Vi Hữu Bân đến đêm liền tự giác ôm eo hắn từ sau, cứ như bị thiếu hụt xương sống, lười biếng thả mình lê thê theo từng bước chân của hắn.
"Đi đàng hoàng vào."
"Tại sao chứ... lão công cụa em sinh ra để làm chỗ dựa còn gì nữa..."
"Ai dạy ngươi như vậy, ta vả cho tỉnh."
Hắn nói vậy như nhưng một tay đã nắm chặt hai tay của cậu, giữ cho chắc hơn, lòng nhộn nhạo, hắn thấy vui vui.
Yêu chính là vậy sao?
Khi chuẩn bị lên giường ngủ, Hữu Bân ngoan ngoãn buông ra, nằm ngửa lên giường, dang rộng hai tay để đón lấy Đẳng Tước.
Tuy nhiên, Đẳng Tước bỏ qua, lựa lấy chỗ rộng mà ngả lưng xuống, mặc kệ Hữu Bân bên cạnh cứ dang tay một hồi.
"Ôi ô đây chính là, anh hết yêu em rồi đúng không!! Ôi ô huhu!!"
"Lại đây."
Lần này là Đẳng Tước dang hai tay đón chờ cậu, gì chứ, đến cái đứa ngu nhất, IQ âm hai số chắc chắn vẫn sẽ lao vào, nói gì đến Hữu Bân sớm đã rơi mất não! Fan não tàn của hắn chính là cậu đây mà!
Âu yếm cọ cọ cậu như mèo nhỏ, hắn ghé mũi đến bên cổ cậu, hít một hơi dài. Hữu Bân cũng lặp lại động tác của hắn, chết mất thôi, càng ôm càng sướng mà!
"Cho anh một điều ước, anh ước gì?"
"Ngươi bị câm."
"Ai đời rủa vợ mình câm chứ! Thế ai rên cho anh nghe!"
Cái mũi hắn tiếp tục cọ cọ, song, đến xương đòn của Hữu Bân thì dừng lại, bất giác vươn lưỡi liếm nhè nhẹ, cái cảm giác buồn buồn ướt ướt truyền đến khiến Hữu Bân nhột buột miệng khẽ kêu một tiếng. Rồi xấu hổ đưa tay bụm miệng mình lại, ngoay ngoắt sang một bên.
"Làm sao?" - Vừa nói vừa xích đến kéo cậu lăn lại vào lòng mình, bàn tay hắn đặt ở bụng cậu, tùy tiện xoa xoa.
"Em không ăn cơm trước kẻng đâu." - Hữu Bân bắt lấy bàn tay hư đốn từ xoa bụng đã chuyển qua xoa mông cậu, đặt nó lên eo mình.
Quả nhiên, người chồng mẫu mực của năm - Thượng Đẳng Tước này là, vợ nói là phải nghe, vợ đe là phải sợ thôi không quậy, đơn thuần ôm Hữu Bân ngủ.
Được một lúc, Hữu Bân lại ngứa miệng, nói.
"Lão công là cầm thú ú u ú u."
"Ngươi là dụ thú, ngoan ngủ không đừng trách." - Đẳng Tước dê chậm lưỡi lên vành tai cậu để cảnh báo.
_______ __________ ___________ _____
Sáng hôm nay, vẫn là Hữu Bân cố dậy sớm hơn hắn, một bên chống cằm nhìn hắn đắm đuối cá chuối.
Theo như đánh giá của cậu, khuôn mặt này của hắn ở nơi hiện đại kia là của hiếm, đừng nói đến gái, đến gay, ngay cả trai thẳng như chưa từng thẳng như cậu còn đổ rạp nữa là. Cẩn thận vươn ngón trỏ vân vê theo từng đường nét trên gương mặt anh tuấn cực soái kia. Thầm lấy dao băm vào cái mặt này cho bõ ghen tỵ! Sao ông trời lại bất công với cậu đến vậy nha!
