Chương
Có thể nói, hiện giờ Khổng Tử Dục và Lâm Hàn đã cùng hội cùng thuyền.
Chỉ là Khổng Tử Dục lo lắng thì lo lắng, muốn giúp Lâm Hàn thì vẫn sẽ giúp Lâm Hàn, nhưng bây giờ anh ta cũng không giúp được bao nhiêu, cuộc họp này anh ta không được chỉ đạo, nếu đột nhiên đứng ra nói lời gì không đúng, có thể sẽ khơi dậy sự nghi ngờ và gây hoạ cho bản thân.
Điều Khổng Tử Dục có thể làm là yên lặng chờ đợi, nghe bọn họ triển khai cụ thể sau đó rời khỏi căn phòng bí mật dưới tầng hầm bị chặn tín hiệu này, báo cáo rõ ràng tất cả với Lâm Hàn, để Lâm Hàn làm những việc tiếp theo, anh ta chỉ có thể làm được vậy thôi. Nếu có thể ảnh hưởng đến phương hướng của nhà họ Khổng, thậm chí phương hướng của các thế lực của Vùng Xám thành phố Thiên Kinh, Khổng Tử Dục cũng không đến mức không giúp được bản thân trốn thoát.
Mà lúc này, cuộc họp cũng đã tiếp tục.
Mặc dù kế hoạch tổng thế đối phó với Lâm Hàn và nhà họ Tiêu đơn giản, nhưng việc triển khai cũng cần phải chi tiết, để tránh có chuyện gì ngoài ý muốn. Người của ba quý tộc và gia chủ các thế lực còn lại sẽ thương lượng, phối hợp dựa theo số lượng cao thủ còn lại của mỗi thế lực.
Mà Khổng Tử Dục ở bên cạnh cũng âm thầm ghi nhớ, anh ta không chỉ không ngu ngốc như trong lời đồn mà còn cực kỳ thông minh, nếu không cũng không thể đạt được nhiều thành tựu khi đi du học ở nước ngoài mà chỉ dựa vào bản thân như thế. Trí nhớ anh ta vượt xa người bình thường, chỉ dựa vào việc nhìn bằng mắt, Khổng Tử Dục có thể nhớ rõ ràng chi tiết kế hoạch bọn họ triển khai.
Cuộc họp bí mật có sự tham gia của ba quý tộc và gia chủ cùng quản lý cấp cao của các thế lực Vùng Xám Thiên Kinh kéo dài hơn một tiếng mới kết thúc.
Mọi người cũng đã cố gắng tiết kiệm thời gian nhất có thể, dù sao không còn bao lâu nữa, chỉ còn chưa đầy mười hai tiếng nữa là hội nghị quý tộc thành phố Thiên Kinh sáng mai sẽ tiếp tục diễn ra, có thể nói là thời gian rất eo hẹp.
Mà các gia chủ và quản lý cấp cao đều bận bàn kế hoạch đối phó với Lâm Hàn và nhà họ Tiêu, không ai để ý đến Khổng Tử Dục – người vốn không nổi bật, ngay cả người nhà họ Khổng cũng quên chú ý đến anh ta.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Khổng Tử Dục nhanh chóng tìm một nơi không có người rồi gọi cho Lâm Hàn.
Lâm Hàn bên kia sau khi biết ba quý tộc đã chuẩn bị hợp lực với tất cả các thế lực Vùng Xám của thành phố Thiên Kinh để đối phó mình, anh đã cho một nửa số cao thủ nhà họ Lâm đi nghỉ ngơi, chuẩn bị thực hiện một số kế hoạch mà anh đã bàn với Tiêu Nhã từ trước.
Lúc này Lâm Hàn và mấy người Tiêu Nhã đang bàn bạc đối sách, điện thoại Lâm Hàn đột nhiên đổ chuông.
Thấy Khổng Tử Dục gọi đến, Lâm Hàn vội ra hiệu cho những người khác im lặng rồi nghe máy.
