Chương
Thấy Tiêu Nhã đưa họ tới ăn ở nhà hàng đặc trưng này, Hạ Sương và Dương Khiết đều nhìn nhau với vẻ hơi kỳ lạ. Tiêu Nhã đưa họ đến nhà hàng này, có nghĩa là coi họ như bạn bè, điều này khiến họ hơi sợ hãi, dù sao thân phận Tiêu Nhã cũng đặc biệt.
Hạ Sương và Dương Khiết nhanh chóng xuống xe, đến bên xe Tiêu Nhã.
Lúc này Tiêu Nhã đã xuống xe, mà phía sau cũng có một người phụ nữ nữa, cô ấy khoác tay Tiêu Nhã khá thân mật, có vẻ là bạn thân.
Tiêu Nhã thấy Hạ Sương và Dương Khiết đã đến thì kéo cô gái bên cạnh lại giới thiệu: “Đây là Tần Liên, là nghệ sĩ mấy ngày trước Lâm Hàn gửi tới đây. Cô ấy sắp quay phim ở công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh các cô, nhưng giám đốc cũ của công ty lại muốn sử dụng quy tắc ngầm. Vậy nên sau khi bị tôi xử lý, Lâm Hàn cũng cách chức người đó rồi điều các cô tới đây”.
“Chào cô Tần Liên”, Hạ Sương và Dương Khiết mỉm cười chào đón.
Mà lúc này Tần Liên đã quay người lại, dựa vào ánh đèn bên cạnh, Hạ Sương và Dương Khiết cũng nhìn rõ mặt Tần Liên, hai người lập tức kinh ngạc.
Hạ Sương và Dương Khiết đều có ngoại hình rất đẹp, luôn là những người đẹp thu hút ánh nhìn nhất trong đám đông. Hai cô cũng rất tự tin vào ngoại hình của mình, thuộc loại nhan sắc người đẹp hàng đầu.
Tuy nhiên khi nhìn thấy Tần Liên, Hạ Sương mới nhận ra mình chẳng là gì cả, chỉ là người đẹp bình thường mà thôi, Tần Liên mới là người đẹp hàng đầu.
Hạ Sương đều rất ngạc nhiên, hai cô không ngờ trên đời này lại có một người phụ nữ đẹp đến thế, khuynh nước khuynh thành, giống như người bước ra từ trong truyện tranh.
Nếu không phải vẫn chưa quen thì Hạ Sương rất muốn được véo má Tần Liên, xem xem khuôn mặt cô ấy có phải thật không, nhìn xem người đẹp như vậy có thật sự tồn tại không.
Lúc này Tiêu Nhã cũng giới thiệu với Tần Liên: “Đây là Hạ Sương, đây là Dương Khiết. Hạ Sương là giám đốc mới của Quang Ảnh do Lâm Hàn đào tạo, còn Dương Khiết là phó tổng giám đốc công ty, em dâu Lâm Hàn”.
Tần Liên nghe thấy một người là người Lâm Hàn đào tạo và một người là người thân Lâm Hàn, đột nhiên trở nên nhiệt tình với Hạ Sương hơn nhiều, dù sao Lâm Hàn cũng là đại ân nhân của cô.
“Xin chào”, Tần Liên lịch sự chào hỏi.
Tuy nhiên Hạ Sương và Dương Khiết đều không đáp lại, họ vẫn ngơ ngác nhìn Tần Liên dường như không thể hoàn hồn trước vẻ đẹp khuynh thành của cô ấy.
Thấy vậy, Tần Liên nhìn Tiêu Nhã với vẻ hơi kỳ lạ.
Tiêu Nhã mỉm cười, kéo Hạ Sương và Dương Khiết.
Lúc này hai cô gái mới tỉnh táo lại.
“Thật xin lỗi đã thất lễ, cô Tần thật sự quá xinh đẹp, trước khi nhìn thấy cô tôi thật sự không dám tin trên đời này lại có người đẹp như thế”, Hạ Sương hơi ngượng ngùng.bg-ssp-{height:px}
Tần Liên nghe xong liền cười nói: “Hai cô quá khen rồi, các cô cũng rất đẹp, đều là đại mỹ nhân”.
Tiêu Nhã cũng cười bảo: “Được rồi, không sao. Sau này đều là người quen cả, không cần chú ý đến phép xã giao. Lúc mới nhìn thấy Tần Liên tôi cũng ngơ ngác một lúc, không ngờ thực lực của Lâm Hàn mạnh đến vậy, thực lực của nghệ sĩ được anh ấy đào tạo cũng mạnh đến thế”.
Hạ Sương và Dương Khiết vốn rất sợ và kính trọng Tiêu Nhã, nhưng vừa nãy vì Tần Liên mà họ lại quên mất chuyện này.
Mà bây giờ sau khi hoàn hồn lại, trải qua chuyện vừa nãy, hai cô cũng cảm thấy có vẻ Tiêu Nhã không quá khó tiếp xúc. Mặc dù là gia chủ của thế lực hàng đầu Hoa Hạ, nhưng sau khi bỏ qua thân phận thì cũng như các cô, thậm chí còn khá thân thiện và gần gũi.
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, tôi đói rồi, mau vào ăn đi”, Tiêu Nhã nói rồi kéo Dương Khiết và Hạ Sương, ôm các cô đi vào trong.
Hạ Sương và Dương Khiết hơi hoảng hốt, người cứng đờ, cùng nhau đi vào nhà hàng đặc trưng này.
Hạ Sương và Dương Khiết đều không ngờ, Tiêu Nhã là gia chủ của nhà họ Tiêu quý tộc, thế lực hàng đầu Hoa Hạ mà giờ lại thân thiết, coi các cô như bạn thân mà đối xử thế này.
Tần Liên ở phía sau thấy thế cũng mỉm cười, bước theo sau.
Ban đầu sau khi biết thân phận của Tiêu Nhã, Tần Liên cũng rất sợ hãi, nhưng sau này tiếp xúc nhiều mới phát hiện dường như vì có liên quan đến Lâm Hàn nên Tiêu Nhã đối xử với cô rất gần gũi, thân thiết. Sau đó hai người cũng không ngừng đến gần nhau hơn, bây giờ đã trở thành bạn thân.
Sau đó bốn cô gái thân mật vào nhà hàng ăn uống như những người bạn thân.
Màn đêm dần bao trùm cả thành phố, trong một nhà hàng cạnh cây cầu nhỏ đặc sắc.
Sau khi trải qua chuyện hồi nãy và Tiêu Nhã chủ động đến gần, cuối cùng Hạ Sương và Dương Khiết cũng không sợ và bớt dè dặt trước cô ấy hơn.
Lúc này, bốn cô đã gọi đồ ăn, đang ngồi trò chuyện với nhau như những người bạn.
Hạ Sương và Dương Khiết có mơ cũng không nghĩ rằng sẽ có một ngày mình lại nói chuyện với Tiêu Nhã giống như bạn bè vậy.
“Các cô đến thành phố Thiên Kinh thấy sao? Ăn ở đã quen chưa?”, Tiêu Nhã cười hỏi.