Ngay khi dứt câu hỏi, Vi Dung thở hổn hển vì gào quá sức, rất trông đợi câu trả lời từ hắn.
Còn hắn thì thần người ra.
Cậu cái gì cũng không thốt ra được, ba người im lặng một hồi lâu...
"Hahaha... cánh hoa úa tàn, gương mặt đáng thương... hahaha." - Vẫn là Hữu Bân lên tiếng chấm dứt cái tình trạng này.
Thượng Đẳng Tước bắt lấy tay cậu, kéo đi, rồi để lại một câu như thế này:"Không yêu, chẳng thích, đơn giản ta chỉ dùng hắn để hủy hôn với ngươi thôi."
Vi Dung đen mặt với câu trả lời của hắn, vậy hắn không hề có cảm tình gì với tên ăn hại kia... tột cùng là tại sao hắn không muốn kết hôn với Vi Dung?? Trái lại còn muốn tránh xa??
"Vậy hủy hôn xong hẳn là mi sẽ bị "Sói ca" đá đi thôi... hahaha..." - Vi Dung cố tình nói đuổi theo.
Lại được hắn cõng trên lưng, lạ là Vi Hữu Bân chẳng ngọ nguậy như lúc đầu, suốt chặng đường cứ im thin thít.
"Đau ở đâu?"
Mãi mà không có tiếng đáp, hắn kiên nhẫn hỏi lại câu đó.
Chỉ nhận lại là cái lắc đầu tỏ ý "Okay, I'm fine, xin đừng bận tâm.". Đẳng Tước cũng chẳng hỏi thêm, hắn hiện tại cho rằng cái con sâu này lại đang suy tư bày trò trêu hắn.
Nhưng mãi!!! Cứ im mãi thế này lạ lắm!
"Tóm lại là ngươi làm sao??" - Hắn thả cậu xuống, mặt đối mặt nói.
Tiếp tục lắc lắc đầu thay cho câu trả lời. Nhưng mà, chính cái thái độ hững hờ của Hữu Bân khiến Đẳng Tước tăng xông, cái tức dồn hết lên não!
Nhất thời buộc miệng.
"Ngươi... cái kẻ như ngươi đáng lẽ ra ta nên vứt từ lâu mới phải!"
Bị hắn quát thẳng mặt, mới đầu Hữu Bân ngẩn người ra, song, bịt hai tai lại, xoay lưng với hắn, đi theo hướng ngược lại, cứ liêu xiêu bước đi, mắt không có nhìn xuống dưới, vô tình vấp phải rễ cây đại thụ trồi lên, ngã một cái, mặt úp xuống thảm lá.
Đẳng Tước vội vã phi đến, nâng cậu dậy, ôm chặt vào trong lòng.
Tay buông thõng, cậu không có ôm lại hắn.
"Sói ca, bây giờ, em đi nhé... Nhưng mà, em chẳng biết đi đâu cả, ngoài Sói ca ra, em chẳng quen ai. Thực sự là như thế..." - Sụt sịt vài cái, Hữu Bân nói tiếp -"Lần đầu tiên anh nói sẽ để em là vợ anh, em cho rằng mình nghe nhầm. Lần tiếp theo thì em tin là thật, em nghĩ có lẽ mình có một chỗ đứng nhất định trong anh nên mới có phước hạnh như vậy. Nhưng đúng với thực tế, hằn là em chỉ là đứa ăn hại đúng như lời Sói ca nói... Mặt dày bám theo anh, là em muốn con đường sống... là lỗi của em. Anh đấy, sao ngay lần đầu không dứt khoát quẳng em đi?? Sao còn tốt bụng lưu em lại làm gì?? Có nói tiếp cũng chẳng được gì, thay vì lưu lại một kẻ như em, anh bắt tạm một con cừu nào đó thế chỗ còn tốt hơn.... Vì cái mục đích thực sự của anh chỉ là hủy hôn thôi đúng không?? Chỉ cần anh có người khác liền có thể hủy hôn với Vi Dung đúng không?? Vậy thì chẳng thiếu kẻ để anh thực hiện mục đích, nhưng, em... em không... giúp anh đâu! Em..."
