Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp. Tìm truyện ngayChương : Ma túy "Đứng lại! Làm gì đó?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vừa vào cửa, Phạm Kiện đã bị mấy tên côn đồ cắc ké đứng gác chặn lại.
"Tôi là Phạm Kiện, tôi đến tìm anh Công Kê".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Phạm Kiện cười xòa.
"Phạm Kiện à!", một trong mấy tên côn đồ nhận ra hắn ta:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Anh Công Kê đã báo trước rồi, khi mày đến thì đi thẳng vào gian phòng số tìm anh ấy".
Nói xong, gã ta lại nhìn về phía ba học sinh sau lưng Phạm Kiện, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Được!"
Phạm Kiện hít sâu một hơi, dẫn đám người Lâm Hàn bước vào sân trượt băng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bên trong sân trượt băng vô cùng ồn ào, dù có không ít những ánh đèn pha đủ màu chiếu sáng, nhưng vẫn khá u tối.
Vừa vào là một cái sân cực kỳ to lớn, có rất nhiều người đang mang giày trượt lướt trên mặt băng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Những người này một số thì mặc đồng phục, một số thì ăn mặc như học sinh.
Còn vài người thì nhuộm đủ màu tóc, trông như một đám cà lơ phất phơ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đa phần đều là thanh niên choai choai.
Bên kia có mấy gian phòng được ngăn ra và đánh số , , .
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhiệt độ của máy lạnh trong sân trượt băng rất thấp, Lâm Hàn siết chặt áo nhìn về phía căn phòng số .
Ngay lúc này, cửa gian phòng số đột nhiên mở ra, một học sinh bước ra từ bên trong.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Học sinh này mặc một bộ đồng phục màu đỏ, khoảng - tuổi, ánh mắt hơi mơ màng, khóe miệng còn thấp thoáng chút dãi chảy ra, bước chân xiêu vẹo như đang say xỉn, đi ngang qua người Lâm Hàn.
Tình trạng này khá giống Nghiêm Thương mà Lâm Hàn từng thấy ở hộp đêm Ức Nam tối hôm qua.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Anh Hàn, thằng này là học sinh của trường Cấp - Kim Lăng".
Phạm Kiện liếc qua tên học sinh vừa ra, nhỏ giọng nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Hàn gật đầu, chân mày hơi nhíu lại, theo sau Phạm Kiện đi vào gian phòng số .
Gian phòng số rất rộng rãi, bên trong đặt một cái bàn làm việc, có một gã đang ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo gác lên bàn, trông rất tùy ý.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người này có một mái tóc màu đỏ dựng đứng như mào gà, gã mặc quần áo kiểu cowboy, tai đeo khuyên đinh, khuôn mặt thì ngăm đen.
Có lẽ gã ta chính là anh Công Kê trong lời của Phạm Kiện.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trên bàn chất từng đống túi bột màu trắng.
"Là gã ta sao?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Hàn vừa nhìn đã nhận ra từng gặp gã ta ở hộp đêm Ức Nam tối hôm qua.
Xung quanh còn có - tên côn đồ cắc ké tay cầm gậy sắt, ống thép với vẻ mặt lạnh tanh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trước bàn làm việc còn có học sinh mặc đồng phục đang quỳ.
Tất cả đều mặc đồng phục màu đỏ, chắc là của trường cấp - Kim Lăng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Ái chà, Phạm Kiện đến rồi".
Vừa thấy Phạm Kiện bước vào, anh Công Kê toét miệng cười nói: "Cậu dẫn đến rồi à?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Dẫn đến rồi ạ".
Phạm Kiện quay lại nhìn ba người nói: "Đều là học sinh lớp , gia đình rất giàu có".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Ừm, cậu khá lắm".
Anh Công Kê nhìn về phía ba học sinh, liếm môi: "Sau khi chuyện này thành công, sẽ không thiếu phần của cậu đâu".
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Cám ơn anh Công Kê!"
Phạm Kiện tỏ ra mừng rỡ như điên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Anh Công Kê, cho em hít một miếng đi! Một miếng nữa thôi!"
Bỗng nhiên, một học sinh quỳ dưới đất bật dậy, xông thẳng đến bàn làm việc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cặp mắt cậu ta đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm túi bột màu trắng trên bàn, tay phải vươn ra muốn chụp lấy.
Bốp!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Còn chưa đụng vào bàn bèn bị một cây gậy sắt đập mạnh vào.
Tay phải của học sinh kia bị đánh trúng đỏ bừng lên, xương tay bị nứt ra, một cơn đau đớn dữ dội ập đến.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Aaaaaa!"
Cậu học sinh đó ôm chặt tay lăn lộn trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch kêu gào thảm thiết.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
bg-ssp-{height:px}
"Đúng là tuổi trẻ hấp tấp, bây giờ là thời đại của tiền bạc, muốn hít thì móc tiền ra đây! Một túi ngàn!"
Gã đầu gà trống cầm gậy sắt trong tay liếc nhìn cậu học sinh kia, cười lạnh nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Một lát...một lát nữa bố em sẽ đến! Ông ấy là tổng biên tập tòa soạn, ông ấy có tiền, sẽ đưa tiền cho anh mà!"
