Mới lúc nãy còn hào hứng hớn ha hớn hở như bắt được vàng, thế mà giờ nhìn cậu không khác gì kẻ mới bị hút mất hồn. Hai mắt cứ mở to, thẫn thờ nhìn cảnh sắc bên ngoài kia, một màu tuyết trắng xóa...
"Sao thế?" - Hắn vòng hai tay từ sau tới ôm gọn lấy cậu.
Lắc lắc đầu, cậu quay lại vòng tay tay qua cổ hắn rồi buông thõng, cố kiễng lên, áp má mình vào má hắn, lười biếng cọ lên cọ xuống.
"Tuần sau, ta sẽ cưới ngươi."
"Em biết thừa sói ca muốn cưới em ngay và luôn á!"
Hữu Bân có tận 3 năng lực siêu nhiên!
Thứ nhất là phát ngôn gợi đòn!
Thứ hai là phát ngôn cầu đòn!
Thứ ba là có thể tự khôi phục vẻ gợi/cầu đòn ngay tức thì!
Thượng Đẳng Tước nãy còn lo cậu buồn phiền điều gì.... lo bò trắng răng rồi! Ha há miệng mím lấy cánh môi dưới mọng nước của Hữu Bân, coi như là phạt cho cái tội làm hắn lo lắng a.
Xong, lại là một màn nấu cháo lưỡi làm con dân ghen tỵ muốn chết.
"Anh cho em điều ước đi?" - Chớp chớp mắt cún khẩn cầu hắn.
"Không thích." - Hắn bế bổng cậu, rồi thả mình lên sofa êm ái. Vừa ôm cậu trong lòng, vừa đọc sách nghiên cứu pháp thuật.
Không an vị nằm ngoan, Hữu Bân cứ nhoi cái đầu nhỏ lên, thơm má hắn tới tấp.
"Em ước gì anh là tổng tài hoàn hảo bá đạo của công ty em a~ chứ cái ông tổng tài hiện tại mặt mũi như lợn tiến hoá á ~"
Đẳng Tước tiếp tục đọc, đôi mày cau lại.
"Em biết anh chẳng biết tổng tài là cái lông gì, mà, đố anh biết tại sao bàn tay có năm ngón?"
Chép miệng một cái, hắn lật sang trang sau, đem lời của cậu tựa tiếng ruồi bay.
"Nếu có một ngày em bỏ anh thì sao?"
"Ngươi dám?"
"Anh đang ngăn cấm em đấy hả? Chậc! Chiếm hữu kinh thế a!"
"Ý ta là ngươi chỉ còn chỗ gốc cây để về thôi, dám bỏ chỗ sướng thế này sao."
"Em không có ăn hại như thế!"
Ne né cái miệng chực tính cạp má mình, hắn cười khẽ, nghiêng đầu tiếp tục đọc, đem đầu cún con làm chỗ gác tay.
Rằng, nơi em về không phải là cái gốc cây kia. Đó là...
Anh không biết đâu, anh không thể biết.
Nhưng mà.
Sói ca cười đẹp trai quá aaaaa!!!!
"Cười cái nữa đi anh yêu!"
______ ________ ________ ______
"Sói ca, mai... mai.... này... Sói ca, có phải mai... Có phải..."
Hắn đảo ngược đũa đặt lên đôi môi đỏ mọng kia, ngăn đi những câu từ ngứa tai chuẩn bị phát ra.
"Ăn đã."
Gật gật đầu, nâng bát cơm lên, mà tay cứ run run, cậu cảm thấy hồi hộp, tim cứ đập thình thịch a!
Vì sao chứ!
Vì mai Vi Hữu Bân sẽ chính thức cưới hoàng tử Lang Quốc - Thượng Đẳng Tước a!!!
Càng nghĩ lại càng thấy hồi hộp, cái bát trên tay cậu không được cầm vững liền trượt xuống. Rất may là hắn nhanh tay bắt lại được, đặt lại lên bàn.
Xem, hai má nóng bừng, cái biểu cảm thẹn thùng, cúi thấp đầu, môi mím lại của Hữu Bân.... trước đây hắn thấy rất là ngu ngốc, nay lại thấy... à... ừm, có chút dễ thương.
