Chương
Mà dựa vào những chuyện xảy ra về sau, Triệu Tứ Hải cũng có thể đoán được lời Phùng Thạch nói là thật, nếu không chỉ với sức của riêng Phùng Thạch thì không thể làm gì cũng trót lọt được. Ông ta có thể giành được một ghế đại biểu chính để tham dự Hội nghị thượng đỉnh Châu Á – Thái Bình Dương, rồi sau đó còn được quỹ đầu tư Nhân Phàm để mắt đến hợp tác, khi gặp khó khăn ông ta chỉ bằng vào một cú điện thoại là đã có thể giải quyết trong một cái chớp mắt.
Hết thảy đều chứng tỏ sau lưng Phùng Thạch có một ông lớn chân chính chống lưng, hơn nữa còn là loại người rất có tiếng nói trong giới vùng xám.
Tạ Kiến Bình vẫn hơi nghi ngờ Triệu Tứ Hải, nhưng vừa thấy vẻ mặt thành thật của Triệu Tứ Hải thì cũng cảm thấy có chút tin tưởng.
Do dự một lúc, Tạ Kiến Bình vẫn muốn thử, nên thẳng thắn nói với Triệu Tứ Hải: “Được, vậy cậu lập tức dẫn tôi đi gặp ông chủ mà cậu quen đi, sau đó thì gặp ông lớn đứng sau kia”.
Triệu Tứ Hải nghe thấy Tạ Kiến Bình đã đồng ý thì bèn kích động không thôi, kiên nhẫn đợi lâu đến vậy, tốn không ít thời gian vạch ra kế hoạch, rốt cuộc cũng móc nối được rồi.
“Sếp Tạ, xin ông cứ yên tâm, ông lớn đứng sau ông chủ mà tôi quen nhất định có thể giúp ông ăn nên làm ra trong vùng xám, cám ơn ông đã tin tưởng tôi, ông quả thật có mắt nhìn người, tôi…”, Triệu Tứ Hải lập tức bắt đầu luyên thuyên cảm ơn, tiện thể nịnh bợ một tí.
Tạ Kiến Bình nghe được một nửa thì khoát tay, cắt ngang lời của Triệu Tứ Hải: “Đừng có nói mấy lời giả tạo với tôi, tôi nói rõ ràng cho cậu biết, nếu cậu thật sự giới thiệu được người có thể giúp đỡ tôi một tay, tôi nhất định sẽ không bạc đãi cậu. Nhưng, nếu cậu dám giỡn mặt với tôi, tối nay tôi sẽ làm thịt cả nhà cậu, một người cũng không tha, lên xe dẫn đường đi!”
Triệu Tứ Hải nghe thế thì giật mình, trong lòng liền hoang mang lo sợ, không ngờ Tạ Kiến Bình này lại là người độc địa như vậy, nhưng nghĩ đến ông lớn đứng sau Phùng Thạch thì Triệu Tứ Hải cảm thấy chắc chắn sẽ ổn thôi, hẳn là sẽ không có chuyện gì xảy ra, rồi anh ta mới cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Đứng giữa nguy hiểm và cơ hội, Triệu Tứ Hải tin rằng đây chính là cơ hội của mình, chỉ cần móc nối thành công, anh ta chắc chắn sẽ được Tạ Kiến Bình coi trọng, sau này không chừng ngay cả Phùng Thạch cũng phải nhìn anh với ánh mắt khác.
“À, thưa sếp Tạ, phiền ông một chuyện, khi nãy tôi mượn cớ đi WC để ra ngoài, ông có thể điện thoại nói giúp tôi không? Nếu không bên đám người kia nghi ngờ thì với ông và cả tôi đều không tốt, ông giúp tôi nhé?”, lúc này Triệu Tứ Hải lại nói.