Cậu học sinh cầu khẩn: "Anh Công Kê, bây giờ cơn nghiện của em tới rồi, anh cho em hít một miếng đi, chỉ một miếng thôi...tiền sẽ có đủ cho anh mà! Cầu xin anh đó!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cậu học sinh kia không ngừng dập đầu, trên trán cũng dần rướm máu.
"Ngại quá, tao là người kinh doanh, có tiền thì muốn sao cũng được", anh Công Kê nhàn nhạt nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ba học sinh còn lại của trường Cấp - Kim Lăng đều sững sờ, sợ đến cả người run rẩy.
Hình ảnh trước mắt hoàn toàn khác với những gì họ tưởng tượng là sẽ được trở thành đàn em của anh Công Kê, chân chính dấn thân vào thế giới ngầm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Hàn lại liếc nhìn những túi bột màu trắng đang để trên bàn, trong nháy mắt liền đoán ra, đây là ma túy.
Mục đích mà anh Công Kê muốn là nắm trong tay những học sinh có hoàn cảnh gia đình tốt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Để cho đám đàn em đưa những học sinh này đến đây, dụ bọn họ chơi ma túy, sau khi nghiện rồi, gã ta sẽ kiếm tiền bằng cách bán ma túy.
"Nếu đám người của Nghiêm Thương có cắn thuốc cũng chẳng sao, dù sao cậu ta cũng là con nhà giàu, hơn nữa muốn hưởng thụ cảm giác đó thì gia sản cũng phải rất khủng", ánh mắt Lâm Hàn đột nhiên lạnh đi:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Nhưng những học sinh này không giống vậy, còn chưa bước ra đời, chưa biết đâu là đâu, gã anh Công Kê này lại dụ học sinh chơi ma túy, khác gì vì tiền mà coi rẻ mạng người chứ!"
Ầm!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cửa gian phòng số bị đạp ra.
Một người đàn ông trung niên đeo kính cận nặng, mặc vest vọt vào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Con ơi!"
Ông ta nhìn thấy cậu học sinh đang quỳ lạy dưới đất, lập tức xông lên ôm lấy cậu ta:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Con ơi, con làm sao vậy?"
"Bố ơi... bố nhanh đưa tiền cho anh Công Kê đi, con muốn cái đó!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cậu học sinh bấu chặt vai người đàn ông, hai mắt đỏ ngầu, gương mặt vặn vẹo gầm lên:
"Nhanh! Nhanh đưa cho anh Công Kê ngàn tệ! Con không nhịn nổi nữa, nếu không được hít con sẽ chết mất!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Con ơi là con... Rốt cuộc thì mày đã hít bao nhiêu rồi!"
Nước mắt người đàn ông trào ra thành hàng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tuy rằng con trai mình có hơi quậy phá, thích mấy đàn anh đàn chị xã hội đen.
Nhưng thời kì dậy thì ai lại không thế?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau cùng, vì cớ gì mà dính vào cái thứ ma túy này chứ.
Sao có thể như vậy được? Tamlinh.com Cập nhật nhanh nhất !
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người đàn ông đau lòng không thôi, ông ta nhìn anh Công Kê cầu xin:
"Anh Công Kê, anh để con trai tôi hít một miếng đi! Tôi cần xin anh!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Muốn hít cũng được, ngàn tệ!", anh Công Kê nhàn nhạt nói.
" ngàn tệ..."
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người đàn ông há hốc cả mồm, run giọng nói:
"Anh Công Kê, tôi...tôi thực sự không còn nữa, tôi đã đưa anh ngàn tệ mua hàng rồi! Thật sự hết tiền rồi!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Anh nể tình tôi đã đưa anh ngàn tệ, anh cho con tôi hít một miếng đi! Một miếng thôi mà!"
Người đàn ông vừa nói vừa dập đầu van xin. Đọc tiếp tại web T am l inh nhé.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Không có tiền à?", anh Công Kê nhướng mày:
"Trần Minh Lượng, ông đừng gạt tôi chứ! Tôi đã điều tra rõ công việc của ông rồi, là tổng biên tập nhật báo Kim Lăng đấy, % dư luận ở đất Kim Lăng này đều do ông khống chế. Bình thường thiếu gì ông lớn tặng quà lấy lòng ông, ông bảo ông không có tiền à? Ông đang đùa tôi đấy ư?"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Anh Công Kê, tôi thật sự hết tiền rồi!"
Trần Minh Lượng cầu xin: "Tuy tôi là tổng biên tập, nhưng từ trước tới nay tôi không có nhận quà riêng, làm sao có nhiều tiền cơ chứ! ngàn tệ kia là toàn bộ tiền tích góp của tôi rồi!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Không có tiền thì bán nhà bán xe đi!", Anh Công Kê cười nói:
"Dù sao thì ông cũng không thể trơ mắt nhìn thằng con trai một của mình lên cơn nghiện mà dở sống dở chết đâu nhỉ!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
"Tôi có thể bán nhà bán xe! Nhưng cũng phải cần thời gian mà!"
Trần Minh Lượng nói: "Anh Công Kê, anh cho con trai tôi hít một miếng đỡ ghiền đi! Đợi khi có tiền rồi tôi nhất định sẽ trả lại anh sau, xin anh đó!"
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nói xong, ông ta lại dập đầu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bạn đang đọc truyện trên Truyện
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”