Đến khi thấy tay mình đụng phải thứ mềm mềm, mới nhận ra, a là môi hắn, miết miết một lúc như hắn đã miết cậu.
"Cho em hôn trộm nhá."
Hắn tỉnh từ lâu, này là chiều vợ mới để cậu nghịch lung tung trên mặt mình, cứ nhắm mắt chẳng nói gì, coi như là đồng ý.
Đầu tiên vươn lưỡi liếm cánh môi hắn, sau đó mới cẩn thận tách môi hắn ra... Đáng chết! Dám đóng chặt hàm!!
"Anh! Hé răng ra đi mà!"
Hắn nhênh nhếch môi tỏ vẻ thích thú, thách thức cậu.
Hữu bân bĩu môi tỏ vẻ bất mãn.
"Gì chứ! Em hông thèm." - Ngó thấy hắn đã nhào tới, Hữu Bân cong khóe miệng, dẩu môi sẵn chờ hắn.
Hai người lăn a lăn giường thật vui vẻ rồi mới đi mò cái ăn.
Vừa mới đặt mông xuống, Hữu bân đã nghe được Vi Dung nói thế này.
"Con muốn hủy hôn, thưa nữ hoàng."
Nữ hoàng đã sớm có dự liệu này cũng chẳng bất ngờ, "Ừm" nhẹ rồi dùng bữa. Đẳng Tước tiếp tục bật nhàn nhã model.
Duy chỉ có Hữu Bân mới có nhiều biểu cảm, nhây nhây ngồi xích lại Vi Dung, nói nhỏ:"Anh cảm động trước tình yêu đôi lứa, không muốn phá vỡ đúng không?"
Trái với dự đoán của Hữu bân, Vi Dung không có nổi cáu hay bất cứ thái độ nào bất mãn, quay sang nghiêng đầu mỉm cười nhẹ với cậu, nhẹ nhàng nói.
"Chút nói chuyện riêng với ta."
Sao đây? Hẳn là Mèo ca lại dùng thuyết âm mưu gì đó lên mình đây mà!
Cậu mường tượng ra cảnh Mèo ca mặt ngoài thì tỏ vẻ đồng ý nhưng bên trong chứa đủ mọi thủ đoạn để tách cậu và hắn a!
Cẩn thận xem xét không bị nghe lén, Vi Dung mới để cậu vào phòng, lại ngó ngoang dọc trái phải một lượt mới khép cửa. Mở đầu cuộc nói chuyện như thế này.
"Bố em hút rất nhiều thuốc.
Mẹ em khóc mắt lệ nhoà."
Bắt nhịp theo điệu rap, Hữu Bân nói tiếp:"Bố anh thì đi lại."
"Còn mẹ anh gọi điện thoại đến từng nhà."
"Nhiều ngày rồi mình không về."
"Không liên lạc được gì cả."
"Chỉ vỏn vẹn một mảnh giấy..... CMN! Vi Dung, anh cũng là người hiện đại đúng không???"
Cười ha hả ha hả, Vi Dung gật đầu thừa nhận, này là hai người vừa nối tiếp nhau hát đoạn rap kinh điển của bài:"Đưa nhau đi trốn.". Tất nhiên là người thế kỉ 21 mới biết bài này chứ thế giới cổ tích sao ai biết!
Nhận ra người mình ghét bấy lâu nay hóa ra là đồng hương, Vi Hữu bân không khỏi phấn khích a!!!
"Sao anh biết em là từ hiện đại?"
"Hôm qua, cái câu tỏ tình ngu ngốc của ngươi. Ta là bị xuyên vào đây, hẳn là ngươi cũng vậy."
Ôi mẹ ơi xúc động vãi hà!!! Cùng luôn cả hoàn cảnh mà!!
Tự nhiên ôm chầm lấy Mèo ca, Hữu bân vỗ vỗ bả vai tỏ vẻ đồng cảm.
