Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!Chương : Vậy thì diệt đi “Có người ở tầng lớp cao hơn đã ra tay!” Ánh mắt Lâm Hàn loé lên.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chuyện nhà họ Hồng rối ren là điều cả nước đều biết, nhưng giờ đây mọi tin tức tiêu cực về nhà họ lại biến mất một cách khó hiểu.
Nếu phạm vi ở Hoa Đông, nhà họ Hồng nhờ quan hệ để áp đảo dư luận thì thôi không nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng hiện nay, phạm vi ảnh hưởng của dư luận đã vươn ra toàn bộ Hoa Hạ.
Phạm vi rộng lớn như vậy vẫn có thể dập được luồng dư luận thì thật sự đáng kinh ngạc.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Điều này cũng đủ để tưởng tượng thân phận và lai lịch của người ra tay giúp đỡ nhà họ Hồng khủng khiếp thế nào.
“Hẳn là nhà họ Hồng đã tìm quý tộc cầu xin giúp đỡ”, Lâm Hàn lên tiếng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“% là vậy, chỉ có quý tộc mới có thể có khả năng lớn để áp đảo toàn bộ dư luận Hoa Hạ như thế”, Đường Quế Hùng vừa nói, trong lòng đã dâng lên cảm giác bất lực: “Thật bất ngờ, không ngờ chúng ta trăm phương ngàn kế muốn tiêu diệt nhà họ Hồng, thì phía sau nhà họ Hồng lại có quý tộc chống lưng! Nếu như vậy, muốn diệt nhà họ Hồng là điều quá khó khăn, không thể thực hiện được!” Đường Quế Hùng hiểu sâu sắc ý nghĩa của hai từ “quý tộc” đáng sợ như thế nào.
Gia tộc kiểu này có thể ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Nhưng chúng ta đã hoàn thành rất tốt rồi, tiền phạt tỷ tệ cũng đủ khiến nhà họ Hồng chao đảo”, Lâm Hàn mỉm cười, suy nghĩ bước tiếp theo.
… giờ phút tối, trang viên nhà họ Hồng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hồng Chính, Hồng Phong, Hồng Lượng và các thành viên ban lãnh đạo của nhà họ Hồng đều quây quần bên nhau dùng bữa, trên bàn có đầy đủ các món ngon sơn hào hải vị, tôm hùm, bào ngư.
Ai ai cũng mang nét mặt rạng rỡ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Không ngờ nhà họ Hồng chúng ta lại có thể sống sót qua khó khăn lớn thế này.
Tất cả đều nhờ có bố!” Hồng Chính cười vui vẻ, nâng ly rượu lên.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Cảm ơn bố!” “Cảm ơn ông nội!” … Mọi người cùng nâng ly, chạm cốc rồi uống một hơi cạn sạch.
“Tiền phạt tỷ tệ đã nộp, từ nay về sau nhà họ Hồng sẽ bình an vô sự”, Hồng Đạp Thiên đặt ly rượu xuống, nói tiếp: “Bên phía nhà họ Hạ, sau khi nhận được tin, Hạ Đạt lập tức gọi điện cho con thông báo đình chiến với nhà họ Hồng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chuyện quá khứ hãy để nó qua đi, đương nhiên con đã đồng ý”.
“Bây giờ nhà họ Hồng chúng ta nộp tỷ tệ xong, dòng tiền cũng hơi eo hẹp, vậy nên có thể chung sống hoà bình với các thế gia thì nên chung sống hoà bình, tránh đánh nhau.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng mối thù này con vẫn sẽ ghi nhớ, đợi năm sau nhà họ Hồng lại vùng lên, chắc chắn sẽ tìm nhà họ Hạ tính sổ!” “Còn nhà họ Thẩm thì sao?”, Hồng Chính hỏi.
Bây giờ rắc rối đã được giải quyết, mối quan tâm của nhà họ Hồng là thái độ của hai thế gia lớn còn lại.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Về phần Lâm Hàn, họ đã ném anh lên chín tầng mây từ lâu rồi.
Theo họ thấy, dù sao Lâm Hàn cũng chỉ là một người bình thường với vài thủ đoạn nho nhỏ, họ đã để anh lợi dụng được sơ hở, mời streamer nổi tiếng trên mạng dấy lên dư luận.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng bây giờ họ đã có đề phòng, về sau chuyện này sẽ không xảy ra nữa.
“Nhà họ Thẩm…” Hồng Đạp Thiên cau mày: “Thẩm Hoài Xuân không biết điều, vừa nãy anh gọi cho ông ta, ông ta vẫn nói câu kia, còn sống là còn chiến! Tên này cũng xuất thân trong giới kinh doanh, sao tự nhiên não lại có vấn đề thế? Lẽ nào ông ta không biết nhà họ Hồng, nhà họ Thẩm giao chiến cũng sẽ không có lợi cho nhà họ Thẩm sao?” “Tại sao nhỉ? Em nhớ Thẩm Hoài Xuân rất khôn ngoan mà, ông ta không nên làm những chuyện bốc đồng thế này chứ!”, nghe Hồng Đạp Thiên nói xong, Hồng Chính cảm thấy rất khó hiểu.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Thôi kệ đi, bây giờ chỉ cần nhà họ Hạ hoà giải với nhà họ Hồng chúng ta, thì sau này chúng ta cũng sẽ không gặp quá nhiều áp lực trong quá trình phát triển”, Hồng Đạp Thiên xua tay.
