Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!Chương : Kết hợp giám sát Đường Quế Hùng im lặng một lúc rồi bất đắc dĩ bảo:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cậu Lâm, mặc dù tôi giỏi bày mưu tính kế nhưng chuyện này của cậu tương đối đặc thù, bởi vì ở trước thực lực tuyệt đối, sách lược có khôn khéo hơn nữa cũng vô ích”.
“Chắc cậu cũng biết rõ quý tộc, cả Hoa Hạ này có bốn gia đình quý tộc, sự tồn tại của họ đều có thể ảnh hưởng tới vận mệnh quốc gia, sao có thể chỉ dựa vào mưu kế để đối phó với họ?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Chuyện này tôi thật sự không thể giúp được, muốn đối phó với nhà họ Khương chỉ có một cách, đó là thực lực của mình phải mạnh, như vậy nhà họ Khương mới chịu cúi đầu”.
Lâm Hàn nghe vậy cảm thấy hơi bất lực.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mặc dù Lâm Hàn đã đoán trước được nhưng nghe Đường Quế Hùng nói ông cũng không có cách nào, anh vẫn có chút thất vọng.
Nghĩ kỹ lại, đúng là như vậy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Có quý tộc nào không phải là gia tộc lớn phát triển trong vài trăm năm, có thể ảnh hưởng đến cả một đất nước, làm sao một cá nhân có thể đối phó được chỉ bằng một chút mưu kế?
Để đối phó với quý tộc cần có đủ thực lực, nếu có sự trợ giúp của nhà họ Lâm, Lâm Hàn cảm thấy cũng không khó, thậm chí là khá dễ dàng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng nếu không có sự giúp đỡ của nhà họ Lâm, Lâm Hàn muốn dựa vào bản thân để đối phó với nhà họ Khương thì khả năng thành công gần như là con số không. Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha !
Đường Quế Hùng lại hỏi: “Đúng rồi cậu Lâm, cậu nói cậu đã bắt trói một thành viên của nhà họ Khương à?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Đúng thế, sao vậy?”
Lâm Hàn gật đầu, anh trói Khương Niên là để tống tiền nhà họ Khương.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng hiệu quả hiển nhiên rất không lý tưởng.
Cho dù là Khương Niên thì ở nhà họ Khương, cậu ta chẳng qua cũng chỉ là một con tôm con tép mà thôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Haiz, cậu Lâm, cậu phải biết đó là nhà họ Khương, là quý tộc đó! Có điều này tôi cần nhắc nhở cậu, gia chủ Khương Long Đằng của nhà họ Khương và cháu trai Khương Thư Nhai ông ta quý nhất đang ở Viện dưỡng lão Long Sơn của Kim Lăng. Với khả năng tình báo của nhà họ Khương, chắc họ đã biết việc cậu bắt cóc, có thể họ sẽ gây rắc rối cho cậu, cậu cẩn thận chút”, Đường Quế Hùng bất đắc dĩ nói.
“Ừm, tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Hàn gật đầu.
Sau khi cúp máy, Lâm Hàn lại liên lạc với một số người lăn lộn trong giang hồ đã lâu để hỏi, ví dụ như Trần Vô Cực, thậm chí Cổ Hà ở Hoa Đông sống ở núi Vân Mộng. Nhưng kết quả cũng không ngoại lệ, họ đều nói không có cách nào đối phó với nhà họ Khương. Nhớ quay lại web t ruyện T amlinh nha !
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bản thân Lâm Hàn đã suy nghĩ vấn đề này rất lâu nhưng cũng không nghĩ ra được cách nào hay, dù sao đó cũng là quý tộc, chỉ dựa vào một mình Lâm Hàn thì thật sự quá khó.
Thời gian cược là hai tháng, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, chớp mắt là trôi qua.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong hai tháng mà muốn một quý tộc có tuổi đời hàng trăm năm phải bỏ ra tỷ tệ… Khó!
…
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sáng sớm hôm sau, Lâm Hàn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Anh cầm lên xem thì thấy là Lý Minh của livestream Sa Ngư gọi, anh nghe máy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cậu Lâm, xảy ra chuyện lớn rồi, tối qua… tối qua…”, giọng nói hơi hoảng loạn của Lý Minh truyền đến.
Lâm Hàn cau mày, có cảm giác không ổn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Xảy ra chuyện gì? Anh đừng hoảng, cứ nói trước đi”, Lâm Hàn bình tĩnh nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Lâm Hàn, Lý Minh thoáng bình tĩnh lại rồi bảo:
“Tối qua nền tảng của chúng ta đang tổ chức sự kiện để tăng độ nổi tiếng, chuẩn bị lên sàn chứng khoán tiếp theo. Chúng tôi cũng đã chú ý kỹ rồi, nội dung phát trực tiếp không vi phạm điều gì, có thể nói là tất cả các hành vi trong mỗi phòng livestream đều cách vạch đỏ rất xa. Nhưng tôi nhận được thông báo từ bộ phận giám sát, đột nhiên bị kiểm soát nghiêm ngặt, tất cả các phòng livestream đều bị khoá, đến giờ vẫn chưa được mở khoá!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Hàn khẽ cau mày, tất cả các phòng livestream đều bị khoá, gần như tương đương với việc livestream Sa Ngư đã bị ngưng trệ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh hỏi: “Anh đã tìm ra nguyên nhân gì chưa? Đã liên lạc với người phía trên chưa?”