Tuy nhiên Mèo ca cũng hào phóng vỗ lại, ghé sát tai Hữu bân, khẽ nói.
"Và, ta cần ngươi chết."
Sững sờ, tính phản bác lại thì Vi Dung đã nói tiếp.
"Ta xuyên vào quyển truyện chết tiệt này, sau 5 năm bị nhốt ở đây, ta ngộ ra điều này. Mà chờ đã, ngươi biết cái kết của truyện rồi chứ?"
Hữu bân lắc lắc đầu.
"Là bad ending. Hẳn là ngươi không kịp đọc hết truyện. Khi câu truyện được hoàn thành. Chúng ta có thể trở về hiện thực"
Tựa sét đánh ngang tại! Sao lại là BE cơ chứ???
"Thế thì liên quan gì chứ? Sao anh không tự sát đi?? Lại bảo em??"
Híp mắt tỏ vẻ khinh bỉ với chỉ số IQ của cậu, Vi Dung ra khung cửa sổ, ngồi vắt vẻo.
"Lúc mới xuyên vào đây, tỉnh dậy, chưa gì đã bị một lão già kinh tởm xàm xỡ, ta cương quyết kháng cự, ta ngày ngày nghĩ đến việc tìm cách thoát ra, ngươi biết chứ, tìm kiểu gì mà 5 năm vẫn không có kết quả, ta gần như chả còn nuôi hi vọng trở về. Cũng chẳng còn trẻ con, ta cay đắng chấp nhận sự thật, bắt đầu học phép thuật, rồi thì cố gắng được kết hôn để thoát khỏi cái lồng giam Sapphire. Kế hoạch sắp thành công thì cái tên Đẳng Tước kia bỏ trốn, song song với đó khăn đỏ lại xuất hiện, lúc này câu truyện mới thựa sự bắt đầu. Ta tính sẽ thủ tiêu Khăn đỏ để kết hôn với hắn, thế nhưng sau khi biết khăn đỏ hóa ra là một người khác xuyên vào. Ta đã suy nghĩ một cách logic nhất, ta thấy hoàn thành truyện là cách thoát ra duy nhất. Với BE, nhân vật chính là ngươi hoặc Đẳng Tước phải chết, chứ nhân vật phụ như ta chết thì ảnh hưởng cái gì? Ta nói vậy là tốt cho hai chúng ta. Đừng nói với ta, ngươi còn muốn sống ở thế giới ảo này hơn là về thế giới thực đấy nhé???"
Vi Dung không nói tiếp đợi chờ câu trả lời của Hữu Bân.
Ngẩn người ra, lúc này cậu mới bình tĩnh phân tích một tràng diễn thuyết của Mèo ca.
Trở về hiện đại..
Đúng rồi.... cậu còn đứa em, còn họ hàng, còn công việc ở bên kia nữa cơ mà...
Nhưng, nhưng mà Sói ca thì sao?
"Ta biết ngươi yêu hắn. Ta cũng không có hẹp hòi, 3 tháng, ta cho ngươi 3 tháng ở đây, cố hưởng đủ hạnh phúc rồi tự sát đi, khó quá có thể nhờ ta giết ngươi. Bất quá chỉ là kết thúc cái chết ảo, chúng ta về đời sống thực, chẳng sao cả. Ngươi biết gia tộc họ Bạch chứ?"
"Biết kha khá, rất giàu, 7 đời đều buôn đá quý... Không lẽ... là Bạch Vi Dung??"
Cái vỗ tay của Bạch Vi Dung là khen cho hiểu biết của cậu.
"Sau khi thoát ra, ta liền trả ơn ngươi đầy đủ. Khỏi lo. Thế nhá, 3 tháng vẫn dài, thong thả mà nghĩ."
Nói xong Vi Dung liền nhảy xuống, cánh cửa sổ chưa thèm đóng tạo cơ hội cho cơn gió đông lẻn vào.
Nó làm Hữu Bân lạnh cả người.
