Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!Chương : Chôn cùng cậu Lâm! Đoàng!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tiếng súng khiến võ đài đang ồn ào bỗng chốc im lặng.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào nơi phát ra âm thanh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Hàn ngồi trên ghế gỗ, sắc mặt tái nhợt, tay ôm bụng, máu tươi vẫn đang trào ra.
Mà gã mặc áo khoác đã không thấy bóng dáng từ lâu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Cậu Lâm!”
“Anh Hàn!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhìn thấy trạng thái của Lâm Hàn lúc này, mắt Trần Vô Cực và Ngô Xuyên đều đỏ lên, lửa giận ngút trời.
Không ngờ Lâm Hàn lại bị ám sát trước mặt bao người?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Cậu Lâm!”
Trần Vô Cực hét to một tiếng, nước mắt lưng tròng, vội vàng chạy tới kiểm tra vết thương cho Lâm Hàn, hai tay ông ta run rẩy, muốn ngăn máu đang chảy ra từ bụng Lâm Hàn nhưng lại không dám.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trần Vô Cực có cảm giác như đang nằm mơ, vừa nãy Lâm Hàn còn không sao, bây giờ đã bị người bắn một phát?
“Mau gọi xe cứu thương!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Bác sĩ ở Trần Công Quán đâu? Mau ra đây cấp cứu!”
“Nếu cậu Lâm có chuyện gì thì các người đều phải chôn theo cậu ấy!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vẻ mặt Trần Vô Cực hung tợn, vừa bịt chặt vết thương của Lâm Hàn, vừa hét lớn.
“Có chuyện gì vậy?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Chàng thanh niên đó bị bắn hả?”
Dưới võ đài lập tức hỗn loạn.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Người anh em Lâm Hàn!”
“Lâm Hàn!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vẻ mặt Trần Nam và Hà Lộ đều thay đổi, họ bước nhanh tới muốn kiểm tra vết thương cho Lâm Hàn.
Đùng!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đoàng!
Hai tiếng súng vang lên, ngăn bước chân họ lại.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ngô Xuyên giữ chặt khẩu súng lục, bắn lên trời hai phát rồi chĩa họng súng về phía những người dưới võ đài.
Anh ta quay lại nhìn Lâm Hàn, đôi mắt hằn lên tia máu, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Chết tiệt!”
“Tất cả các người, ở yên đó không được nhúc nhích!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Ai dám nhúc nhích, ông đây sẽ bắn chết hắn!”
“Nếu cậu Lâm xảy ra chuyện, tôi sẽ giết hết các người!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Sau đó Ngô Xuyên tôi sẽ nuốt súng tự vẫn, chôn theo cậu Lâm!”
Ngô Xuyên nhìn mọi người dưới khán đài, nghiến răng nghiến lợi hét to, máu tươi trào ra từ kẽ răng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ngô Xuyên lúc này đằng đằng sát khí, lạnh lùng nham hiểm như một con dã thú muốn chọn người để ăn tươi nuốt sống.
Mọi người dưới võ đài lập tức im bặt, không ai dám hé răng nửa lời, ngón tay cũng không dám động đậy.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trong Trần Công Quán đương nhiên có bác sĩ.
Trong vòng chưa đầy một phút, hai người đàn ông mặc áo blouse trắng chạy nhanh lên võ đài, khiêng Lâm Hàn xuống dưới để tiến hành cấp cứu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Hàn được khiêng xuống nhưng Ngô Xuyên vẫn giữ chặt khẩu súng, lạnh lùng nói với mọi người:
“Từ bây giờ không ai được bước ra khỏi Trần Công Quán nửa bước, ai dám đi sẽ bị bắn chết ngay tại chỗ!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Nếu không cứu được cậu Lâm thì các người sẽ phải chôn cùng!”
Anh ta lại lấy điện thoại ra và gọi đi:
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Cử tất cả người của Tôn Hàn Các tới Trần Công Quán, canh gác nghiêm ngặt!”
“Một con ruồi cũng không được phép ra ngoài!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Hàn bị ám sát khiến Ngô Xuyên rất tức giận, vì bây giờ Trần Công Quán là địa bàn của anh ta.
Mà Lâm Hàn lại bị ám sát ngay ở địa bàn của Ngô Xuyên, sao anh ta có thể không giận?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hơn nữa còn là cảm giác áy náy, oán hận bản thân, không bảo vệ tốt cho Lâm Hàn.
Bây giờ Ngô Xuyên rất muốn giết người để trút giận, nhưng anh ta vẫn còn lý trí.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
bg-ssp-{height:px}
Việc đầu tiên cần làm là đưa Lâm Hàn tới bệnh viện.
Việc thứ hai là lôi được gã họ Hoàng đã ám sát Lâm Hàn ra khỏi Trần Công Quán!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chưa biết chừng còn có đồng loã!
Sau khi nghe những lời này của Ngô Xuyên, mọi người bên dưới không ai dám oán than một lời.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ai cũng ngoan ngoãn ngồi im tại chỗ.
Nếu lúc này đi ngược lại sẽ càng bị nghi ngờ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mà lúc này, gã họ Hoàng đang bước nhanh tới cây cầu nhỏ ở Trần Công Quán.
Xung quanh gã là bốn người đàn ông bịt mặt, tay cầm súng lục, bảo vệ gã ta không góc chết.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vừa nãy khi gã đến, người của Tôn Hàn Các về cơ bản đã bị những người đàn ông che mặt bằng vải đen quét sạch.