Hữu Bân còn muốn nói nữa đã bị hắn chèn họng.
"Vậy tóm lại ngươi không chịu làm vợ ta??"
Cậu gật gật đầu, hắn hừ lạnh thả cậu ra, đi thẳng, tiếp tục lộ trình đến Lang Quốc, cái vẻ cau có của đứa trẻ nhận ra thứ quà bấy lâu nay cố gắng gìn giữ, đến cuối cùng là đồ bỏ hiện hữu trên mặt hắn.
Hắn đi xa quá, cậu chẳng còn thấy dáng người nữa rồi.
Khó nhọc đứng lên, xoa xoa hai đầu gối vừa đập mạnh xuống rất đau, hẳn là khi trước Sói ca sẽ thay cậu xoa dịu nó.
Nhưng giờ quên đi, đưa tay dụi dụi mắt, hít sâu một hơn, khập khiễng đi ngược chiều với Đẳng Tước, nhận ra cảm giác ẩm ẩm ướt ướt khó chịu chỗ đầu gối, Hữu Bân mới dừng lại dựa gốc cây... Chà, hẳn là da bị rách to lắm mới đẫm máu thế này... Ngây ngốc nhìn mảng quần đã sậm màu vì máu, thật may máu đã ngưng chảy.
Đau thật đấy, lại đưa tay lên dụi dụi mắt, cái môi mình đang bị chính răng mình cắn bắt đầu xộc lên cái mùi tanh, ép buộc Hữu Bân phải buông tha nó.
Há to miệng, oa oa khóc thật to.
Khóc đã đời, bù lại phải nuốt lại một đống chất nhờn đọng lại ở cổ họng, rát muốn chết.
Tiếp tục đứng dậy đi tiếp, nhịn không được lại ngoái ra sau... Lại nhịn không được thút thít khóc tiếp, vừa đi vừa khóc là đây.
Sói ca không có quay lại kiếm cậu, nên thất vọng hay không?
Không, tự trách bản thân ăn nhiều lòng tốt quá bị ảo tưởng đi.
Đường phía trước khá là mịt mờ, đại khái tận cùng của đường nhìn cơ hồ chỉ là cây với cây, đi hết chắc vẫn chỉ là cây với cây...
Ngoái lại phía sau... lại cây với cây... ở nơi hiện đại kia đang thiếu bao nhiêu cây thì ở đây thừa bấy nhiên luôn...
Vẫn là, không thấy Sói ca...
Chôn thây ở đây, ngày này năm sau sẽ có một bộ hài cốt dựa gốc cây dọa bao kẻ khiếp vía đây...
Ước gì có Sói ca ở đây....
Ăn hại, cuối cùng cậu vẫn là kẻ ăn hại. Chỉ có thể bám lấy kẻ khác để sống, cậu thành ra như vậy khi nào?? Rõ ràng lớp 11 xin nghỉ học, ngày ngày đi làm thêm để chữa chạy cho con em bị bệnh tim, mãi 2 năm sau mới dám đi học lại, hết cấp 3 chuẩn bị thi đại học, cũng chẳng dán mơ được ôn thi khắp mọi nơi như người ta, lại nai lưng ra làm thêm kiếm tiền nuôi đứa em mới vào cấp 2 đủ thứ học phí, rảnh ra lúc nào ôn lúc đó thôi.
Chính cậu là trụ cột để đứa em bám vào, hai anh em cứ vậy mà sống.
Thế mà giờ, lại trở thành đứa ăn hại.
"Bố mẹ, con sẽ bỏ thây nơi đây, xin bố mẹ trên cao để ý con bé hủ nữ đê tiện ăn bám kia..."
Nhắm đôi mắt sưng mọng lại, mệt mỏi giãn cơ mặt, ngủ một giấc.
Trong mơ, Hữu Bân thấy mình lại được an nhiên nằm trên lưng sói to lớn, bộ lông trắng muốt mượt mà...
Sống mũi cay cay, ôm thật chặt, thật chặt lông sói, Hữu Bân sợ lắm khi mà để vuột mất nó...
