Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ TruyệnApp trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên Truyenapp.com. Xin cảm ơn!Chương : Chủ một nhà Sau đó, Trương Đức Thuận và Trương Đào đi ra ngoài sân, tìm vòi nước rồi ngoan ngoãn rửa xe cho Lâm Hàn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Đáng ghét thật, thằng vô dụng Lâm Hàn dám đánh cả chú tư! Cứ chờ đó, đến lúc về quê, tôi sẽ đi bêu rếu chuyện này!”
Vừa rửa xe, Trương Đức Thuận vừa tức giận nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Tôi sẽ khiến cho danh tiếng của cậu không ngóc đầu lên được trước mặt bà con thân thích!”
“Sao thế, bảo chú rửa cái xe mà cũng lắm lời vậy hả?”, giọng nói ung dung của Lâm Hàn truyền tới.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trương Đức Thuận bị dọa cho run người, lập tức im miệng. Không ngờ tên nhóc này lại thính đến thế, cách xa như vậy mà cũng nghe được ông ta nói.
Trong một diễn biến khác, Dương Lệ và dì Hà dìu Dương Cảnh Đào đang ngất xỉu về phòng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Bố, bố ráng lên! Giờ con gọi xe cấp cứu tới ngay đây!”
Dương Lệ lo lắng, rút điện thoại ra gọi cho !
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Không cần gọi xe cứu thương nữa!”
Đột nhiên có giọng nói vang lên, Dương Cảnh Đào chậm rãi mở mắt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Bố!”
Dương Lệ kinh ngạc, cô không ngờ rằng Dương Cảnh Đào lại tự tỉnh dậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Quan trọng hơn là, đôi mắt của ông ta trông rất bình thường, có vẻ như không có vấn đề gì cả, chẳng giống như người bị tức đến ngất xỉu.
“Bố, bố...không ngất xỉu sao?”, Dương Lệ hỏi dò.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Không, bố giả ngất thôi”.
Dương Cảnh Đào lắc đầu, thẳng thắn thừa nhận.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ế, tại sao?”, Dương Lệ không hiểu, hỏi.
“Tại sao?”, Dương Cảnh Đào bất lực lắc đầu: “Bố không giả vờ ngất đi, lẽ nào còn mở to mắt nhìn thằng vô dụng Lâm Hàn thất lễ với họ hàng nhà chúng ta sao? Nếu để mọi chuyện truyền ra ngoài thì bố con biết giấu mặt vào đâu?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Để tránh mất mặt, bố chỉ có thể giả vờ ngất xỉu thôi, cứ coi như bố chẳng biết gì chuyện xảy ra sau đó cả. Nếu chẳng may có bị đồn ra ngoài thì mọi trách nhiệm đều do thẳng vô dụng kia gánh, không liên quan gì đến Dương Cảnh Đào này! Bố cũng không lo bị mất mặt!”
“Bố, thể diện quan trọng đến thế sao?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Lệ cảm thấy cạn lời. Cô không ngờ rằng, vì để giữ thể diện mà Dương Cảnh Đào lại giả vờ ngất xỉu, khiến cô phí công lo lắng.
“Nói thừa, người sống vì mặt mũi, cây sống vì lớp vỏ, con nói xem thể diện có quan trọng không?”, Dương Cảnh Đào trừng mắt nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Bố không quản được thằng vô dụng kia rồi. Bây giờ đôi cánh của nó cứng cáp rồi, chẳng còn xem bố ra gì nữa, còn nói muốn đuổi bố đi! Đúng là không biết lớn bé, quan trọng hơn là làm bố mất mặt trước mặt họ hàng nữa!”
“Bố, Lâm Hàn không phải đồ vô dụng”, Dương Lệ hơi đanh mặt lại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Không phải đồ vô dụng thì là gì? Cho dù nó có tiền mua biệt thự thì giờ còn được bao nhiêu tiền?”, Dương Cảnh Đào nói.
“Quan trọng hơn là, nó chẳng có chút gì kính già yêu trẻ cả! Trương Đức Thuận là chú tư của nó, Trương Đào là em nó mà nó còn làm thế với người ta! Chẳng nhìn thấy được chút lễ nghĩa liêm sỉ nào của Hoa Hạ trên người nó cả”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Lệ thở dài một hơi, cô biết rất khó để thay đổi cái nhìn của bố dành cho Lâm Hàn.
“Bây giờ ngoài đó thế nào rồi?”, Dương Cảnh Đào hỏi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Chồng con bảo bọn họ đi rửa xe rồi!”
“Rửa xe! Aiyaya! Đúng là tức chết mà! Để chú tư rửa xe. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì Dương Cảnh Đào đây chỉ biết chôn mặt xuống đất thôi! Lâm Hàn không cần thể diện nhưng bố vẫn cần lắm!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Cảnh Đào tức đến run người, nhưng ông ta biết cho dù mình có đi ra ngoài nói chuyện để ngăn lại cũng vô dụng, Lâm Hàn sẽ chẳng thèm nghe lời ông ta.
“Bỏ đi. chuyện đã đến nước này thì bố cứ tiếp tục giả ngất vậy, coi như không biết gì! Đi ra ngoài lúc này lại còn phiền phức hơn”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nói rồi, Dương Cảnh Đào nhắm mắt, không hề nhúc nhích.
Dương Lệ lại cạn lời.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
...
Nửa tiếng sau, Trương Đức Thuận và Trương Đào đã rửa sạch sẽ chiếc xe của Lâm Hàn từ trong ra ngoài, trông như chiếc xe mới.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Lâm Hàn, chiếc xe này rửa ok rồi chứ!”, Trương Đức Thuận đặt vòi nước xuống, cẩn thận hỏi.