Mà từ lúc ám sát đến giờ chưa đầy một phút, nên người của Tôn Hàn Các ở bên ngoài Trần Công Quán vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vì vậy đoạn đường này gã không gặp cản trở gì, dù gặp một hai người của Tôn Hàn Các cũng sẽ bị giết chết tại chỗ.
Khoảng hai phút, gã họ Hoàng đã ra được cổng Trần Công Quán.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ở cổng, một hàng xe Buick Business vẫn đang đỗ ở đó.
Gã họ Hoàng đi thẳng đến chiếc Buick Business thứ hai, ngồi vào ghế lái phụ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Giang Sấm đó là đồ bỏ đi! Do dự thiếu quyết đoán, bắn một phát súng khử luôn Trần Vô Cực không phải là xong chuyện rồi sao? Lảm nhảm dài dòng, cuối cùng còn bị Lâm Hàn cướp súng! Vô dụng! Rác rưởi!”
“Uổng công tôi còn cho ông ta mượn sát thủ của nhà họ Hoàng!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Gã họ Hoàng vừa thắt dây an toàn vừa chửi:
“Nhiệm vụ giúp đỡ Giang Sấm lên chức lần này đã bị Lâm Hàn phá rối. Nhưng một phát súng đó của tôi ở khoảng cách gần như vậy, trúng vào bụng hẳn là sẽ ảnh hưởng tới dạ dày tạo thành khoảng trống, các mô xung quanh như thận, gan, tim sẽ bị chấn động mạnh!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Thậm chí lục phủ ngũ tạng cũng bị dập nát!”
“Về cơ bản thì Lâm Hàn đã chết! Nhiệm vụ đầu tiên coi như hoàn thành, trở lại nhà họ Hoàng cũng có lời giải thích!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Ông Hoàng, đi đâu ạ?”, người đàn ông bịt mặt vải đen bên cạnh hỏi.
“Về Kim Lăng, nhanh lên!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Gã họ Hoàng nói: “Hiện nay Ngô Xuyên đó đã hợp nhất Vùng Xám thành phố Đông Hải, trong vòng một giờ nữa nếu chúng ta không ra khỏi Đông Hải thì có thể sẽ gặp rắc rối lớn!”
“Vâng!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Người đàn ông đáp lời rồi lập tức khởi động xe.
…
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ba ngày sau, phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện nhân dân Đông Hải.
Lâm Hàn chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là khung cảnh trắng xoá, anh cảm nhận được bụng hơi thắt lại, cúi đầu xuống nhìn thì thấy được quấn một lớp băng gạc, còn có vết máu rỉ ra.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Chóng mặt quá…”
Lâm Hàn day trán, trí nhớ ba ngày trước từ từ hiện lên trong đầu anh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Lễ kế nhiệm của Ngô Xuyên… sau đó mình bị một người đàn ông da ngăm đen, mặc áo khoác bắn…”
“Ngô Xuyên, Lâm Hàn là chồng tôi, anh ấy bị thương, tôi vào thăm anh ấy một lát cũng không được sao?”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bên ngoài phòng bệnh, một giọng nói đột nhiên vang lên, có vẻ là giọng của Dương Lệ.
“Không được!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ngô Xuyên đứng ở cửa, sắc mặt hơi tái, đầy vẻ mệt mỏi nhưng ánh mắt lại rất kiên quyết:
“Chị dâu, tôi đã nói với chị rồi, trong khoảng thời gian anh Hàn vào viện đến khi anh ấy tỉnh lại, chỉ có tôi và bác sĩ mới được vào phòng bệnh này! Những người khác đều không được vào! Vậy nên chị đừng cầu xin tôi nữa, chờ ở ngoài đi!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ngô Xuyên nói với giọng điệu không cho người khác thương lượng.
“Tôi là vợ anh ấy, tôi chỉ vào nhìn một chút thôi cũng không được sao?”, Dương Lệ rơi nước mắt.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mắt cô đỏ hoe, sưng húp.
Vì tối qua, bệnh viện đã gửi giấy thông báo bệnh tình nguy kịch của Lâm Hàn cho cô.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Anh mất máu diện rộng, các cơ quan nội tạng bị tổn thương, toàn thân không còn năng lượng, rất có khả năng tử vong.
Đêm qua, bệnh viện đã mời bác sĩ giỏi nhất đến tiến hành phẫu thuật, truyền máu, cấp cứu cho Lâm Hàn ngay trong đêm …
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lúc nhận được thông báo nguy kịch, đầu óc Dương Lệ choáng váng, cảm giác trời đất quay cuồng, cô không chịu nổi mà ngất đi.
Sau khi tỉnh dậy, cô biết tin Lâm Hàn đã được phẫu thuật thành công nên nóng lòng muốn vào thăm anh, nhưng Ngô Xuyên lại ngăn không cho cô vào.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
“Chị dâu, chị sang bên kia ngồi đi, bác sĩ nói anh Hàn đã được cứu rồi”, Ngô Xuyên lại nói:
“Nhưng trước khi anh ấy tỉnh lại, vì sự an toàn của anh ấy, tôi sẽ không tin tưởng bất kỳ ai, vậy nên tôi sẽ không để chị vào, xin chị hãy thứ lỗi cho tôi!”
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bạn đang đọc truyện trên Truyện