"Lại đây."
Lúng túng đi đến, ngồi lên đùi của hắn, dựa lưng lên người hắn, cảm nhận hơi ấm từ hắn, cậu mới thấy yên lòng một chút.
"Há miệng." - Vừa giữ cậu trong lòng, hai tay hắn vừa cầm bát cầm thìa để hầu việc ăn cho cún nhỏ.
Hai người âu yếm nhau, kẻ đút người thẹn thùng cười tủm tỉm làm cho tất thảy sự vật xung quanh bị lu mờ bởi hiệu ứng mưa xuân, tim hồng bay phấp phới.
...... Vi Dung cũng nữ hoàng gắp những gì có thể ăn được nhồi hết vào bát, đi ra chỗ khác ăn.
Lũ người yêu nhau quả thật rất đáng ghét mà!
Đến đêm.
Vẫn là tiết mục làm con gấu koala bám dính trên lưng hắn tới tận giường mới bò ra.
"Em đang nghĩ..." - Để lôi kéo sự chú ý của kẻ đang quay lưng lơ mình, cậu phải ghé sát tai hắn nói.
"Sói ca, mai em sẽ mất đi trinh tiết sao?"
Sói ca thấy ngưa ngứa tai, đẩy mặt cậu sang một bên.
"Nhưng mà tâm lí của em... chưa vững vàng...."
"Và em sợ..... Anh khô--"
Hôn cho một cái để khóa cái miệng lắm điều này như mọi khi, hắn đặt tay lên lưng cậu, vuốt vuốt lên xuống.
"Ngủ đi..... ngoan."
Giọng hắn ấm như thân nhiệt hắn vậy, như bùa chú không thương tiếc đem cậu quẳng vào mộng đẹp.
______ ______ ________ ________________
Cậu nhận thấy rằng, lễ cưới ở đây không khác hiện đại cho lắm.
Trời chưa sáng đã bị hắn túm lấy ném cho đám người hầu, để cho họ chát đủ thứ phấn lên mặt Hữu Bân, nói hơi quá rồi, chỉ là. Mặt cậu sẵn đã trắng, chỉ đánh thêm tí phấn hồng cho tươi, môi sẵn đã đỏ chỉ việc làm cho bóng thêm.
"....A.. đừng, có thể mặc vest thay.. váy không?"
"Thưa, không, vì đây là truyền thống." - nữ hầu không thương tiếc gạt bỏ.
Tính phản bác thêm.. lại thấy mặt mấy chụy nghiêm túc, băng lãnh quá nên thôi, Vi Hữu Bân ngậm ngùi chấp nhận sự thật.
Sau một hồi đấu tranh vặn vẹo lên xuống, cuối cùng cũng xong, quá mệt cho một đời người!
Ngồi mãi khiến mông cậu tê rần, mới đứng dậy liền vấp phải chân váy, lảo đảo suýt thì úp mặt xuống nền đá hoa cương, may có Vi Dung kịp thời ứng cứu.
"Sao còn chưa đội tóc giả?"
"Thế này đã chết ngạt rồi anh còn muốn hại em!"
Vi Dung lại đặt cậu ngồi xuống, ôm bụng cười ha hả, ngoắc tay một cái, có người đem đến đôi giày cao gót trắng tinh, nạm viên kim cương to oạch ở mũi giày. Nửa quỳ, thay cho người hầu, khẽ nâng chân Hữu Bân, đeo vào cho cậu.
"Ta nay nhận ngươi làm em trai luôn, có chút quà đó, giày này anh tự thiết kế luôn. Ngoan ngoan theo chồng há há há."
Nhận được quà, Hữu Bân vui thì ít hận thì nhiều! Chính là cậu đã định lén đi dép lê!!! Giờ thì tên này còn nhồi cho đôi cao gót!!! Ôi ô đau chết mất!!! Đến con em cậu gái đấy mà nó còn thù cái gót như thù giặc nói gì đến cậu! GIÀY CAO GÓT nằm ở phạm vi nào đó cậu đã định không bao giờ nghĩ đến!!
Hức hức!!
