Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!Anh nợ em một câu yêu thương!
Tại biệt thự núi Vân Mộng.
Sau khi tiễn đám người Dương Cảnh Đào và Triệu Tứ Hải về, Lâm Hàn xoay người bế Dương Lệ vào phòng ngủ, tiếp tục "chơi trò" thế giới hai người.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Gương mặt Dương Lệ ửng đỏ, đẩy nhẹ Lâm Hàn, nói: "Đợi chút đã, có vài chuyện đang muốn hỏi anh đây".
Lâm Hàn nghe vậy bèn đặt Dương Lệ xuống ghế sofa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương Lệ ngờ vực nhìn Lâm Hàn, sau đó hỏi: "Khi nãy anh nói chuyến này anh đi kiếm được một cái công ty có giá trị vốn hóa thị trường tỷ và thêm tỷ nữa, rốt cuộc là thế nào vậy?"
"Chuyện này à", Lâm Hàn dần nghiêm túc lại, nói: "Có một số chuyện, anh không tiện nói cho em biết. Để em biết nhiều quá không tốt cho em đâu. Anh chỉ có thể nói cho em, những điều này là sự thật, đừng hỏi thêm nhiều nữa".
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương Lệ ngây ngẩn cả người, thế mà thật á? tỷ là một con số khổng lồ cỡ nào cơ chứ.
Với một người bình thường thì tỷ cũng đã nhiều lắm rồi, chỉ cần không dính vào bài bạc thì cũng đủ sống cả đời không cần lo âu.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mà tỷ thì phải nhiều cỡ nào chứ...
Hơn nữa, con số này lại do Lâm Hàn mang về trong hơn có một tuần thôi, Dương Lệ khó mà không nghi ngờ về cách Lâm Hàn kiếm ra nó.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng, khi cô thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Hàn, cộng thêm đã chung sống với anh bấy lâu nay, Dương Lệ biết rõ Lâm Hàn là người thế nào, chắc chắn anh sẽ không kiếm tiền phi pháp đâu.
Nghĩ tới đây, Dương Lệ đã hoàn toàn tin tưởng Lâm Hàn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Được rồi, em không hỏi nữa, em tin anh, anh sẽ không làm gì bậy bạ", Dương Lệ nghiêm mặt nói.
Lâm Hàn cảm thấy trong lòng có chút ấm áp khi nghe vậy, trong tình huống này, cô lại chọn tin anh mà không cần hỏi thêm bất kỳ câu nào.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Vậy em hỏi xong chưa? Giờ chúng ta về phòng luôn nhé", Lâm Hàn khá nóng lòng, vừa nói vừa sáp lại gần muốn bế Dương Lệ vào phòng ngủ.
"Khoan đã", Dương Lệ lại đẩy nhẹ Lâm Hàn, nói tiếp: "Còn một chuyện nữa".
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Em nói đi", Lâm Hàn kiên nhẫn ngừng lại.
Dương Lệ tươi cười nhìn Lâm Hàn, nói: "Anh kiếm được nhiều thế phải tặng cho em một cái túi xách đó, gần đây em ưng ý một cái, mà có điều đắt quá".
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Không thành vấn đề, đừng nói là một cái túi, cái túi anh cũng mua cho em", Lâm Hàn nói xong thì vội vã bế Dương Lệ chạy thẳng vào phòng.
Đối với Lâm Hàn, một chiếc túi là chuyện vặt vãnh, mà đối với Dương Lệ bây giờ, nó cũng chẳng đáng là bao.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nói cho cùng, tiền lương của Dương Lệ cũng hơn cả triệu mỗi năm rồi, lại còn có một số tiền thưởng hoa hồng cuối năm, thậm chí ngay cả những chiếc túi xa xỉ cực kỳ đắt tiền, Dương Lệ hoàn toàn có thể mua được.
Lý do tại sao cô muốn Lâm Hàn mua nó không thể rõ ràng hơn, cô chỉ muốn tiêu tiền của Lâm Hàn, tiêu tiền của chồng cô mà thôi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ngay sau đó, Lâm Hàn và Dương Lệ cùng nhau vào phòng trải qua thế giới hai người.
Sáng sớm hôm sau, tại bờ biển của một thành phố nào đó ở Hoa Hạ.
Anh nợ em một câu yêu thương!bg-ssp-{height:px}
Đoàn phim của Tần Liên chọn nơi đây làm bối cảnh, bộ phim này chỉ vừa bấm máy quay được vài hôm, do Tần Liên đóng vai nữ chính.
Kể từ hôm trải qua chuyện đó, Tần Liên liền trở thành nữ chính một cách suôn sẻ, mà đạo diễn Lam chẳng dám gây khó dễ gì cho cô ấy nữa. Trong đoàn phim cũng từng có người quấy rối Tần Liên, dù sao Tần Liên giống như bước từ trong truyện tranh ra vậy, khuôn mặt quả thật vô cùng hấp dẫn người khác, đã thế dáng người còn quá chuẩn nữa.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thế nhưng, những ai vừa lại gần Tần Liên với ý đồ trêu ghẹo đều bị đạo diễn Lam thô bạo đá bay. Sau này, những người còn lại cũng đã rõ Tần Liên là người đạo diễn Lam bảo bọc, liền không dám đụng đến Tần Liên nữa.
Đẹp thì đẹp đó, cơ mà tiền và mạng thì chắc chắn quan trọng hơn nhiều.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sáng nay, người trong đoàn phim đều chuẩn bị xong hết, định quay phân cảnh lúc bình minh, mặc dù đoạn này có thể sử dụng các hiệu ứng đặc biệt, nhưng nếu quay cảnh thì vẫn chân thật hơn.