___________ ______ ________ _
Vi Hữu Bân đến đêm liền tự giác ôm eo hắn từ sau, cứ như bị thiếu hụt xương sống, lười biếng thả mình lê thê theo từng bước chân của hắn.
"Đi đàng hoàng vào."
"Tại sao chứ... lão công cụa em sinh ra để làm chỗ dựa còn gì nữa..."
"Ai dạy ngươi như vậy, ta vả cho tỉnh."
Hắn nói vậy như nhưng một tay đã nắm chặt hai tay của cậu, giữ cho chắc hơn, lòng nhộn nhạo, hắn thấy vui vui.
Yêu chính là vậy sao?
Khi chuẩn bị lên giường ngủ, Hữu Bân ngoan ngoãn buông ra, nằm ngửa lên giường, dang rộng hai tay để đón lấy Đẳng Tước.
Tuy nhiên, Đẳng Tước bỏ qua, lựa lấy chỗ rộng mà ngả lưng xuống, mặc kệ Hữu Bân bên cạnh cứ dang tay một hồi.
"Ôi ô đây chính là, anh hết yêu em rồi đúng không!! Ôi ô huhu!!"
"Lại đây."
Lần này là Đẳng Tước dang hai tay đón chờ cậu, gì chứ, đến cái đứa ngu nhất, IQ âm hai số chắc chắn vẫn sẽ lao vào, nói gì đến Hữu Bân sớm đã rơi mất não! Fan não tàn của hắn chính là cậu đây mà!
Âu yếm cọ cọ cậu như mèo nhỏ, hắn ghé mũi đến bên cổ cậu, hít một hơi dài. Hữu Bân cũng lặp lại động tác của hắn, chết mất thôi, càng ôm càng sướng mà!
"Cho anh một điều ước, anh ước gì?"
"Ngươi bị câm."
"Ai đời rủa vợ mình câm chứ! Thế ai rên cho anh nghe!"
Cái mũi hắn tiếp tục cọ cọ, song, đến xương đòn của Hữu Bân thì dừng lại, bất giác vươn lưỡi liếm nhè nhẹ, cái cảm giác buồn buồn ướt ướt truyền đến khiến Hữu Bân nhột buột miệng khẽ kêu một tiếng. Rồi xấu hổ đưa tay bụm miệng mình lại, ngoay ngoắt sang một bên.
"Làm sao?" - Vừa nói vừa xích đến kéo cậu lăn lại vào lòng mình, bàn tay hắn đặt ở bụng cậu, tùy tiện xoa xoa.
"Em không ăn cơm trước kẻng đâu." - Hữu Bân bắt lấy bàn tay hư đốn từ xoa bụng đã chuyển qua xoa mông cậu, đặt nó lên eo mình.
Quả nhiên, người chồng mẫu mực của năm - Thượng Đẳng Tước này là, vợ nói là phải nghe, vợ đe là phải sợ thôi không quậy, đơn thuần ôm Hữu Bân ngủ.
Được một lúc, Hữu Bân lại ngứa miệng, nói.
"Lão công là cầm thú ú u ú u."
"Ngươi là dụ thú, ngoan ngủ không đừng trách." - Đẳng Tước dê chậm lưỡi lên vành tai cậu để cảnh báo.
_______ __________ ___________ _____
Sáng hôm nay, vẫn là Hữu Bân cố dậy sớm hơn hắn, một bên chống cằm nhìn hắn đắm đuối cá chuối.
Theo như đánh giá của cậu, khuôn mặt này của hắn ở nơi hiện đại kia là của hiếm, đừng nói đến gái, đến gay, ngay cả trai thẳng như chưa từng thẳng như cậu còn đổ rạp nữa là. Cẩn thận vươn ngón trỏ vân vê theo từng đường nét trên gương mặt anh tuấn cực soái kia. Thầm lấy dao băm vào cái mặt này cho bõ ghen tỵ! Sao ông trời lại bất công với cậu đến vậy nha!