"Đừng để... con tỉnh mộng... không muốn... đau lắm... không muốn đâu..."
Thấy bản thân lại khóc nữa rồi.
"Nín đi. Gào điếc tai, rõ ăn hại."
Đó, Sói ca lại cằn nhằn nữa rồi...
Mộng đẹp xin đừng dứt, Hữu Bân tham lam không muốn rời, muốn được hưởng chút ấm áp nơi Sói ca truyền đến giữa cái địa phương tăm tối, lạnh lẽo hoang vu...
Niềm vui không trọn vẹn, cậu lại không có khả năng liền có thể ngủ ngàn thu, vẫn là khó chịu nâng mi nặng trĩu.
"May quá vẫn chưa tỉnh."
Nhào tới ôm lấy Đẳng Tước ngồi ngay cạnh đang nướng cá, vòng hai tay qua eo níu thật chặt, vùi đầu vào lòng hắn.
"Tỉnh thì mau mà ăn rồi đi tiếp!" - Nói xong lại cốc đầu Hữu Bân một cái rõ đau.
May quá... đau này, không có mơ, không có mơ mà hắn lại ở đây!!! Vui quá đi mất!! Hắn có quay lại tìm cậu đấy!!!
Nhưng mà...
Tự giác đứng dậy, toan đi tiếp liền bị hắn kéo lại giam giữ.
"Bỏ ra, em phải đi!"
"Đi đâu?? Lại ngu ngốc ngồi chờ chết hả??? Sao có thể ă--"
Lần này là cậu chèn họng hắn.
"Ăn hại thì làm sao?? Sói ca cứ kêu em ăn hại, được, em ăn hại. Bây giờ em muốn khuất khỏi mắt anh, thì anh cũng kêu em ăn hại! Vậy giờ anh muốn em sống sao?? Với anh em chẳng là cái gì, anh nói thế đấy!" - Ngoan cố dùng chút sức tàn vùng vẫy muốn thoát ra.
"Là ta sai!"
Ba chữ hắn nói ra vang vọng giữa đêm thanh tịnh.
____ _________
Ngay khi dứt câu hỏi, Vi Dung thở hổn hển vì gào quá sức, rất trông đợi câu trả lời từ hắn.
Còn hắn thì thần người ra.
Cậu cái gì cũng không thốt ra được, ba người im lặng một hồi lâu...
"Hahaha... cánh hoa úa tàn, gương mặt đáng thương... hahaha." - Vẫn là Hữu Bân lên tiếng chấm dứt cái tình trạng này.
Thượng Đẳng Tước bắt lấy tay cậu, kéo đi, rồi để lại một câu như thế này:"Không yêu, chẳng thích, đơn giản ta chỉ dùng hắn để hủy hôn với ngươi thôi."
Vi Dung đen mặt với câu trả lời của hắn, vậy hắn không hề có cảm tình gì với tên ăn hại kia... tột cùng là tại sao hắn không muốn kết hôn với Vi Dung?? Trái lại còn muốn tránh xa??
"Vậy hủy hôn xong hẳn là mi sẽ bị "Sói ca" đá đi thôi... hahaha..." - Vi Dung cố tình nói đuổi theo.
Lại được hắn cõng trên lưng, lạ là Vi Hữu Bân chẳng ngọ nguậy như lúc đầu, suốt chặng đường cứ im thin thít.
"Đau ở đâu?"
Mãi mà không có tiếng đáp, hắn kiên nhẫn hỏi lại câu đó.
Chỉ nhận lại là cái lắc đầu tỏ ý "Okay, I'm fine, xin đừng bận tâm.". Đẳng Tước cũng chẳng hỏi thêm, hắn hiện tại cho rằng cái con sâu này lại đang suy tư bày trò trêu hắn.
Nhưng mãi!!! Cứ im mãi thế này lạ lắm!
"Tóm lại là ngươi làm sao??" - Hắn thả cậu xuống, mặt đối mặt nói.
Tiếp tục lắc lắc đầu thay cho câu trả lời. Nhưng mà, chính cái thái độ hững hờ của Hữu Bân khiến Đẳng Tước tăng xông, cái tức dồn hết lên não!
