Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!Chương : Làm đại diện Sáng hôm sau, Lâm Hàn đến thăm livestream Sa Ngư một chuyến, Lâm Hàn khá hài lòng với diện mạo mới của công ty.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trong phòng làm việc, Lý Minh đưa lại cái thẻ ngân hàng rồi nói:
"Cậu Lâm, tôi đã làm theo những gì cậu dặn, thanh toán trước một năm tiền lương cho toàn bộ ban điều hành, giờ trả lại thẻ cho cậu".
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lâm Hàn khẽ gật đầu và nhận lấy thẻ, tỷ này do anh hỏi từ ông Vân mới có được.
Vì để giữ lại ban giám đốc điều hành lần này, có thể nói Lâm Hàn đã bị mất trắng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Được rồi, anh đi làm việc đi", Lâm Hàn nhận lại thẻ.
Lý Minh gật đầu rồi đi ra khỏi văn phòng, làm việc của mình.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sau khi khảo sát xong, Lâm Hàn liền đến thẳng lầu cao nhất tòa nhà của quỹ đầu tư Nhân Phàm - Fortune Plaza, thành phố Đông Hải.
Anh chắp hai tay sau lưng ngắm nhìn đường phố tấp nập của thành phố Đông Hải qua khung cửa sổ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Cậu Lâm".
Sau lưng, vang lên một giọng nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Người đàn ông trung niên xuất hiện có khuôn mặt chữ Điền với ánh mắt thâm thúy, trên người ông ta đang mặc một bộ vest lụa cổ áo chấm bi.
Người này chính là tổng giám đốc quỹ đầu tư Nhân Phàm khu vực Hoa Hạ - Tôn Minh!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lâm Hàn khẽ gật đầu, ngồi xuống ghế sofa:
"Hôm nay hẹn gặp ông cũng không có gì, chủ yếu là bàn bạc về Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương".
Anh nợ em một câu yêu thương!
Quỹ đầu tư Nhân Phàm là đơn vị phụ trách cuộc họp lần này, vì thế Tôn Minh cũng sẽ góp mặt.
Tôn Minh biết tầm quan trọng của hội nghị lần này, lúc này, ông ta lấy laptop ra, trong đó ông ta đã chuẩn bị sẵn một vài văn bản.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Cậu Lâm, đây là những tài liệu liên quan tới hội nghị lần này mà tôi đã chuẩn bị trước cho cậu, tin chắc rằng nó sẽ có ích", Tôn Minh nói.
Lâm Hàn xem sơ qua, khá hài lòng nói:
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Đúng rồi, nếu quỹ đầu tư Nhân Phàm là đơn vị tổ chức, vậy lúc đó có thể dẫn người đến chứ?"
"Được chứ, cậu Lâm", Tôn Minh gật đầu, ánh mắt chợt lóe:
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Tôi có một ý kiến, không thì lần này để cô Lâm đại diện quỹ đầu tư Nhân Phàm tham dự Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương đi".
Lâm Hàn hơi sững sờ, nghi hoặc nhìn Tôn Minh.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tôn Minh vội giải thích: "Cậu Lâm yên tâm, tôi cũng không phải là muốn nâng đỡ cô Lâm. Dạo gần đây, cô Lâm làm việc rất chăm chỉ, khả năng đã rất xuất sắc rồi, hoàn toàn có thể đảm nhiệm vị trí người đại diện".
Lâm Hàn nghe vậy, ngẫm nghĩ rồi gật đầu:
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Cũng được".
Thế lực của riêng Lâm Hàn đang không ngừng lớn mạnh, mà Dương Lệ là vợ của anh, đương nhiên cũng phải giúp cô một tay rồi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
...
Đang trong lúc bàn bạc công việc cụ thể về Hội nghị thượng đỉnh kinh tế Châu Á - Thái Bình Dương với Tôn Minh.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Có một chiếc Passat đang đỗ không xa cổng chào đường cao tốc Đông Hải.
Ngồi ở hàng ghế sau là một người đàn ông trung niên, ánh mắt rũ xuống, cả người toát ra vẻ uy nghiêm làm người khác khó thở.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ông ta mặc một bộ vest, đầu tóc thưa thớt, người này vốn là giám đốc sở y tế thành phố Đông Hải - Vương Vi Dân!
Nhưng có điều, hiện tại ông ta đã được thăng chức nhờ vào thành tích cải tạo khu Bành Hộ và dịch vụ y tế Đông Hải, kèm thêm nhiều thành tích khác nữa, nên giờ ông ta đã ngồi vững trên vị trí người đứng đầu thành phố Đông Hải, chân chính bước chân vào ngưỡng cửa quyền lực nòng cốt quốc gia.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mà tất cả những điều này đều nhờ có Lâm Hàn đứng sau góp dầu thêm lửa.
