Chương
Lúc này, nếu phát ra một chút tiếng động, có thể sẽ ngay lập tức gây nên sự bất mãn cho mọi người xung quanh.
Mà giờ phút này, Hạ Sương đã không còn quá lo lắng về cuộc khủng hoảng của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh nữa.
Từ những cuộc thảo luận trước đó của mọi người xung quanh, có thể thấy Lâm Hàn đã giúp đỡ Tiêu Nhã và nhà họ Tiêu rất nhiều, vậy nên nguy cơ lần này của Quang Ảnh, Hạ Sương tin dù thế nào Tiêu Nhã cũng sẽ ra tay giúp đỡ.
Mà có sự giúp đỡ của quý tộc, có một thế lực đứng đầu Hoa Hạ hiện nay giúp đỡ, Hạ Sương còn cần phải lo lắng Quang Ảnh không trụ qua nổi cuộc khủng hoảng này sao?
E rằng những người hoặc thế lực đang nhắm vào Quang Ảnh sẽ lập tức từ bỏ việc nhắm vào sau khi biết Tiêu Nhã có liên quan đến công ty này. Thậm chí còn quay sang lấy lòng Quang Ảnh, muốn có quan hệ tốt với Quang Ảnh.
Trong đại sảnh rộng lớn, hàng ngàn người nhưng lại có thể ngồi im lặng không phát ra âm thanh nào, cảnh tượng này trông hơi đáng sợ.
Không lâu sau, Hạ Sương nghe thấy tiếng bước chân, sau đó cửa đại sảnh bị đẩy ra.
Người đầu tiên bước vào là một cô gái khoảng hơn hai mươi tuổi, gương mặt còn khá trẻ nhưng lại tràn đầy uy nghiêm, lạnh lùng như một nữ vương đến với nhân gian.
Nhìn thấy người phụ nữ này, hàng ngàn người trong đại sảnh đều hơi cúi đầu thể hiện sự tôn trọng, chỉ một số rất ít người vẫn nhìn Tôn Minh một cách bình thường.
Hạ Sương thấy vậy cũng nhanh chóng hơi cúi xuống, nhân tiện đẩy Dương Khiết bên cạnh, ra hiệu cho cô ấy làm theo.
Dương Khiết hơi ngơ ngác, người phụ nữ này là ai, tại sao cô ấy vừa đi vào, hàng ngàn người trong đại sảnh đều phải kính nể đến vậy?
Lúc này người phụ nữ mỉm cười, vẻ mặt tự tin, sau đó bước vào đại sảnh, đi thẳng tới bục cao trong cùng.
Phía sau người phụ nữ chỉ có mười mấy người đi theo, nhưng lúc đi cũng không phát ra tiếng động nào, hiển nhiên mười mấy người này đều là cao thủ của nhà họ Tiêu.
Từ cửa lớn vào đến bục cao trong cùng cũng là quãng đường dài hàng trăm mét, người phụ nữ đi giày cao gót, bước đi không vội vàng.
Nhưng trong khoảng thời gian này, mấy ngàn người trong đại sảnh đều yên lặng không phát ra tiếng động, kiên nhẫn đưa mắt nhìn người phụ nữ bước lên bục cao.
Dương Khiết nhìn cảnh này càng cảm thấy kỳ lạ hơn, người phụ nữ này là ai mà lợi hại như vậy, đáng để hàng ngàn người tôn trọng, không ngờ lại thật sự không phát ra âm thanh.
Quan trọng là mấy ngàn người này còn không phải người bình thường, ai cũng ăn mặc sang trọng, hiển nhiên là người giàu có, không phải người bình thường có thể so sánh được.
Phải vài phút sau, cô gái mới bước lên bục cao, đi về phía trước.bg-ssp-{height:px}
Dương Thiên Hoa nhanh chóng đứng sang bên cạnh, cung kính đưa micro.
Người phụ nữ nhận lấy, đi đến giữa bục cao, quay người đối mặt với mọi người trong đại sảnh.
Còn những cao thủ phía sau lại đứng xung quanh bục cao, bảo vệ cô gái.
Lúc này, trong đại sảnh vẫn vô cùng yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng kim rơi, hàng ngàn quan khách đều nhìn cô gái trước mặt, trong đó có cả Hạ Sương đang kích động và Dương Khiết đang nghi ngờ.
Lúc này, người phụ nữ đang được rất nhiều người chú ý cũng cầm micro lên, nói với khách mời trong đại sảnh: “Xin chào mọi người, tôi là Tiêu Nhã, chào mừng mọi người đến với bữa tiệc này, chứng kiến tôi trở thành gia chủ của nhà họ Tiêu!”
Lời Tiêu Nhã vừa dứt, đại sảnh lập tức vang lên tiếng vỗ tay, tiếng vỗ tay của hàng ngàn người như tiếng sấm rền.
Dương Khiết lắng nghe những âm thanh xung quanh, nhìn Hạ Sương với vẻ mặt mờ mịt, người phụ nữ này là Tiêu Nhã, bạn của Lâm Hàn? Lợi hại vậy sao?
Hạ Sương nhìn Dương Khiết không nói nên lời, cảm thấy hơi buồn cười nhưng sau đó nghĩ lại cũng hiểu ngay. Dù sao Dương Khiết xuất thân từ một gia đình bình thường, chưa nghe tới quý tộc bao giờ cũng là điều bình thường, ngay cả thế gia còn chưa thấy bao giờ.
Bộ mặt thật của thế giới này trước giờ chỉ lộ ra cho một số ít người, đại đa số người bình thường cả đời chỉ có thể làm công ăn lương.
Dù là thợ chuyển gạch cấp thấp hay giám đốc điều hành một công ty nổi tiếng, đa phần đều khó thoát khỏi cái lồng lớn, phải làm việc không ngừng cả đời, chạy liên tục, không được dừng lại.
Hạ Sương lại ra hiệu cho Dương Khiết đừng nói lung tung.
Dương Khiết có ít kiến thức và kinh nghiệm, nhưng không ngốc, ngược lại còn khá khôn ngoan.
Mặc dù lúc này trong lòng Dương Khiết đang rất ngạc nhiên, nhưng nhìn thấy ra hiệu của Hạ Sương cô cũng hiểu ra, kìm nén sự tò mò trong lòng, ngậm miệng lại, đợi sau này về sẽ từ từ hỏi Hạ Sương.
Tiêu Nhã đưa năm ngón tay ra ý bảo im lặng.
Đột nhiên những quan khách trong đại sảnh vừa nãy còn kích động vỗ tay, lúc này lại trở nên im lặng.