Bây giờ ông ta rất sợ Lâm Hàn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
bg-ssp-{height:px}
Tên nhóc này dám đánh cả người lớn thì còn gì mà nó không làm ra được chứ.
Trương Đào đứng một bên trợn ngược mắt, hừ, có chiếc xe van thôi mà, cần nâng niu vậy không? Người nào không biết còn tưởng là chiếc xe xịn vài triệu cơ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đương nhiên, cô ta chỉ dám thầm nghĩ vậy thôi, không dám nói huỵch toẹt ra.
“Rửa ok đấy”, Lâm Hàn nhìn chiếc xe của mình, nói: “Bây giờ hai người có thể lượn được rồi”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Lượn?”
Hai người ngơ ngác.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Lượn đi đâu?”
“Lâm Hàn, không phải cậu định đuổi chúng tôi đi đấy chứ?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hai người lần lượt lên tiếng, sắc mặt rất khó coi.
“Hai người đúng là hay quên thật. Vừa nãy tôi nói rồi, tôi sẽ đuổi hai người ra ngoài, mới đây mà đã quên rồi à?”, Lâm Hàn nhíu mày: “Lẽ nào hai người còn muốn ở trong nhà tôi?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Lâm Hàn, anh tuyệt tình quá rồi đó! Nửa đêm nửa hôm còn đuổi chúng tôi đi, vậy chúng tôi ở đâu?”, Trương Đào tức giận nhìn Lâm Hàn.
“Đấy là chuyện của mấy người”, Lâm Hàn thản nhiên nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Đáng ghét! Đáng ghét! Lâm Hàn, cậu bảo chúng tôi lượn, lẽ nào cậu cho rằng mình là chủ nhà sao? Cảnh Đào! Cảnh Đào!”
Trương Đức Thuận hét lớn, nói rồi, ông ta phi vào trong biệt thự.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Tiêu rồi, Trương Đức Thuận đến rồi! Tiểu Lệ, con giúp bố chặn ông ta một lát, cứ nói rằng bố chưa tỉnh, còn con đã gọi xe cứu thương rồi!”
Nghe thấy tiếng Trương Đức Thuận, Dương Cảnh Đào thay đổi sắc mặt, hai mắt nhắm chặt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ông ta vô cùng khổ tâm, chắc chắn ông ta không nhúng tay vào chuyện này được, chỉ đành giả ngất xỉu để cho qua thôi.
Két!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cánh cửa bật mở, Trương Đức Thuận bước vào, thấy Dương Cảnh Đào đang nằm trên giường thì lập tức lắc mạnh.
“Cảnh Đào, anh mau tỉnh lại! Tỉnh lại đi anh! Tên con rể vô dụng nhà anh muốn đuổi bố con tôi đi kìa! Đêm hôm như này, bọn tôi đi đâu ở được chứ? Anh tỉnh lại lo chuyện này đi!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mặc cho ông ta lắc mạnh đến cỡ nào, Dương Cảnh Đào vẫn như một cái xác, chẳng hề động đậy.
“Chú tư, chú đừng lắc nữa. Bố cháu ngất xỉu, cháu đã gọi xe cứu thương rồi. Chú còn lắc nữa, nhỡ bố cháu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”, Dương Lệ lạnh lùng nói, cô cũng chẳng có chút cảm tình gì với Trương Đức Thuận.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Toi rồi, Cảnh Đào không tỉnh dậy, lẽ nào chú với Tiểu Đào bị thằng vô dụng kia đuổi đi thật sao?”, Trương Đức Thuận lùi lại vài bước, sắc mặt tái nhợt.
Lúc này, Lâm Hàn cũng bước vào phòng, anh liếc nhìn Dương Cảnh Đào, có chút ngạc nhiên, sau đó khẽ nhếch mép cười.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Đúng là trong núi không hổ, khỉ đột xưng vương!”
Trương Đức Thuận thở dài: “Cảnh Đào, anh ngất lúc nào không ngất, sao lại ngất vào lúc này chứ! Chủ một gia đình như anh ngất xỉu rồi, tôi với Tiểu Đào chỉ biết để thằng vô dụng này ức hiếp mà thôi!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ha ha, mặc kệ Dương Cảnh Đào có ngất xỉu hay không, chỉ cần có chuyện xảy ra trong căn biệt thự này thì tôi sẽ đứng ra giải quyết. Chủ nhà chính là Lâm Hàn này, không phải Dương Cảnh Đào!”
Lâm Hàn chắp tay sau lưng, cười lạnh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghe thấy vậy, Dương Cảnh Đào đang nằm trên giường bỗng hít thở cũng nặng nề hơn, sắc mặt đỏ lựng, ngón tay bấu chặt lấy ga trải giường, dường như đang nén cơn giận.
“Hừ, nếu không phải Cảnh Đào ngất xỉu, cậu dám nói ra câu này?”, Trương Đức Thuận hừ lạnh một tiếng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Bớt nói nhiều đi, ông có thể lượn rồi!”
Lâm Hàn bực dọc, tay phải của anh tóm lấy Trương Đức Thuận, nhấc bổng ông ta lên rồi quăng ra ngoài biệt thự.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này, vừa hay có bốn người bảo vệ đang đi thành hàng tuần tra.
Nhìn thấy Lâm Hàn, bọn họ lập tức cúi chào, đồng thanh nói:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Chào chủ nhà!”
“Lôi hai tên đột nhập nhà riêng người khác này ra ngoài cho tôi”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Hàn chỉ tay về phía Trương Đức Thuận và Trương Đào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bạn đang đọc truyện trên Truyện
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”