"Ông Vương, rốt cuộc chúng ta đến đón ai vậy? Quan trọng đến mức sáng sớm ông phải đích thân đến tận đây sao? Giờ cũng sắp trưa rồi mà vẫn chưa thấy bóng ai cả".
Anh nợ em một câu yêu thương!
Một người thanh niên ngồi ở ghế tài xế mở miệng hỏi, trông kiểu ăn mặc thì là thư ký, dường như anh ta đã cảm thấy mất kiên nhẫn.
Ánh mắt Vương Vi Dân lạnh đi:
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Tiểu Trình, hôm nay chúng ta đi đón khách quý đấy, nếu một lát nữa cậu còn lắm mồm đắc tội người ta, tôi cũng không bảo vệ được cậu đâu!"
Trong lòng ông ta thở dài, thư ký này là người mới nên cái gì cũng dám nói cả.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Vâng, thưa ông Vương!"
Tiểu Trình giật bắn người, ý thức được chuyện này rất hệ trọng, không dám nói thêm câu nào mà chỉ kiên nhẫn chờ đợi tiếp.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng, trong bụng Tiểu Trình vẫn vô cùng nghi hoặc.
Nên biết, người đang ngồi sau anh ta là người đứng đầu thành phố Đông Hải, dù cho có là ông lớn đến từ tỉnh thì cũng không cần làm quá lên thế chứ?
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nào có chuyện mặc thường phục đợi cả buổi trời ở cổng chào đường cao tốc mà đón tiếp?
Lúc này, bỗng có mấy chiếc Audi AL chạy đến với tốc độ cao.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vừa nhìn thấy rõ biển số xe, Tiểu Trình vội vàng hô lên:
"Ông Vương, là mấy chiếc xe kia sao? Biển số xe giống với ông nói kìa".
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vương Vi Dân vội nhô đầu ra nhìn, xác nhận không thể sai được bèn nhanh chóng xuống xe, vừa xuống ông ta vừa căn dặn:
"Nhớ kỹ, lát nữa lễ phép một chút, đừng có làm khách quý khó chịu!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tiểu Trình gãi đầu tò mò, rốt cuộc là nhân vật tầm cỡ nào mà đáng để cho người đứng đầu thành phố Đông Hải phải coi trọng như vậy?bg-ssp-{height:px}
Hai người Vương Vi Dân xuống xe, đứng bên đường vẫy tay ra hiệu, mấy chiếc xe đang vọt đến mới dần đỗ lại.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vương Vi Dân lập tức đi đến bên cạnh xe, khom người cúi chào nói:
"Chào mừng công chúa đến làm khách Đông Hải, người đứng đầu Kim Lăng - Thang Ân Đình đã báo trước cho tôi biết. Tôi là người đứng đầu thành phố Đông Hải - Vương Vi Dân, tôi đại diện cư dân ở thành phố Đông Hải đến chào đón công chúa!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Bởi vì, lần này công chúa đến Hoa Hạ với lí do cá nhân, nên phía bên tôi tiếp đón có hơi đơn giản, mong công chúa bỏ qua cho".
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Không sao".
Anh nợ em một câu yêu thương!
Giọng nói trong xe vang lên, là ngôn ngữ Hoa Hạ chuẩn, Vương Vi Dân nghe thấy cũng rất bất ngờ.
Công chúa biết nói tiếng Hoa Hạ?
Anh nợ em một câu yêu thương!
Xem ra, dẫn theo Tiểu Trình làm phiên dịch viên uổng công vô ích rồi.
Lúc này, cửa kính xe dần hạ xuống, để lộ một nửa khuôn mặt với chiếc mũ tròn đen và mạng che mặt.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nửa khuôn mặt này cực kỳ xinh đẹp, làm Vương Vi Dân không khỏi phải nhìn hồi lâu.
Vương Vi Dân rùng mình, kịp phản ứng, vội cúi đầu để tránh vô lễ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Người ngồi trong xe chính là Elizabeth Luna!
"Ông giúp chúng tôi sắp xếp trước đã", đôi mắt xanh lam của Elizabeth Luna trông về phương xa, dường như đang suy nghĩ gì đó:
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Lâm Hàn, lần này anh đừng làm em đến đây công cốc đấy nhé! Hứ! Ôi chúa tôi, vì một người đàn ông Châu Á mà tôi phải lặn lội ngàn dặm lén lút chạy đến Hoa Hạ thế này, nếu để mấy quý ông trong giới thượng lưu biết được, chắc chắn sẽ bảo là tôi bị điên mất!"