"Anh vui đúng không Mèo ca?? Đáng lẽ người chịu hình phạt này phải là anh!"
"Chuẩn bị đi, sắp đến giờ rồi." - Lại ngoắc tay cái nữa, hai phù dâu váy trắng ngắn đi đến đỡ cậu dậy.
________ ________ ____________ __________ ____________ _
Hiện tại, cậu nằm vật trên giường, bơ phờ, thẫn thờ nhìn lên trên.
Nói chung là cưới vui vui cái con khỉ! Nó khác xa cái cảnh tượng trong đầu cậu! Hứ!
Gì mà mới bước ra một cái, lập tức ở dưới vỗ tay rào rào, nào là tiếng chim đại bàng, tiếng hổ gầm, sói tru, mèo kêu!
Điếc tai muốn chết!! Nó làm cậu choáng váng tại chỗ, vớ được li nước bên cạnh, thấy màu trắng, ngửi không có mùi tưởng nước lọc, tu một hơi, té ra, nó là rượu! Lại còn rất nặng!
Cậu đã bị troll!! Chúc mừng!!
Cô dâu mới ló đầu ra liền lăn ra ngủ! Đẹp mặt chưa!
Võ đầu ăn a lăn lên giường!!! AAAAAAAAAAAA!!!!!!!!
"Cạch" - Tiếng đóng cửa.
Hắn bước vào, mệt mỏi quẳng cái quyền trượng sang một bên, ném cái áo choàng lông thú sang một bên nốt.
Đi đến bên giường, nằm đè lên người cậu, nhanh nhẹn kéo khóa váy sau lưng cậu.
Tên Sói này quá nặng! Đè cứng cậu không cử động nổi!!
May mà cái miệng vịt còn sử dụng được!
"Từ từ từ!!! Trước hết chúng ta cần bàn bạc đã!!"
Vẫn câu nói cũ: Cún nhỏ đấu sao lại Sói dũng mãnh đây? Vẫn là bị ăn sạch sẽ <3.
_____________________
T/g: Sơ sẽ cắt 1 chương và chỉ đang duy nhất chương này trên wattpad: Trangso_sociu (Vì lí do cá nhân).
Nhưng vẫn đảm bảo nội dung truyện đầy đủ.
Mới lúc nãy còn hào hứng hớn ha hớn hở như bắt được vàng, thế mà giờ nhìn cậu không khác gì kẻ mới bị hút mất hồn. Hai mắt cứ mở to, thẫn thờ nhìn cảnh sắc bên ngoài kia, một màu tuyết trắng xóa...
"Sao thế?" - Hắn vòng hai tay từ sau tới ôm gọn lấy cậu.
Lắc lắc đầu, cậu quay lại vòng tay tay qua cổ hắn rồi buông thõng, cố kiễng lên, áp má mình vào má hắn, lười biếng cọ lên cọ xuống.
"Tuần sau, ta sẽ cưới ngươi."
"Em biết thừa sói ca muốn cưới em ngay và luôn á!"
Hữu Bân có tận năng lực siêu nhiên!
Thứ nhất là phát ngôn gợi đòn!
Thứ hai là phát ngôn cầu đòn!
Thứ ba là có thể tự khôi phục vẻ gợi/cầu đòn ngay tức thì!
Thượng Đẳng Tước nãy còn lo cậu buồn phiền điều gì.... lo bò trắng răng rồi! Ha há miệng mím lấy cánh môi dưới mọng nước của Hữu Bân, coi như là phạt cho cái tội làm hắn lo lắng a.
Xong, lại là một màn nấu cháo lưỡi làm con dân ghen tỵ muốn chết.
"Anh cho em điều ước đi?" - Chớp chớp mắt cún khẩn cầu hắn.
"Không thích." - Hắn bế bổng cậu, rồi thả mình lên sofa êm ái. Vừa ôm cậu trong lòng, vừa đọc sách nghiên cứu pháp thuật.
Không an vị nằm ngoan, Hữu Bân cứ nhoi cái đầu nhỏ lên, thơm má hắn tới tấp.