Sau đó, mắt ông ta sáng lên, như nghĩ đến điều gì đó: “Điều anh muốn biết nhất bây giờ là Lâm Hàn có cảm giác thế nào? Cậu ta trăm phương ngàn kế muốn diệt nhà họ Hồng chúng ta, chỉ thiếu chút nữa là thành công, nhưng cuối cùng lại thất bại, chắc bây giờ cậu ta đang khó chịu lắm!” “Hahaha, chắc là khó chịu muốn chết!” “Không đến mức nghĩ quẩn rồi nhảy lầu đó chứ!” “Lâm Hàn tuổi còn trẻ, sức chịu đựng có lẽ không lớn, lần thất bại này nhất định sẽ đả kích rất lớn đến cậu ta!” “Bây giờ cậu ta phần là đang vô cùng đau khổ, uống rượu giải sầu đấy!” … Tất cả mọi người trên bàn đều phá lên cười.
Anh nợ em một câu yêu thương!
bg-ssp-{height:px}
Mà Hồng Đạp Thiên đã lấy điện thoại ra, bấm gọi vào số Lâm Hàn.
“Alo Lâm Hàn, tôi là Hồng Đạp Thiên, cậu xem bản tin thời sự tám giờ tối rồi chứ?”, sau khi điện thoại được kết nối, Hồng Đạp Thiên hỏi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Xem rồi, sao?” Giọng Lâm Hàn truyền đến.
“Nếu xem rồi chắc cậu cũng biết nhà họ Hồng chúng tôi sẽ không bị tiêu diệt đâu!”, Hồng Đạp Thiên nở nụ cười giễu cợt: “Thằng nhóc tôm tép cậu có thể đẩy nhà họ Hồng chúng tôi vào đường cùng, ép chúng tôi phải mời người của quý tộc ra tay, chuyện này cũng đủ cho cậu bốc phét cả đời rồi”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Nhưng với tầng lớp của cậu chắc cũng không hiểu hai chữ ‘quý tộc’ có nghĩa là gì đâu”.
Trong giọng ông ta mang theo sự mỉa mai.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ba điều kiện lúc trước bây giờ vẫn được tính, chỉ cần cậu làm được thì nhà họ Hồng tôi có thể đảm bảo cho cậu bình an vô sự”, Hồng Đạp Thiên sát khí đằng đằng: “Nếu cậu không đồng ý thì, haha, không bao lâu nữa đến khi nhà họ Hồng ổn định lại, dư luận hoàn toàn lắng xuống, khi đó Lâm Hàn cậu sẽ biết cơn giận của nhà họ Hồng là như thế nào”.
“Cơn giận của nhà họ Hồng? Haha, để tôi xem thử”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lâm Hàn chế nhạo sau đó cúp máy.
Mặc dù hiện tại Lâm Hàn vẫn chưa tìm ra cách đối phó với nhà họ Hồng, nhưng anh vẫn có khả năng bảo vệ mình.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Những lời Hồng Đạp Thiên nói, trong mắt anh chỉ là đánh rắm mà thôi.
… Tám rưỡi tối, nhà khách Kim Lăng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ánh đèn trong phòng mờ ảo, dưới đất được trải một tấm thảm dày màu đỏ, trên ghế sofa có một người phụ nữ đang ngồi.
Người phụ nữ đưa tay phải chống cằm, ánh mắt bình tĩnh, toàn thân toát ra vẻ uy nghiêm khiến người khác không dám thở mạnh.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trước mặt người phụ nữ là một người đàn ông trung niên đang đứng cung kính, nhìn từ khuôn mặt thì ông ta chính là Thẩm Hoài Xuân! “Tất cả thông tin về vợ của Tiểu Hàn, Dương Lệ đều ở đây chứ?” Đôi tay trắng nõn như ngọc của người phụ nữ cầm xấp tài liệu lên, thản nhiên đặt lên bàn bên cạnh.
“Đúng, tất cả đều ở đây”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thẩm Hoài Xuân run lên, vội vàng trả lời.
Nghe tin bà Lâm đến Kim Lăng, Thẩm Hoài Xuân đã tức tốc lái xe từ Tỉnh Lỗ đến Kim Lăng để gặp mặt.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Ừm, tôi đã đọc hết rồi, Dương Lệ có xuất thân bình thường, gia đình bình thường, không xứng với Tiểu Hàn”, người phụ nữ nhẹ nhàng nói: “Ở bên con bé, chắc Tiểu Hàn đã phải chịu khổ nhiều lắm, tìm cơ hội để hai đứa nó ly hôn đi”.
Giọng nói bình tĩnh nhưng không cho phép người khác thương lượng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thẩm Hoài Xuân cúi đầu, im lặng không nói.
“Tôi nghe nói, ông tuyên chiến với một gia tộc nhỏ ở Hoa Đông?”, người phụ nữ lại nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Vâng thưa bà, đây là ý của cậu Lâm”.
“Xem ra nó có thù oán với gia tộc nhỏ kia, không ngờ đã làm đến bước này mà ông Vân lại không báo cho tôi biết, hay là ông Vân cũng không biết chuyện này?” Mắt người phụ nữ loé lên: “Ông kể lại đầu đuôi câu chuyện cho tôi nghe đi”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Vâng”.
Thẩm Hoài Xuân không dám giấu giếm, kể hết từ đầu đến cuối chuyện của nhà họ Hồng cho bà chủ Lâm.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ông còn nói cả chuyện nhà họ Hồng đã ém dư luận có ảnh hưởng trên phạm vi toàn quốc cho bà ấy.
“Không ngờ còn có chuyện này nữa, một mình Tiểu Hàn có thể khiến nhà họ Hồng bị ảnh hưởng lớn như thế, thằng bé đã làm rất tốt điểm này”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Người phụ nữ mỉm cười, sau đó nói một cách thản nhiên: “Nếu nhà họ Hồng đã gây rắc rối cho người tiếp quản tương lai của nhà họ Lâm chúng ta, vậy thì diệt đi”.