Chương
Mà trợ lý Tiểu Tử lại ngạc nhiên không thôi, quả nhiên là người có đủ tư cách làm tổng giám đốc và phó tổng giám đốc có khác, gặp phải chuyện lớn như thế nhưng vẫn một mực bình tĩnh, mà còn cười được nữa chứ.
Ngay sau đó, Hạ Sương và Dương Khiết liền đến đón tiếp những thế lực này, trong số này cũng có ban ngành và công ty đã từng chĩa mũi dùi vào Quang Ảnh trước đó, lúc này bọn họ đã rối rít xin lỗi và tặng rất nhiều quà cáp, dáng vẻ cũng cực kỳ luồng cúi, chỉ sợ sẽ làm Hạ Sương và Dương Khiết không vừa lòng.
Còn có một số công ty kinh doanh ở lĩnh vực tương tự công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh, họ muốn đến hợp tác với Quang Ảnh, cũng không ngoại lệ, điều kiện đưa ra cũng rất phong phú mà lại theo kiểu miễn Quang Ảnh chịu hợp tác với bọn họ là được, bất chấp bản thân họ có kiếm được đồng lời nào không, miễn sao mang lại vàng đầy kho cho công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh là được.
Hạ Sương và Dương Khiết cũng không ghi thù với những công ty tới tặng quà xin lỗi, đồng ý hóa giải mâu thuẫn và không truy cứu quá nhiều, xem như những chuyện trước đó chưa từng xảy ra. Xem như thêm một người bạn là bớt đi một kẻ thù, dù cho đám người này chỉ nể mặt Tiêu Nhã mà giả đò thế thôi.
Đối với những món quà này, Hạ Sương và Dương Khiết đều không ậm ừ và trực tiếp nhận chúng. Suy cho cùng, những món quà này không phải là những thứ thô tục như vàng bạc trang sức. Rất nhiều thứ trong đó đều có ích cho công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh về kinh doanh cũng như quyền lợi.
Còn về các công ty đến vì muốn hợp tác, Hạ Sương và Dương Khiết liền cẩn thận xem xét, phải chắc chắn được sự hợp tác giữa hai công ty sẽ sinh ra lợi nhuận thì mới bắt tay hợp tác. Hợp đồng hợp tác cũng được ký kết theo thông thường, từ chối đổ dồn lợi ích hết cho công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh.
Hạ Sương hiểu rất rõ, bây giờ nhờ có Tiêu Nhã thì mới thu hút được nhiều thế lực đến vậy, nhưng Tiêu Nhã không thể nào giúp bọn họ mãi được, nếu lỡ có bất trắc gì thì sau này họ phải làm sao?
Bất kể Tiêu Nhã có như thế nào, cũng phải nâng tầm được công ty của mình, khiến cho người ta phải mong mỏi để được hợp tác.
Vì thế, Hạ Sương và Dương Khiết thẳng thừng từ chối hết những công ty bất chấp không cần lợi nhuận mà chỉ muốn hợp tác được với Quang Ảnh, hai người chỉ chấp nhận hợp tác với những công ty mang về được lợi ích cho đôi bên.
Và ngay cả khi làm việc với những công ty này, Hạ Sương cũng từ chối những hiệp ước bất bình đẳng đó, không muốn để công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh ăn phần nhiều hơn, nhất quyết phải là đôi bên cùng có lợi. Ai sử dụng nhiều tài nguyên hơn thì bên đó sẽ nhận được nhiều lợi ích hơn.
Cách làm này của Hạ Sương và Dương Khiết chắc chắn sẽ làm cho người của những thế lực này ngưỡng mộ không thôi. Nhưng mặt khác cũng làm họ khá đau đầu.
Chung quy Hạ Sương và Dương Khiết vẫn không đồng ý để bọn họ đổ tài nguyên vào, tương đương với việc cũng sẽ không mắc nợ bọn họ, theo lẽ đó bọn họ cũng không thể nào kéo gần quan hệ được với Hạ Sương và Dương Khiết, nghĩa là cũng không kéo được tí khoảng cách nào với bên Tiêu Nhã. Dù khi hợp tác với công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh bọn họ cũng sẽ gặt hái được không ít lợi ích, nhưng vốn dĩ bọn họ không đánh giá cao mấy những lợi ích này, thứ mà bọn để ý nhất lại chính là mối quan hệ giữa bên Hạ Sương, Dương Khiết với Tiêu Nhã.
Nhưng, những thế lực này cũng chỉ biết bó tay, bởi họ không thể nào ép buộc Hạ Sương và Dương Khiết được, nên họ đành chấp nhận như vậy thôi.
Hạ Sương và Dương Khiết vẫn đang bận rộn tiếp chuyện những thế lực này.bg-ssp-{height:px}
Còn về những người đến tặng quà xin lỗi lại dễ xử lý hơn, chấp nhận hóa giải mâu thuẫn và sẽ không gây rắc rối cho họ, nên đến đó thì xem như đã xong.
Bên những công ty mong muốn hợp tác thì tương đối phiền phức hơn, cần phải làm rõ sản nghiệp và tài nguyên trong tay bọn họ từng chút một, thậm chí sau này còn phải tốn thời gian đến bên đó khảo sát, làm các loại thủ tục nữa, chuyện này sẽ mất rất nhiều công sức.
Hạ Sương và Dương Khiết chỉ có thể kiên nhẫn hết sức xử lý từng chút.
Thẳng đến lúc mặt trời lặn, Hạ Sương và Dương Khiết chỉ mới giải quyết được một nửa, mà một nửa này cũng chỉ là bước đầu mà thôi, sau còn phải đi khảo sát thực tế, rồi làm đủ thứ các thủ tục. Nói tóm lại, thời gian kế Hạ Sương và Dương Khiết ắt hẳn sẽ rất bận rộn, thế nào cũng phải tăng ca thôi.
Về việc này, Hạ Sương và Dương Khiết lại không có bất kỳ câu than phiền nào, dù sao đây cũng là cơ hội lớn để giúp công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh phát triển hơn, còn có thể chứng minh thực lực của hai người mà không phụ lòng tin và đề bạt của Lâm Hàn.
Hạ Sương và Dương Khiết vốn định tăng ca để xử lý cho xong những công ty này thì bỗng nhiên điện thoại di động của Hạ Sương lại reo lên.
Nhìn vào thì thấy cuộc gọi của Tiêu Nhã, nét mặt Hạ Sương bỗng chốc thay đổi ngay, vội vàng đi thẳng vào phòng làm việc của mình đóng cửa lại để giữ yên lặng, sau đó lập tức ấn nút nghe máy, sợ để Tiêu Nhã chờ lâu hoặc làm ồn đến cô ấy rồi khiến cô ấy không vui.
“Alo, xin chào cô Tiêu Nhã, có chuyện gì không thưa cô?”
Hạ Sương bắt máy nói với giọng điệu vô cùng kính trọng.
Tiêu Nhã ở đầu dây bên kia nhận ra được sự sợ sệt và tôn kính trong lời nói của Hạ Sương bèn cười nói: “Thật sự cô không cần phải sợ tôi thế đâu, tôi rất thân với Lâm Hàn, tìm cô cũng không có gì, chỉ muốn hỏi hai cô có rảnh không, đi ăn với tôi bữa cơm, tiện thể tôi có vài chuyện nhỏ muốn nói”.
“Ơ? Rảnh chứ, đương nhiên là rảnh rồi”, Hạ Sương vội đáp, mà dù thật sự có bận cỡ nào thì cũng sẽ rảnh rỗi hết.