Đến khi thấy tay mình đụng phải thứ mềm mềm, mới nhận ra, a là môi hắn, miết miết một lúc như hắn đã miết cậu.
"Cho em hôn trộm nhá."
Hắn tỉnh từ lâu, này là chiều vợ mới để cậu nghịch lung tung trên mặt mình, cứ nhắm mắt chẳng nói gì, coi như là đồng ý.
Đầu tiên vươn lưỡi liếm cánh môi hắn, sau đó mới cẩn thận tách môi hắn ra... Đáng chết! Dám đóng chặt hàm!!
"Anh! Hé răng ra đi mà!"
Hắn nhênh nhếch môi tỏ vẻ thích thú, thách thức cậu.
Hữu bân bĩu môi tỏ vẻ bất mãn.
"Gì chứ! Em hông thèm." - Ngó thấy hắn đã nhào tới, Hữu Bân cong khóe miệng, dẩu môi sẵn chờ hắn.
Hai người lăn a lăn giường thật vui vẻ rồi mới đi mò cái ăn.
Vừa mới đặt mông xuống, Hữu bân đã nghe được Vi Dung nói thế này.
"Con muốn hủy hôn, thưa nữ hoàng."
Nữ hoàng đã sớm có dự liệu này cũng chẳng bất ngờ, "Ừm" nhẹ rồi dùng bữa. Đẳng Tước tiếp tục bật nhàn nhã model.
Duy chỉ có Hữu Bân mới có nhiều biểu cảm, nhây nhây ngồi xích lại Vi Dung, nói nhỏ:"Anh cảm động trước tình yêu đôi lứa, không muốn phá vỡ đúng không?"
Trái với dự đoán của Hữu bân, Vi Dung không có nổi cáu hay bất cứ thái độ nào bất mãn, quay sang nghiêng đầu mỉm cười nhẹ với cậu, nhẹ nhàng nói.
"Chút nói chuyện riêng với ta."
Sao đây? Hẳn là Mèo ca lại dùng thuyết âm mưu gì đó lên mình đây mà!
Cậu mường tượng ra cảnh Mèo ca mặt ngoài thì tỏ vẻ đồng ý nhưng bên trong chứa đủ mọi thủ đoạn để tách cậu và hắn a!
Cẩn thận xem xét không bị nghe lén, Vi Dung mới để cậu vào phòng, lại ngó ngoang dọc trái phải một lượt mới khép cửa. Mở đầu cuộc nói chuyện như thế này.
"Bố em hút rất nhiều thuốc.
Mẹ em khóc mắt lệ nhoà."
Bắt nhịp theo điệu rap, Hữu Bân nói tiếp:"Bố anh thì đi lại."
"Còn mẹ anh gọi điện thoại đến từng nhà."
"Nhiều ngày rồi mình không về."
"Không liên lạc được gì cả."
"Chỉ vỏn vẹn một mảnh giấy..... CMN! Vi Dung, anh cũng là người hiện đại đúng không???"
Cười ha hả ha hả, Vi Dung gật đầu thừa nhận, này là hai người vừa nối tiếp nhau hát đoạn rap kinh điển của bài:"Đưa nhau đi trốn.". Tất nhiên là người thế kỉ mới biết bài này chứ thế giới cổ tích sao ai biết!
Nhận ra người mình ghét bấy lâu nay hóa ra là đồng hương, Vi Hữu bân không khỏi phấn khích a!!!
"Sao anh biết em là từ hiện đại?"
"Hôm qua, cái câu tỏ tình ngu ngốc của ngươi. Ta là bị xuyên vào đây, hẳn là ngươi cũng vậy."
Ôi mẹ ơi xúc động vãi hà!!! Cùng luôn cả hoàn cảnh mà!!
Tự nhiên ôm chầm lấy Mèo ca, Hữu bân vỗ vỗ bả vai tỏ vẻ đồng cảm.