“Thế nào rồi?”, Lâm Hàn nhanh chóng hỏi.
“Các thế lực đều đang phẫn nộ, dường như thế lực nào cũng thật sự định dốc hết sức cùng nhau chống lại cậu, cậu phải xử lý thận trọng đấy. Tôi không giúp cậu được nhiều, tôi đã nhớ hết tất cả việc họ sắp xếp cho cao thủ, bây giờ cậu lấy giấy bút ra, tôi nói cậu hãy ghi lại”, Khổng Tử Dục nói thẳng.
Lâm Hàn nghe vậy cũng không nhiều lời, nhanh chóng bảo người tìm giấy bút cho mình, chuẩn bị xong thì bảo Khổng Tử Dục bắt đầu nói.bg-ssp-{height:px}
Sau đó, Lâm Hàn nhanh tay ghi lại vị trí và công việc của cao thủ từng thế lực.
Đêm khuya.
Trong phòng họp của trang viên nhà họ Tiêu.
Dựa theo thông tin Khổng Tử Dục cung cấp qua điện thoại, Lâm Hàn đã ghi lại tất cả kế hoạch và bố trí nhân lực của các thế lực thành phố Thiên Kinh, tiện cho việc tiến hành ứng phó về sau.
Khổng Tử Dục nói xong lại bảo: “Đúng rồi cậu Lâm, lần này toàn bộ thế lực ở Thiên Kinh đều tham gia, hơn nữa nhìn thái độ của họ có vẻ không định giữ bớt cao thủ lại, họ định dốc hết toàn lực nên cậu phải cẩn thận. Gia chủ ba quý tộc nói cậu muốn chiếm đoạt Vùng Xám thành phố Thiên Kinh, điều này không có lợi cho toàn bộ thế lực Vùng Xám nên họ đều đoàn kết chống lại”.
Cho đến giờ Khổng Tử Dục cũng không rõ mục đích thực sự của Lâm Hàn và nhà họ Tiêu lần này là gì.
Nhưng Khổng Tử Dục không tin cách nói của ba quý tộc lắm, mặc dù Lâm Hàn đến từ nhà họ Lâm – con quái vật khổng lồ, đương nhiên có khả năng chiếm toàn bộ Vùng Xám Thiên Kinh, nhưng tổn thất cũng sẽ không nhỏ, lợi bất cập hại.
Dù không tiếp xúc nhiều với Lâm Hàn, cũng không biết rõ về Lâm Hàn, nhưng ít nhất Khổng Tử Dục vẫn tin Lâm Hàn là một người cực kỳ thông minh, điều này không có gì phải nghi ngờ.
Lâm Hàn cũng hơi ngạc nhiên, không ngờ ba quý tộc lại vu khống mình như vậy, nhưng suy nghĩ lại anh đã hiểu ra, dù sao làm vậy họ mới có thể khiến tất cả các thế lực lớn ở thành phố Thiên Kinh trở nên tích cực, để họ tham gia mà không chút chần chừ.
Nếu lấy những lý do khác thì không thể uy hiếp được các thế lực này, để bọn họ tham gia một cách tích cực.
“Được, tôi hiểu rồi”, Lâm Hàn đáp lại.
“Cậu Lâm, tôi chỉ giúp được cậu nhiêu đây thôi, nếu còn có thông tin quan trọng thì tôi sẽ báo lại cho cậu, bây giờ chúng ta kết thúc cuộc gọi đã, kẻo bị người khác phát hiện”, Khổng Tử Dục lại nhỏ giọng nói.
“Được, anh chú ý an toàn”, mặc dù Lâm Hàn không rõ tình hình cụ thể bên phía Khổng Tử Dục, nhưng cũng biết Khổng Tử Dục luôn giả ngốc gọi điện cho mình cũng rất mạo hiểm nên đương nhiên đồng ý.