Trong ngành phát trực tiếp, nhiều trường hợp rất dễ vượt qua giới hạn, điều này Lâm Hàn biết rõ, anh cũng luôn dặn Lý Minh phải giám sát nghiêm ngặt, đồng thời qua lại với người ở phía trên.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bình thường cho dù xảy ra chuyện, chỉ cần không quá nghiêm trọng thì sau khi sửa lại sẽ được hoạt động tiếp.
Nhưng rất hiếm khi các phòng livestream đều bị khoá hết như thế này.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nếu không khôi phục trong thời gian ngắn thì chắc chắn sẽ mất rất nhiều người dùng, kế hoạch lên sàn chứng khoán cũng sẽ tan thành bọt nước.
Công sức vất vả làm việc bao lâu sẽ mất hết.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cậu Lâm, tôi đã liên hệ với người phía trên rồi nhưng họ nói không giúp được, chuyện lần này khá lớn”.
Lý Minh lại nói: “Lần này có vẻ là người có lai lịch rất lớn, ba sở chính phủ lớn cùng kết hợp giám sát, lần lượt là “Sở Văn hoá”, “Sở Điện ảnh”, “Sở Thông tin mạng”, hơn nữa thời gian chỉnh sửa là vô hạn! Chúng ta đang chuẩn bị lên sàn, bây giờ đột nhiên bị khoá không thể lên sàn được nữa, những kế hoạch và công việc chuẩn bị chúng ta làm trước đây đều vứt bỏ!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vẻ mặt Lâm Hàn hơi u ám, điều này rõ ràng là có người đang nhằm vào anh, nếu không cho dù giám sát cũng không nghiêm ngặt đến thế.
Mà livestream Sa Ngư luôn phát sóng trong vùng xanh, không hề vượt quá giới hạn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cậu Lâm”.bg-ssp-{height:px}
Lý Minh hơi sợ hãi nói: “Chuyện lần này quá đột ngột, tôi không phản ứng kịp, tóm lại nội dung livestream của chúng ta không thể có vấn đề”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Tôi biết, không liên quan đến các anh, có người đang nhằm vào chúng ta”, Lâm Hàn nói.
Lý Minh nghe thế lòng mới yên tâm hơn chút, sau đó lại hỏi:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? Người trong công ty đều đang hoảng loạn, nếu chúng ta không có biện pháp gì có thể hầu hết mọi người sẽ từ chức, công ty có thể sẽ vì thế mà sụp đổ”.
“Thông báo với mọi người tôi sẽ giải quyết chuyện này, sẽ không bỏ lỡ cơ hội lên sàn, cho dù có điều gì ngoài ý muốn thì công ty cũng không cắt giảm lương!”, Lâm Hàn nói thẳng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Vâng, tôi sẽ thông báo ngay!”
Sau khi nghe câu này của Lâm Hàn, Lý Minh như được uống thuốc an thần, nhanh chóng đi động viên mọi người, cho dù chuyện lần này thế nào công ty cũng không thể cứ thế sụp đổ.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mà Lâm Hàn ở bên kia vừa cúp máy xong thì điện thoại lại đổ chuông.
Lâm Hàn liếc nhìn, là Phùng Thạch gọi tới, anh bấm nút nghe.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nếu bạn đang đọc truyện trên website không phải Tamlinh.com thì có nghĩa đây là website chuyên đi ăn cắp truyện của chúng tôi. Hãy quay lại website Tamlinh.com để ủng hộ team ra truyện sớm nhất nhé !
“Cậu Lâm, xảy ra chuyện lớn rồi, công ty bất động sản của chúng ta đột nhiên nhận được thông báo từ Sở Đô thị rằng phải đóng cửa vô thời hạn để chấn chỉnh. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, chúng tôi vẫn luôn tuân thủ quy tắc, chưa bao giờ vượt quá giới hạn!”, Phùng Thạch hoảng sợ nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Hàn thở dài, không cần hỏi anh cũng đoán được công ty bất động sản của Phùng Thạch cũng giống như tình hình của livestream Sa Ngư.
“Nói cho tôi biết tình hình cụ thể đi”, Lâm Hàn nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Hàn khẽ cau mày, tất cả các phòng livestream đều bị khoá, gần như tương đương với việc livestream Sa Ngư đã bị ngưng trệ.