"Em ước gì anh là tổng tài hoàn hảo bá đạo của công ty em a~ chứ cái ông tổng tài hiện tại mặt mũi như lợn tiến hoá á ~"
Đẳng Tước tiếp tục đọc, đôi mày cau lại.
"Em biết anh chẳng biết tổng tài là cái lông gì, mà, đố anh biết tại sao bàn tay có năm ngón?"
Chép miệng một cái, hắn lật sang trang sau, đem lời của cậu tựa tiếng ruồi bay.
"Nếu có một ngày em bỏ anh thì sao?"
"Ngươi dám?"
"Anh đang ngăn cấm em đấy hả? Chậc! Chiếm hữu kinh thế a!"
"Ý ta là ngươi chỉ còn chỗ gốc cây để về thôi, dám bỏ chỗ sướng thế này sao."
"Em không có ăn hại như thế!"
Ne né cái miệng chực tính cạp má mình, hắn cười khẽ, nghiêng đầu tiếp tục đọc, đem đầu cún con làm chỗ gác tay.
Rằng, nơi em về không phải là cái gốc cây kia. Đó là...
Anh không biết đâu, anh không thể biết.
Nhưng mà.
Sói ca cười đẹp trai quá aaaaa!!!!
"Cười cái nữa đi anh yêu!"
______ ________ ________ ______
"Sói ca, mai... mai.... này... Sói ca, có phải mai... Có phải..."
Hắn đảo ngược đũa đặt lên đôi môi đỏ mọng kia, ngăn đi những câu từ ngứa tai chuẩn bị phát ra.
"Ăn đã."
Gật gật đầu, nâng bát cơm lên, mà tay cứ run run, cậu cảm thấy hồi hộp, tim cứ đập thình thịch a!
Vì sao chứ!
Vì mai Vi Hữu Bân sẽ chính thức cưới hoàng tử Lang Quốc - Thượng Đẳng Tước a!!!
Càng nghĩ lại càng thấy hồi hộp, cái bát trên tay cậu không được cầm vững liền trượt xuống. Rất may là hắn nhanh tay bắt lại được, đặt lại lên bàn.
Xem, hai má nóng bừng, cái biểu cảm thẹn thùng, cúi thấp đầu, môi mím lại của Hữu Bân.... trước đây hắn thấy rất là ngu ngốc, nay lại thấy... à... ừm, có chút dễ thương.
"Lại đây."
Lúng túng đi đến, ngồi lên đùi của hắn, dựa lưng lên người hắn, cảm nhận hơi ấm từ hắn, cậu mới thấy yên lòng một chút.
"Há miệng." - Vừa giữ cậu trong lòng, hai tay hắn vừa cầm bát cầm thìa để hầu việc ăn cho cún nhỏ.
Hai người âu yếm nhau, kẻ đút người thẹn thùng cười tủm tỉm làm cho tất thảy sự vật xung quanh bị lu mờ bởi hiệu ứng mưa xuân, tim hồng bay phấp phới.
...... Vi Dung cũng nữ hoàng gắp những gì có thể ăn được nhồi hết vào bát, đi ra chỗ khác ăn.
Lũ người yêu nhau quả thật rất đáng ghét mà!
Đến đêm.
Vẫn là tiết mục làm con gấu koala bám dính trên lưng hắn tới tận giường mới bò ra.
"Em đang nghĩ..." - Để lôi kéo sự chú ý của kẻ đang quay lưng lơ mình, cậu phải ghé sát tai hắn nói.
"Sói ca, mai em sẽ mất đi trinh tiết sao?"
Sói ca thấy ngưa ngứa tai, đẩy mặt cậu sang một bên.
"Nhưng mà tâm lí của em... chưa vững vàng...."
"Và em sợ..... Anh khô--"
Hôn cho một cái để khóa cái miệng lắm điều này như mọi khi, hắn đặt tay lên lưng cậu, vuốt vuốt lên xuống.
"Ngủ đi..... ngoan."
Giọng hắn ấm như thân nhiệt hắn vậy, như bùa chú không thương tiếc đem cậu quẳng vào mộng đẹp.
______ ______ ________ ________________
Cậu nhận thấy rằng, lễ cưới ở đây không khác hiện đại cho lắm.
