Chương
“Được rồi, được rồi, vậy mấy người làm việc tiếp đi, tôi đi đây”.
Tạ Kiến Bình mất kiên nhẫn ném lại sấp tài liệu lên bàn rồi bỏ đi một mạch.
Đương nhiên Tạ Kiến Bình biết rõ lời của quản lý kia là sự thật, ông ta cũng tin vào thực lực của quỹ đầu tư Nhân Phàm, bởi vì hết thảy vấn đề đều phát sinh từ “kinh doanh hợp pháp” mà thôi.
Nhưng, Trương Thiên Sơn và Lâm Hàn đều nhất quyết muốn kinh doanh những lĩnh vực này, không muốn dây vào làm ăn của vùng xám nữa, nên dù Tạ Kiến Bình lại rất muốn đi theo con đường làm ăn của vùng xám, nhưng chỉ đành bó tay nghe theo.
“Đợi khi kế hoạch bên vùng Bắc Đông thành công, Trương Thiên Sơn sẽ không thể ngăn cản mình nữa, mà cũng phải nghĩ cách đối phó với bên Lâm Hàn. Dù sao ở đây cũng là địa bàn của bọn họ nên khá bất tiện, tốt nhất phải liên lạc với một số thế lực khác ở vùng Hoa Đông”, Tạ Kiến Bình thầm nghĩ rồi rời khỏi đại sảnh.
Lúc này, Triệu Tứ Hải mới vội vàng đuổi theo ra cửa.
“Triệu Tứ Hải, anh làm gì thế? Công việc hôm nay còn đang tất bật mà còn tính đi lang thang đâu đó hả?”, quản lý thấy Triệu Tứ Hải đi thì không vui nói.
Triệu Tứ Hải nghe thấy thì sắc mặt bỗng thay đổi, hồi còn ở công ty bất động sản, ngoại trừ Phùng Thạch ra thì ai thấy anh ta đều phải lễ phép khách sáo, nào có chuyện dùng giọng điệu thế này nói chuyện với anh ta?
Có điều Triệu Tứ Hải cũng biết, người ở dưới mái hiên không cúi đầu không được, hiện tại anh ta không dám cãi lại người quản lý này, chỉ có thể nhịn, đợi khi móc nối được với Tạ Kiến Bình, khiến ông ta giúp mình về sau suôn sẻ thì không cần phải để ý sắc mặt quản lý này mà sống nữa.
Nhưng, lúc này Triệu Tứ Hải vẫn chưa dám như thế, chỉ có thể tươi cười nói: “Quản lý, bụng tôi hơi khó chịu, tôi định đi WC, tí nữa quay lại làm việc ngay”.
Đây là nhu cầy sinh lý của mỗi người nên quản lý cũng không nghĩ nhiều, chỉ khẽ gật đầu nói: “Đi đi, nhanh rồi về”.
“Được”.
Triệu Tứ Hải đáp rồi vội vàng chạy ra đại sảnh, đuổi theo hướng Tạ Kiến Bình rời đi.
Triệu Tứ Hải chạy một mạch đến bãi đỗ xe thì mới dừng lại, anh ta nhìn thấy Tạ Kiến Bình sắp lên xe thì bèn hô lớn: “Sếp Tạ, đợi đã, đợi tôi một chút!”bg-ssp-{height:px}
Tạ Kiến Bình nghe thấy thì quay đầu lại nhìn, ông ta nhìn thấy một người lạ hoắc thì khó hiểu, nhưng cũng xuống xe xem xem có chuyện gì.
Triệu Tứ Hải thấy Tạ Kiến Bình xuống xe thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cũng may là đuổi kịp, nếu bỏ qua cơ hội này thì Triệu Tứ Hải thật sự không biết phải làm sao nữa.
Ngay sau đó, Triệu Tứ Hải vội chạy đến trước mặt Tạ Kiến Bình rồi đứng đấy thở hổn hà hổn hễn.
Tạ Kiến Bình khó chịu nhìn Triệu Tứ Hải từ đầu đến chân, mới chạy có chút vậy mà đã muốn tắt thở rồi, thể lực yếu tới mức nào cơ chứ?
“Nói nhanh đi, tìm tôi có việc gì, không nói nhanh tôi đi đây, không có thời giờ lãng phí với cậu đâu”, Tạ Kiến Bình không vui nói.
“Xin, xin đừng, thưa sếp Tạ, có phải ông muốn kinh doanh bên mảng vùng xám không? Tôi có thể giúp ông”, Triệu Tứ Hải thở hổn hển vội nói.
Tạ Kiến Bình nghe vậy bèn bật cười, nhìn Triệu Tứ Hải một loạt rồi nói: “Cậu hả? Cậu đừng có đùa với tôi chứ”.
Quả thật Tạ Kiến Bình muốn kinh doanh các mảng của vùng xám, hơn nữa còn định đi tìm người đang làm về mặt này, nhưng không phải ai cũng có thể hợp tác được ông ta, tệ lắm thì phải có chút thực lực chứ.
“Không, không phải là tôi, tôi có biết một ông chủ, ông ta cũng có chút thế lực, sau lưng ông ta còn có ô dù nữa, ông cứ yên tâm, ông ta nhất định đủ tư cách để hợp tác kinh doanh mảng vùng xám với ông, sẽ gặt hái được bội thu”, Triệu Tứ Hải vội giải thích.
Tạ Kiến Bình nghe vậy bèn sửng sốt, nhìn lại từ đầu đến chân Triệu Tứ Hải một lần nữa thì có hơi động lòng.
Nếu Tạ Kiến Bình tự đi tìm, ông ta cảm thấy tìm được người đủ yêu cầu ở mặt này sẽ rất khó khăn, dù sao cũng còn phải né tránh được tầm mắt của Lâm Hàn và quỹ đầu tư Nhân Phàm, đây còn là địa bàn của Lâm Hàn, nhất định sẽ phiền phức lắm.
“Cậu chắc chứ? Cậu sẽ phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình đấy, cậu có biết tôi là ai không hả? Nếu cậu dám chơi tôi, tôi chắc chắn sẽ làm cho cả nhà cậu không nhìn thấy được ngày mai!”, Tạ Kiến Bình lạnh lùng nhìn Triệu Tứ Hải hỏi.
“Chắc chắn, người đứng sau ông chủ mà tôi quen biết nhất định có thể giúp ông. Tôi đã đến tìm ông thì nhất định phải có tự tin chứ, nếu không tôi cũng không dám tới phiền ông đúng không?”, Triệu Tứ Hải niềm nở cười nói.
Người Triệu Tứ Hải nhắc đến đương nhiên là ông lớn đứng sau Phùng Thạch rồi, Triệu Tứ Hải khá rõ thực lực của Phùng Thạch thế nào, mạnh nhất chính là thực lực trong vùng xám, mà Phùng Thạch lúc nào cũng được thuận buồm xuôi gió vì nhờ vào sau lưng ông ta có một ông lớn chống lưng, chuyện này có lần Phùng Thạch đã khẳng định chắc nịch với Triệu Tứ Hải như thế.