Nhất thời buộc miệng.
"Ngươi... cái kẻ như ngươi đáng lẽ ra ta nên vứt từ lâu mới phải!"
Bị hắn quát thẳng mặt, mới đầu Hữu Bân ngẩn người ra, song, bịt hai tai lại, xoay lưng với hắn, đi theo hướng ngược lại, cứ liêu xiêu bước đi, mắt không có nhìn xuống dưới, vô tình vấp phải rễ cây đại thụ trồi lên, ngã một cái, mặt úp xuống thảm lá.
Đẳng Tước vội vã phi đến, nâng cậu dậy, ôm chặt vào trong lòng.
Tay buông thõng, cậu không có ôm lại hắn.
"Sói ca, bây giờ, em đi nhé... Nhưng mà, em chẳng biết đi đâu cả, ngoài Sói ca ra, em chẳng quen ai. Thực sự là như thế..." - Sụt sịt vài cái, Hữu Bân nói tiếp -"Lần đầu tiên anh nói sẽ để em là vợ anh, em cho rằng mình nghe nhầm. Lần tiếp theo thì em tin là thật, em nghĩ có lẽ mình có một chỗ đứng nhất định trong anh nên mới có phước hạnh như vậy. Nhưng đúng với thực tế, hằn là em chỉ là đứa ăn hại đúng như lời Sói ca nói... Mặt dày bám theo anh, là em muốn con đường sống... là lỗi của em. Anh đấy, sao ngay lần đầu không dứt khoát quẳng em đi?? Sao còn tốt bụng lưu em lại làm gì?? Có nói tiếp cũng chẳng được gì, thay vì lưu lại một kẻ như em, anh bắt tạm một con cừu nào đó thế chỗ còn tốt hơn.... Vì cái mục đích thực sự của anh chỉ là hủy hôn thôi đúng không?? Chỉ cần anh có người khác liền có thể hủy hôn với Vi Dung đúng không?? Vậy thì chẳng thiếu kẻ để anh thực hiện mục đích, nhưng, em... em không... giúp anh đâu! Em..."
Hữu Bân còn muốn nói nữa đã bị hắn chèn họng.
"Vậy tóm lại ngươi không chịu làm vợ ta??"
Cậu gật gật đầu, hắn hừ lạnh thả cậu ra, đi thẳng, tiếp tục lộ trình đến Lang Quốc, cái vẻ cau có của đứa trẻ nhận ra thứ quà bấy lâu nay cố gắng gìn giữ, đến cuối cùng là đồ bỏ hiện hữu trên mặt hắn.
Hắn đi xa quá, cậu chẳng còn thấy dáng người nữa rồi.
Khó nhọc đứng lên, xoa xoa hai đầu gối vừa đập mạnh xuống rất đau, hẳn là khi trước Sói ca sẽ thay cậu xoa dịu nó.
Nhưng giờ quên đi, đưa tay dụi dụi mắt, hít sâu một hơn, khập khiễng đi ngược chiều với Đẳng Tước, nhận ra cảm giác ẩm ẩm ướt ướt khó chịu chỗ đầu gối, Hữu Bân mới dừng lại dựa gốc cây... Chà, hẳn là da bị rách to lắm mới đẫm máu thế này... Ngây ngốc nhìn mảng quần đã sậm màu vì máu, thật may máu đã ngưng chảy.
Đau thật đấy, lại đưa tay lên dụi dụi mắt, cái môi mình đang bị chính răng mình cắn bắt đầu xộc lên cái mùi tanh, ép buộc Hữu Bân phải buông tha nó.
Há to miệng, oa oa khóc thật to.
Khóc đã đời, bù lại phải nuốt lại một đống chất nhờn đọng lại ở cổ họng, rát muốn chết.
Tiếp tục đứng dậy đi tiếp, nhịn không được lại ngoái ra sau... Lại nhịn không được thút thít khóc tiếp, vừa đi vừa khóc là đây.
Sói ca không có quay lại kiếm cậu, nên thất vọng hay không?
Không, tự trách bản thân ăn nhiều lòng tốt quá bị ảo tưởng đi.