Tạ Kiến Bình nghe xong thì gật đầu, nếu để cho người của quỹ đầu tư Nhân Phàm biết chuyện này, thì thật sự không tốt cho ông ta. Gọi một cuộc điện thoại cũng không có gì to tát, dù sao nếu người bên Triệu Tứ Hải quen không giúp được ông ta, ông ta cứ thẳng tay làm thịt Triệu Tứ Hải thì không còn vấn đề gì cả.
Nghĩ tới đây, Tạ Kiến Bình bèn lấy điện thoại di động gọi cho quản lý vừa nói chuyện, nhìn bảng tên trên ngực Triệu Tứ Hải nói: “Alo, tôi là Tạ Kiến Bình đây, tôi muốn mượn cậu nhân viên tên là Triệu Tứ Hải của công ty mấy người làm giúp tôi một vài chuyện”.
Quản lý vừa nghe thế thì cảm thấy khó hiểu, tại sao lại tìm Triệu Tứ Hải chứ? Tên kia có tài cán gì đâu, làm nên cơm cháo gì chứ?
Nhưng, quản lý không biết nên nói gì cho phải, dù sao Tạ Kiến Bình chỉ mượn nhân viên một lúc mà thôi, quản lý vội đáp: “Được, ông cứ đưa đi ạ, nếu Triệu Tứ Hải không đủ năng lực làm việc thì ông nói cho tôi biết, tôi sẽ cử riêng người khác đến giúp ông một tay”.bg-ssp-{height:px}
“Ừ, được rồi”, Tạ Kiến Bình nói xong thì cúp máy.
Ông ta quay sang nói với Triệu Tứ Hải: “Đi thôi, xong rồi, lên xe dẫn đường đi”.
“À, vâng, để tôi gọi báo trước, ông đừng sốt ruột”, Triệu Tứ Hải vừa nói vừa lên xe, sau đó nhanh chóng gọi cho Phùng Thạch.
Lúc này Phùng Thạch đang bận chuyện của công ty, mặc dù gần đây chuyện hợp tác với quỹ đầu tư Nhân Phàm đã bước vào nề nếp, nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện vặt vãnh cần phải lo, rất nhiều chỗ cần Phùng Thạch phải nhọc lòng xử lý.
Thấy Triệu Tứ Hải gọi đến Phùng Thạch liền tắt luôn, không thèm bắt máy, nhưng Triệu Tứ Hải vẫn không bỏ cuộc.
Sau khi Phùng Thạch báo máy bận bốn năm lần, thấy Triệu Tứ Hải vẫn cứ gọi hoài thì đành bắt máy.
“Triệu Tứ Hải, không phải tôi đã nói rõ rồi sao? Bây giờ công ty bất động sản chúng tôi chỉ cần người có năng lực, người kém cỏi như cậu đừng hòng nghĩ tới vào công ty chúng tôi làm ra cơm cháo”, Phùng Thạch vừa bắt máy thì bực bội nói.
Triệu Tứ Hải nghe thế cũng rất bất mãn, nhưng lúc này phải kiên nhẫn chịu đựng, dù sao phải nhờ vả Phùng Thạch thì mới gặp được ông lớn đứng sau lưng ông ta.
Triệu Tứ Hải thầm hạ quyết tâm, chỉ cần lần này thành công, Triệu Tứ Hải nhất quyết phải vượt qua cả Phùng Thạch, đến lúc đó anh ta sẽ cho Phùng Thạch kia biết tay.
Dù rằng trong lòng tràn ngập thù ghét với Phùng Thạch, nhưng lúc này đang có việc nhờ người ta, Triệu Tứ Hải chỉ có thể cười xòa khách sáo nói: “Sếp Phùng, ông hiểu lầm rồi, tôi muốn tìm ông bàn chuyện làm ăn”.
“Bàn chuyện làm ăn?”, Phùng Thạch có chút bất ngờ rồi tức giận nói: “Cậu cảm thấy cậu xứng để bàn chuyện làm ăn với tôi sao? Đúng là ảo tưởng sức mạnh mà, tôi bận lắm, tôi cúp máy đây, đừng có gọi cho tôi nói vớ vẩn nữa!”