"Vâng, thưa công chúa!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trong lòng Vương Vi Dân cũng biết công chúa muốn thầm lặng thôi, nên ông ta cũng không dong dài nữa mà lập tức lên xe, trước hết dẫn họ đi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi rồi hãy tính tiếp.
"Tiểu Trình, nhanh chóng lái xe đưa công chúa đến trụ sở tiếp khách nước ngoài. Ngoài ra, điều người trong hệ thống an ninh đến bảo vệ nghiêm ngặt an toàn cho công chúa", vừa lên xe, Vương Vi Dân trầm giọng nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Vâng!"
Tiểu Trình gật đầu, lập tức khởi động xe, chạy trước dẫn đường.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đang lúc lái xe nhưng trong lòng Tiểu Trình không khỏi tò mò, vừa rồi anh ta cũng không dám nhìn kỹ gương mặt tuyệt đẹp trong xe kia mà chỉ dám liếc vội.
Nhưng vừa nhìn đã làm anh ta kinh ngạc trước vẻ đẹp đó.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tiểu Trình không nhịn được dè dặt hỏi:
"Ông Vương, ông vừa gọi người kia là công chúa sao? Vậy thì rốt cuộc cô ấy là ai?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vương Vi Dân tức giận lườm Tiểu Trình, thầm trách cậu thư ký này không hiểu chuyện, tò mò quá mức.
Kiểu người này không phù hợp để làm chính trị chút nào.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ông ta ngẫm nghĩ rồi nói:
Giọng nói trong xe vang lên, là ngôn ngữ Hoa Hạ chuẩn, Vương Vi Dân nghe thấy cũng rất bất ngờ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Công chúa biết nói tiếng Hoa Hạ?
Xem ra, dẫn theo Tiểu Trình làm phiên dịch viên uổng công vô ích rồi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc này, cửa kính xe dần hạ xuống, để lộ một nửa khuôn mặt với chiếc mũ tròn đen và mạng che mặt.
Nửa khuôn mặt này cực kỳ xinh đẹp, làm Vương Vi Dân không khỏi phải nhìn hồi lâu.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vương Vi Dân rùng mình, kịp phản ứng, vội cúi đầu để tránh vô lễ.
Người ngồi trong xe chính là Elizabeth Luna!
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Ông giúp chúng tôi sắp xếp trước đã", đôi mắt xanh lam của Elizabeth Luna trông về phương xa, dường như đang suy nghĩ gì đó:
"Lâm Hàn, lần này anh đừng làm em đến đây công cốc đấy nhé! Hứ! Ôi chúa tôi, vì một người đàn ông Châu Á mà tôi phải lặn lội ngàn dặm lén lút chạy đến Hoa Hạ thế này, nếu để mấy quý ông trong giới thượng lưu biết được, chắc chắn sẽ bảo là tôi bị điên mất!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Vâng, thưa công chúa!"
Trong lòng Vương Vi Dân cũng biết công chúa muốn thầm lặng thôi, nên ông ta cũng không dong dài nữa mà lập tức lên xe, trước hết dẫn họ đi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi rồi hãy tính tiếp.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Tiểu Trình, nhanh chóng lái xe đưa công chúa đến trụ sở tiếp khách nước ngoài. Ngoài ra, điều người trong hệ thống an ninh đến bảo vệ nghiêm ngặt an toàn cho công chúa", vừa lên xe, Vương Vi Dân trầm giọng nói.
"Vâng!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tiểu Trình gật đầu, lập tức khởi động xe, chạy trước dẫn đường.
Đang lúc lái xe nhưng trong lòng Tiểu Trình không khỏi tò mò, vừa rồi anh ta cũng không dám nhìn kỹ gương mặt tuyệt đẹp trong xe kia mà chỉ dám liếc vội.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng vừa nhìn đã làm anh ta kinh ngạc trước vẻ đẹp đó.
Tiểu Trình không nhịn được dè dặt hỏi:
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Ông Vương, ông vừa gọi người kia là công chúa sao? Vậy thì rốt cuộc cô ấy là ai?"
Vương Vi Dân tức giận lườm Tiểu Trình, thầm trách cậu thư ký này không hiểu chuyện, tò mò quá mức.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Kiểu người này không phù hợp để làm chính trị chút nào.
Ông ta ngẫm nghĩ rồi nói:
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Không sai, cô ấy chính là công chúa nước Anh - Elizabeth Luna, lần này đến Hoa Hạ có việc riêng nên không thể thông báo rộng rãi trên truyền thông. Nhưng có điều, Tiểu Trình, cậu nên nhớ, tôi tin tưởng cậu mới nói cho cậu biết, nếu cậu đi lan truyền tin tức này, đừng nói là cậu mà ngay cả tôi cũng sẽ bị liên luỵ đấy!"
Anh nợ em một câu yêu thương!