Đường phía trước khá là mịt mờ, đại khái tận cùng của đường nhìn cơ hồ chỉ là cây với cây, đi hết chắc vẫn chỉ là cây với cây...
Ngoái lại phía sau... lại cây với cây... ở nơi hiện đại kia đang thiếu bao nhiêu cây thì ở đây thừa bấy nhiên luôn...
Vẫn là, không thấy Sói ca...
Chôn thây ở đây, ngày này năm sau sẽ có một bộ hài cốt dựa gốc cây dọa bao kẻ khiếp vía đây...
Ước gì có Sói ca ở đây....
Ăn hại, cuối cùng cậu vẫn là kẻ ăn hại. Chỉ có thể bám lấy kẻ khác để sống, cậu thành ra như vậy khi nào?? Rõ ràng lớp xin nghỉ học, ngày ngày đi làm thêm để chữa chạy cho con em bị bệnh tim, mãi năm sau mới dám đi học lại, hết cấp chuẩn bị thi đại học, cũng chẳng dán mơ được ôn thi khắp mọi nơi như người ta, lại nai lưng ra làm thêm kiếm tiền nuôi đứa em mới vào cấp đủ thứ học phí, rảnh ra lúc nào ôn lúc đó thôi.
Chính cậu là trụ cột để đứa em bám vào, hai anh em cứ vậy mà sống.
Thế mà giờ, lại trở thành đứa ăn hại.
"Bố mẹ, con sẽ bỏ thây nơi đây, xin bố mẹ trên cao để ý con bé hủ nữ đê tiện ăn bám kia..."
Nhắm đôi mắt sưng mọng lại, mệt mỏi giãn cơ mặt, ngủ một giấc.
Trong mơ, Hữu Bân thấy mình lại được an nhiên nằm trên lưng sói to lớn, bộ lông trắng muốt mượt mà...
Sống mũi cay cay, ôm thật chặt, thật chặt lông sói, Hữu Bân sợ lắm khi mà để vuột mất nó...
"Đừng để... con tỉnh mộng... không muốn... đau lắm... không muốn đâu..."
Thấy bản thân lại khóc nữa rồi.
"Nín đi. Gào điếc tai, rõ ăn hại."
Đó, Sói ca lại cằn nhằn nữa rồi...
Mộng đẹp xin đừng dứt, Hữu Bân tham lam không muốn rời, muốn được hưởng chút ấm áp nơi Sói ca truyền đến giữa cái địa phương tăm tối, lạnh lẽo hoang vu...
Niềm vui không trọn vẹn, cậu lại không có khả năng liền có thể ngủ ngàn thu, vẫn là khó chịu nâng mi nặng trĩu.
"May quá vẫn chưa tỉnh."
Nhào tới ôm lấy Đẳng Tước ngồi ngay cạnh đang nướng cá, vòng hai tay qua eo níu thật chặt, vùi đầu vào lòng hắn.
"Tỉnh thì mau mà ăn rồi đi tiếp!" - Nói xong lại cốc đầu Hữu Bân một cái rõ đau.
May quá... đau này, không có mơ, không có mơ mà hắn lại ở đây!!! Vui quá đi mất!! Hắn có quay lại tìm cậu đấy!!!
Nhưng mà...
Tự giác đứng dậy, toan đi tiếp liền bị hắn kéo lại giam giữ.
"Bỏ ra, em phải đi!"
"Đi đâu?? Lại ngu ngốc ngồi chờ chết hả??? Sao có thể ă--"
Lần này là cậu chèn họng hắn.
"Ăn hại thì làm sao?? Sói ca cứ kêu em ăn hại, được, em ăn hại. Bây giờ em muốn khuất khỏi mắt anh, thì anh cũng kêu em ăn hại! Vậy giờ anh muốn em sống sao?? Với anh em chẳng là cái gì, anh nói thế đấy!" - Ngoan cố dùng chút sức tàn vùng vẫy muốn thoát ra.
"Là ta sai!"
Ba chữ hắn nói ra vang vọng giữa đêm thanh tịnh.
____ _________