Tần Liên chuẩn bị xong, đoàn phim đang chuẩn bị quay thì điện thoại di động của đạo diễn Lam đột nhiên reo lên.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đạo diễn Lam bực bội lấy điện thoại ra, bởi vì do bên nhà đầu tư gọi nên không thể không bắt máy.
Trò chuyện một lúc, sắc mặt đạo diễn Lam liền thay đổi, bên nhà đầu tư yêu cầu ông ta đá Tần Liên - nữ chính hiện tại ra khỏi đoàn phim, hơn nữa còn nhấn mạnh phải đá cho bằng được, không thì sẽ rút vốn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mà một khi rút vốn, bộ phim với vừa bấm máy quay này cũng toang luôn.
Vốn dĩ tiếng tăm của đạo diễn Lam cũng khá lớn, nên đã vội trao đổi với bên nhà đầu tư.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng, bên nhà đầu tư vẫn kiên quyết muốn đổi người mà không nể nang mặt mũi đạo diễn Lam gì cả, sau cùng đạo diễn Lam đành bất lực cúp máy.
Người trong đoàn phim nháo nhào nhìn chằm chằm đạo diễn Lam, nhất là Tần Liên.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đạo diễn Lam nhìn mọi người rồi bất đắc dĩ nói: "Tạm ngừng quay đã, xảy ra chuyện rồi, bên nhà đầu tư kiên quyết muốn đá Tần Liên. Tần Liên, ngại quá, tôi đã cố hết sức giúp cô nhưng cũng vô ích, nếu không bên đó rút vốn thì bộ phim này sẽ buộc phải ngừng quay, mà nếu vậy thì nếu cô có muốn đóng nữ chính cũng không được".
Sắc mặt Tần Liên tái đi, vốn tưởng rằng sau cùng không cần nhờ vào quy tắc ngầm mà có thể tiến vào showbiz, kết quả lại gặp chuyện như thế này.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Tôi hiểu rồi, đạo diễn Lam, tôi không trách ông đâu, vậy giờ tôi về khách sạn nghỉ ngơi đây", nét mặt Tần Liên hiện lên tia mất mát, gật đầu chào rồi trở về khách sạn.
Đạo diễn Lam đưa mắt nhìn bóng Tần Liên rời đi, trong bụng cũng có chút lo lắng, cơ mà không phải lo cho tâm trạng của Tần Liên mà là sợ Tần Liên nói xấu ông ta với Lâm Hàn. Như thế thì ông ta xui xẻo rồi, rõ ràng chẳng làm gì cả, mà thậm chí ngày hôm qua còn từ chối yêu cầu đổi người của nhà họ Hạ, từ bỏ rất nhiều lợi ích, cuối cùng vẫn đắc tội Lâm Hàn thì sẽ lỗ vốn lắm.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đạo diễn Lam nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy như vậy không được, cũng vội vàng rời khỏi đây tìm chỗ vắng vẻ gần bãi biển, gấp rút nhấn gọi số của Ngô Xuyên.
Vừa mới bôn ba hơn cả tuần về, lúc này Ngô Xuyên vẫn đang ngủ, mới sáng sớm đã nhận được điện thoại nên giọng nói có chút bực bội: "Ai đó? Có gì không!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Anh Xuyên, tôi là tiểu Lam đây, tôi muốn báo với anh tí chuyện", đạo diễn Lam vội niềm nở nói.
Ngô Xuyên nghe thế bèn ngẫm lại, rồi mới nhớ ra đạo diễn Lam nhỏ nhoi này, loại này vốn anh ta chẳng để trong lòng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Ông bị điên à? Nhìn xem mới có mấy giờ mà đã gọi điện thoại cho tôi rồi? Chán sống hả? Biến nhanh cho tôi!", Ngô Xuyên bực bội quát.
Đối diện với tiếng mắng chửi của Ngô Xuyên, đạo diễn Lam lại không có tí tức giận, dịu giọng nói: "Anh Xuyên, xin lỗi, tôi cũng không muốn quấy rầy anh đâu, nhưng thật sự là có chuyện gấp, có liên quan đến cậu Lâm đó, tôi cũng chỉ sợ cậu Lâm trách cứ mà thôi".
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vốn dĩ Ngô Xuyên đã định cúp máy chẳng muốn nghe nữa, nhưng vừa nghe đến hai chữ "cậu Lâm" bèn nhất thời tỉnh hẳn.
"Đợi đã, ông vừa nói có liên quan đến cậu Lâm à? Ông nhắc lại xem, nói cho tôi nghe cụ thể là gì", Ngô Xuyên lập tức bật dậy, mặt đầy nghiêm nghị, chuyện liên quan đến Lâm Hàn anh ta không dám lơ là chút nào.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trước mặt người khác, anh ta là kẻ bao người tôn sùng, nhưng đứng trước Lâm Hàn, anh ta chỉ là một đứa đàn em mà thôi.
"Anh Xuyên, chuyện là như này, bộ phim của chúng tôi vừa bấm máy quay, nữ nhân vật chính ắt hẳn là Tần Liên, cô gái xinh đẹp mà cậu Lâm đã yêu cầu. Tôi cũng chăm sóc Tần Liên hết mực, mấy tên nhãi ranh dám mon men lại gần đều bị tôi đuổi hết, mấy ngày nay đang quay bình thường thì bỗng ngày hôm qua nhà họ Hạ lại gọi điện cho tôi..."