không, cô ta nhìn Lâm Hàn đầy do dự.
Lâm Hàn không định cho Lam Tư Vũ nhiều thời gian suy nghĩ, tay anh đã rời khỏi khuôn mặt của cô ta, mò xuống dưới, lướt qua xương quai xanh của Lam Tư Vũ, và tiếp tục đi xuống.
Lam Tư Vũ lập tức hoảng loạn, không còn chịu được nữa, vội vàng nói: “Tôi nói, tôi nói, anh muốn biết cái gì tôi đều nói hết, vậy là được chứ gì?”
Nghe vậy, Lâm Hàn bỗng cười rất hài lòng, buông tay ngay lập tức, đứng tránh xa Lam Tư Vũ.
Bộ dạng háo sắc của anh cũng nhanh chóng biến mất, quay trở lại vẻ mặt nghiêm túc.
“Được, tôi hỏi cô, cô phải nói toàn bộ mọi chuyện cho tôi, nếu cô dám giấu diếm hoặc nói dối thì đừng trách tôi không khách sáo. Cô có thể thử xem có giấu được tôi hay không”, Lâm Hàn lạnh lùng nói.
Lam Tư Vũ thấy Lâm Hàn đột nhiên thay đổi thái độ mới ý thức được vừa rồi là anh giả bộ, Lâm Hàn vốn không định làm gì cô ta, anh chỉ muốn moi chút thông tin từ chỗ cô ta mà thôi.
Lam Tư Vũ bỗng có chút hối hận, nếu cô ta chọn việc không nói, có khi Lâm Hàn cũng chẳng đụng tới mình. Có điều hiện giờ Lam Tư Vũ đã đồng ý rồi thì cũng chẳng để ý nhiều đến vậy nữa.
Mặc dù mấy ngày nay cô ta không tiếp xúc nhiều với Lâm Hàn, hầu hết là bị thuộc hạ của Lâm Hàn nhốt trong phòng rồi trông chừng nhưng Lam Tư Vũ vẫn hiểu đôi chút về anh. Lâm Hàn là loại người không ăn mềm cũng chẳng ăn cứng, tàn nhẫn vô tình, cô ta chẳng thể làm gì được anh.
Trong tình hình này, nếu Lâm Hàn không muốn thả cô ta đi thì đúng là cô ta chẳng có cách nào thoát thân. Dù sao, Lam Tư Vũ cũng chẳng thể đối phó được với mười mấy tên cao thủ đã được huấn luyện bài bản lại có độ phối hợp cao ở ngoài kia, cho dù cô ta có khôi phục hoàn toàn cũng không phải đối thủ của bọn họ.
Về chuyện len lén tìm cách thoát thân trong trường hợp không đánh nhau với mấy tay cao thủ này đúng là không có khả năng. Căn cứ theo quan sát của Lam Tư Vũ trong mấy ngày qua, đám cao thủ này không lười biếng chút nào, thay nhau canh gác suốt hai mươi tư giờ. Những người cần nghỉ ngơi cũng rất cẩn trọng nghỉ ở phòng bên cạnh, một khi có bất kỳ động tĩnh nào sẽ lập tức chi viện.