Tuy nhiên Mèo ca cũng hào phóng vỗ lại, ghé sát tai Hữu bân, khẽ nói.
"Và, ta cần ngươi chết."
Sững sờ, tính phản bác lại thì Vi Dung đã nói tiếp.
"Ta xuyên vào quyển truyện chết tiệt này, sau năm bị nhốt ở đây, ta ngộ ra điều này. Mà chờ đã, ngươi biết cái kết của truyện rồi chứ?"
Hữu bân lắc lắc đầu.
"Là bad ending. Hẳn là ngươi không kịp đọc hết truyện. Khi câu truyện được hoàn thành. Chúng ta có thể trở về hiện thực"
Tựa sét đánh ngang tại! Sao lại là BE cơ chứ???
"Thế thì liên quan gì chứ? Sao anh không tự sát đi?? Lại bảo em??"
Híp mắt tỏ vẻ khinh bỉ với chỉ số IQ của cậu, Vi Dung ra khung cửa sổ, ngồi vắt vẻo.
"Lúc mới xuyên vào đây, tỉnh dậy, chưa gì đã bị một lão già kinh tởm xàm xỡ, ta cương quyết kháng cự, ta ngày ngày nghĩ đến việc tìm cách thoát ra, ngươi biết chứ, tìm kiểu gì mà năm vẫn không có kết quả, ta gần như chả còn nuôi hi vọng trở về. Cũng chẳng còn trẻ con, ta cay đắng chấp nhận sự thật, bắt đầu học phép thuật, rồi thì cố gắng được kết hôn để thoát khỏi cái lồng giam Sapphire. Kế hoạch sắp thành công thì cái tên Đẳng Tước kia bỏ trốn, song song với đó khăn đỏ lại xuất hiện, lúc này câu truyện mới thựa sự bắt đầu. Ta tính sẽ thủ tiêu Khăn đỏ để kết hôn với hắn, thế nhưng sau khi biết khăn đỏ hóa ra là một người khác xuyên vào. Ta đã suy nghĩ một cách logic nhất, ta thấy hoàn thành truyện là cách thoát ra duy nhất. Với BE, nhân vật chính là ngươi hoặc Đẳng Tước phải chết, chứ nhân vật phụ như ta chết thì ảnh hưởng cái gì? Ta nói vậy là tốt cho hai chúng ta. Đừng nói với ta, ngươi còn muốn sống ở thế giới ảo này hơn là về thế giới thực đấy nhé???"
Vi Dung không nói tiếp đợi chờ câu trả lời của Hữu Bân.
Ngẩn người ra, lúc này cậu mới bình tĩnh phân tích một tràng diễn thuyết của Mèo ca.
Trở về hiện đại..
Đúng rồi.... cậu còn đứa em, còn họ hàng, còn công việc ở bên kia nữa cơ mà...
Nhưng, nhưng mà Sói ca thì sao?
"Ta biết ngươi yêu hắn. Ta cũng không có hẹp hòi, tháng, ta cho ngươi tháng ở đây, cố hưởng đủ hạnh phúc rồi tự sát đi, khó quá có thể nhờ ta giết ngươi. Bất quá chỉ là kết thúc cái chết ảo, chúng ta về đời sống thực, chẳng sao cả. Ngươi biết gia tộc họ Bạch chứ?"
"Biết kha khá, rất giàu, đời đều buôn đá quý... Không lẽ... là Bạch Vi Dung??"
Cái vỗ tay của Bạch Vi Dung là khen cho hiểu biết của cậu.
"Sau khi thoát ra, ta liền trả ơn ngươi đầy đủ. Khỏi lo. Thế nhá, tháng vẫn dài, thong thả mà nghĩ."
Nói xong Vi Dung liền nhảy xuống, cánh cửa sổ chưa thèm đóng tạo cơ hội cho cơn gió đông lẻn vào.
Nó làm Hữu Bân lạnh cả người.
___________ ______ ________ _