Anh hỏi: “Anh đã tìm ra nguyên nhân gì chưa? Đã liên lạc với người phía trên chưa?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong ngành phát trực tiếp, nhiều trường hợp rất dễ vượt qua giới hạn, điều này Lâm Hàn biết rõ, anh cũng luôn dặn Lý Minh phải giám sát nghiêm ngặt, đồng thời qua lại với người ở phía trên.
Bình thường cho dù xảy ra chuyện, chỉ cần không quá nghiêm trọng thì sau khi sửa lại sẽ được hoạt động tiếp.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng rất hiếm khi các phòng livestream đều bị khoá hết như thế này.
Nếu không khôi phục trong thời gian ngắn thì chắc chắn sẽ mất rất nhiều người dùng, kế hoạch lên sàn chứng khoán cũng sẽ tan thành bọt nước.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Công sức vất vả làm việc bao lâu sẽ mất hết.
“Cậu Lâm, tôi đã liên hệ với người phía trên rồi nhưng họ nói không giúp được, chuyện lần này khá lớn”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lý Minh lại nói: “Lần này có vẻ là người có lai lịch rất lớn, ba sở chính phủ lớn cùng kết hợp giám sát, lần lượt là “Sở Văn hoá”, “Sở Điện ảnh”, “Sở Thông tin mạng”, hơn nữa thời gian chỉnh sửa là vô hạn! Chúng ta đang chuẩn bị lên sàn, bây giờ đột nhiên bị khoá không thể lên sàn được nữa, những kế hoạch và công việc chuẩn bị chúng ta làm trước đây đều vứt bỏ!”
Vẻ mặt Lâm Hàn hơi u ám, điều này rõ ràng là có người đang nhằm vào anh, nếu không cho dù giám sát cũng không nghiêm ngặt đến thế.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mà livestream Sa Ngư luôn phát sóng trong vùng xanh, không hề vượt quá giới hạn.
“Cậu Lâm”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lý Minh hơi sợ hãi nói: “Chuyện lần này quá đột ngột, tôi không phản ứng kịp, tóm lại nội dung livestream của chúng ta không thể có vấn đề”.
“Tôi biết, không liên quan đến các anh, có người đang nhằm vào chúng ta”, Lâm Hàn nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lý Minh nghe thế lòng mới yên tâm hơn chút, sau đó lại hỏi:
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? Người trong công ty đều đang hoảng loạn, nếu chúng ta không có biện pháp gì có thể hầu hết mọi người sẽ từ chức, công ty có thể sẽ vì thế mà sụp đổ”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Thông báo với mọi người tôi sẽ giải quyết chuyện này, sẽ không bỏ lỡ cơ hội lên sàn, cho dù có điều gì ngoài ý muốn thì công ty cũng không cắt giảm lương!”, Lâm Hàn nói thẳng.
“Vâng, tôi sẽ thông báo ngay!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau khi nghe câu này của Lâm Hàn, Lý Minh như được uống thuốc an thần, nhanh chóng đi động viên mọi người, cho dù chuyện lần này thế nào công ty cũng không thể cứ thế sụp đổ.
Mà Lâm Hàn ở bên kia vừa cúp máy xong thì điện thoại lại đổ chuông.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Hàn liếc nhìn, là Phùng Thạch gọi tới, anh bấm nút nghe.
Nếu bạn đang đọc truyện trên website không phải Tamlinh.com thì có nghĩa đây là website chuyên đi ăn cắp truyện của chúng tôi. Hãy quay lại website Tamlinh.com để ủng hộ team ra truyện sớm nhất nhé !
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cậu Lâm, xảy ra chuyện lớn rồi, công ty bất động sản của chúng ta đột nhiên nhận được thông báo từ Sở Đô thị rằng phải đóng cửa vô thời hạn để chấn chỉnh. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, chúng tôi vẫn luôn tuân thủ quy tắc, chưa bao giờ vượt quá giới hạn!”, Phùng Thạch hoảng sợ nói.
Lâm Hàn thở dài, không cần hỏi anh cũng đoán được công ty bất động sản của Phùng Thạch cũng giống như tình hình của livestream Sa Ngư.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Nói cho tôi biết tình hình cụ thể đi”, Lâm Hàn nói.
“Được”, Phùng Thạch vội nói ngay:
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Sáng sớm hôm nay khi công trường vừa khởi công thì đột nhiên có người của Sở Đô thị thành phố Đông Hải tới, thông báo tất cả các công trình đều bị phong toả và đỉnh chỉ”.
“Cậu cũng biết tôi làm trong ngành bất động sản bao năm nay nên đương nhiên cũng biết nhiều người trong Sở Đô thị, nhưng tôi hỏi rồi, người ta đều nói chuyện này do người phía trên làm, không ai có thể giúp được”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Nếu đình chỉ kinh doanh vô thời hạn để chấn chỉnh thì công ty bất động sản của chúng ta sẽ sụp đổ đấy cậu Lâm! Mỗi ngày chỉ riêng tiền lỗ thôi đã mấy chục triệu tệ rồi!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”