Trời chưa sáng đã bị hắn túm lấy ném cho đám người hầu, để cho họ chát đủ thứ phấn lên mặt Hữu Bân, nói hơi quá rồi, chỉ là. Mặt cậu sẵn đã trắng, chỉ đánh thêm tí phấn hồng cho tươi, môi sẵn đã đỏ chỉ việc làm cho bóng thêm.
"....A.. đừng, có thể mặc vest thay.. váy không?"
"Thưa, không, vì đây là truyền thống." - nữ hầu không thương tiếc gạt bỏ.
Tính phản bác thêm.. lại thấy mặt mấy chụy nghiêm túc, băng lãnh quá nên thôi, Vi Hữu Bân ngậm ngùi chấp nhận sự thật.
Sau một hồi đấu tranh vặn vẹo lên xuống, cuối cùng cũng xong, quá mệt cho một đời người!
Ngồi mãi khiến mông cậu tê rần, mới đứng dậy liền vấp phải chân váy, lảo đảo suýt thì úp mặt xuống nền đá hoa cương, may có Vi Dung kịp thời ứng cứu.
"Sao còn chưa đội tóc giả?"
"Thế này đã chết ngạt rồi anh còn muốn hại em!"
Vi Dung lại đặt cậu ngồi xuống, ôm bụng cười ha hả, ngoắc tay một cái, có người đem đến đôi giày cao gót trắng tinh, nạm viên kim cương to oạch ở mũi giày. Nửa quỳ, thay cho người hầu, khẽ nâng chân Hữu Bân, đeo vào cho cậu.
"Ta nay nhận ngươi làm em trai luôn, có chút quà đó, giày này anh tự thiết kế luôn. Ngoan ngoan theo chồng há há há."
Nhận được quà, Hữu Bân vui thì ít hận thì nhiều! Chính là cậu đã định lén đi dép lê!!! Giờ thì tên này còn nhồi cho đôi cao gót!!! Ôi ô đau chết mất!!! Đến con em cậu gái đấy mà nó còn thù cái gót như thù giặc nói gì đến cậu! GIÀY CAO GÓT nằm ở phạm vi nào đó cậu đã định không bao giờ nghĩ đến!!
Hức hức!!
"Anh vui đúng không Mèo ca?? Đáng lẽ người chịu hình phạt này phải là anh!"
"Chuẩn bị đi, sắp đến giờ rồi." - Lại ngoắc tay cái nữa, hai phù dâu váy trắng ngắn đi đến đỡ cậu dậy.
________ ________ ____________ __________ ____________ _
Hiện tại, cậu nằm vật trên giường, bơ phờ, thẫn thờ nhìn lên trên.
Nói chung là cưới vui vui cái con khỉ! Nó khác xa cái cảnh tượng trong đầu cậu! Hứ!
Gì mà mới bước ra một cái, lập tức ở dưới vỗ tay rào rào, nào là tiếng chim đại bàng, tiếng hổ gầm, sói tru, mèo kêu!
Điếc tai muốn chết!! Nó làm cậu choáng váng tại chỗ, vớ được li nước bên cạnh, thấy màu trắng, ngửi không có mùi tưởng nước lọc, tu một hơi, té ra, nó là rượu! Lại còn rất nặng!
Cậu đã bị troll!! Chúc mừng!!
Cô dâu mới ló đầu ra liền lăn ra ngủ! Đẹp mặt chưa!
Võ đầu ăn a lăn lên giường!!! AAAAAAAAAAAA!!!!!!!!
"Cạch" - Tiếng đóng cửa.
Hắn bước vào, mệt mỏi quẳng cái quyền trượng sang một bên, ném cái áo choàng lông thú sang một bên nốt.
Đi đến bên giường, nằm đè lên người cậu, nhanh nhẹn kéo khóa váy sau lưng cậu.
Tên Sói này quá nặng! Đè cứng cậu không cử động nổi!!
May mà cái miệng vịt còn sử dụng được!
"Từ từ từ!!! Trước hết chúng ta cần bàn bạc đã!!"
Vẫn câu nói cũ: Cún nhỏ đấu sao lại Sói dũng mãnh đây? Vẫn là bị ăn sạch sẽ