Từ sau ngày đó, Trầm Hoan không nhận được chút tin tức nào của Phó Tư Dịch, cô khôi phục lại sinh hoạt buồn tẻ.
Amy đối với vũ đạo máy móc khó cứu vớt của cô đã từ bỏ, hiện tại chú trọng dạy cô một chút dáng múa ứng phó. Vậy mà, Trầm Hoan học đến thuận buồm xuôi gió, bởi vậy, thời gian rảnh của cô lại càng nhiều.
Giang Nhiên không lâu liền phải đi hát, mấy ngày nay cường độ huấn luyện lại càng đặc biệt lớn, trước đây còn thường tới tìm Trầm Hoan, hiện tại mấy ngày mới tới một lần.
Hôm nay cô cùng Giang Nhiên cùng về ký túc xá.
Giang Nhiên nói đến càng hăng hái, Trầm Hoan không có hứng thú, ngẫu nhiên phụ họa vài câu.
Đến nơi, Giang Nhiên đột nhiên chọc chọc cánh tay Trầm Hoan, sau đó chỉ chỉ hành lang phía trước.
Trước cửa nhà Trầm Hoan một bé trai đang ngồi, đưa lưng về phía các cô, cặp sách màu đên để một bên, căng phồng một đống. Đầu cúi thấp trong tay như đang đùa nghịch cái gì.
Xem bóng dáng, có vài phần quen thuộc, Trầm Hoan bước về phía trước, chần chờ kêu một tiếng, “Gia Trạch?”
Nghe tiếng, Phó Gia Trạch ngẩng đầu lên, thấy rõ là Trầm Hoan, vui mừng mà cười, “Dì.”
Hắn đứng lên, không chú ý dưới chân, không ngại, đem trò chơi ghép hình xếp sắp xong dẫm cái rơi rớt tan tác.
Phó Gia Trạch nhìn một cái, ngây dại, miệng bẹp bẹp, ủy khuấtlại gọi, “Dì Trầm Hoan.”
Trầm Hoan mỉm cười, vài phần bất đắc dĩ tiến đễn phủi bụi trên quần áo hắn, “Sao lại ngồi dưới đất. Cậu con đâu?”
Phó Gia Trạch còn đang nhìn trò chơi ghép hình rơi tán loạn trên mặt đất ngơ ngẩn.
Giang Nhiên cảm thấy buồn cười, tiến đến ngồi xổm xuống, giúp hắn thu thập lại, “Chị Trầm Hoan, đây là cháu ngoại trai của chị sao? Thật đáng yêu.”
Trầm Hoan chần chờ một chút, gật đầu.
Tuy rằng Gia Trạch không phải con trai của Phó Tư Dịch, dù sao cũng là cháu ngoại trai của hắn, vẫn là nên cẩn thận.
“Nha, tiểu gia hỏa, cho con.” Giang Nhiên cười cườ, đem túi hình ghép đến trước mặt Phó Gia Trạch.
Phó Gia Trạch đưa tay ra lấy, còn không đụng tới chiếc túi, nghe lời trêu đùa của Giang Nhiên liền rút tay về. Phó Gia Trạch nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, bàn tay rút về, không động đậy.
Giang Nhiên ngẩn ra, đột nhiên cười, “Tính tiền còn rất lớn a.”
Trầm Hoan hơi hơi mỉm cười, đưa tay nhận lấy chiếc túi trong tay Giang Nhiên, “Cô hôm nay rất mệt rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”
Giang Nhiên cũng cảm thấy rất mệt, sờ sờ mái tóc mềm mại của Phó Gia Trạch, liền rời đi.
Bị người lạ sờ sờ đầu, Phó Gia Trạch mím chặt miệng, không cui. Trầm Hoan nhìn bộ dáng này của hắn, lại cười. Cô thu thập tốt cặp sách bị ném xuống đất, nửa ngồi xổm xuống, nhìn đôi mắt Phó Gia Trạch, ôn nhu hỏi, “Như thế nào chỉ có mình con?”
“Cậu rất bận, không ai chơi với con. Con liền nhờ chú Dư đưa con tới.”
“Chú Dư đó đâu?”
“Chú ấy cũng bận, liền để con ở lại đây chờ dì.”
Trầm Hoan khe khẽ thở dài, xoa bóp khuôn mặt mũm mĩm trẻ con của Phó Gia Trạch, “Thế nào cậu con lại có thể yên tâm để mình con chạy loạn.”
“Con cũng khong có hạy loạn, con cùng cậu nói qua sẽ tới tìm dì.”
“Kia, cậu con nói thế nào?” Trầm Hoan mi mắt rũ xuống, thanh âm thực nhẹ.
“Cậu cũng không nói cái gì, chỉ ừ một tiếng.” Phó Gia Trạch chớp chớp đôi mắt trong suốt.
Trầm Hoan ngẩn ra, cũng không rõ là cảm giác gì. Một lát sau, mới hỏi, “ Con có đói bụng không, dì mấy cơm cho con.”
Phó Gia Trạch sờ sờ bụng đã trống không, ngoan ngoãn gật đầu. Trầm Hoan cười, kéo tay nhỏ của hắn, cầm theo cặp sách, dẫn hắn vào phòng.
Sau khi mở tủ lạnh ra, Trầm Hoan trầm tư trong chốc lát, quyết định làm một chén mì trứng.
Nhớ tới cái gì, cô xoay người hỏi Phó Gia Trạch thích ăn cái gì.
Phó Gia Trạch nghiêng đầu suy nghĩ, thực khẳng định mà lắc đầu, “Dì, con không kén ăn. Chính là không thích không thích ăn mì trứng cà chua.”
Trầm Hoan, “.................”
Đây còn gọi là không kén ăn, cái gì cũng ăn?
Trầm Hoan liếc liếc mắt hai quả trứng và trái cà chua trên tay, lại yên lặng mà để lại vào tủ lạnh.
Cuối cùng cô làm cháo gạo kê, xào thêm ít rau và thịt, Phó Gia Trạch sớm đói bụng, ở một bên ăn đến vui vẻ.
Trầm Hoan xem hắn ăn không sai biệt lắm, liền đi ra ban công gọi điện cho Phó Tư Dịch.
Điện thoại thật lâu mới kết nối, Trầm Hoan hít một hơi thật sâu, mở miệng nói chuyện trước, “Thầy Phó, Gia Trạch đang ở chỗ của tôi.”
“Ừ, tôi biết.”
Trầm Hoan tiếp tục chờ trong chốc lát, thấy Phó Tư Dịch cũng không có ý muốn đón cháu hắn về, chỉ đành uyển chuyển mở miệng, “Hắn đang ăn cơm ở chỗ tôi. Nhưng, tôi còn hai khóa huấn luyện, đến lúc đó khả năng sẽ không chăm sóc được hắn.”
Cho nên, anh chừng nào thì tới đón hắn.
Trong lòng Trầm Hoan yên lặng bổ sung một câu.
Im lặng một lát, sau một lúc lâu, Phó Tư Dịch chậm rãi nói, “Chút nữa tôi kêu Tiểu Dư đi đón nó. Cô đưa điện thoại cho Gia Trạch.”
Trầm Hoan trở về phòng khách, Phó Gia Trạch đang cầm muỗng, cái miệng nhỏ thổi cháo gạo kê.
“Gia Trạch, cậu con muốn cùng con nói chuyện.”
Phó Gia Trạch “A” một tiếng, ngẩng đầu, rầu rĩ không vui mà tiếp điện thoại, “Cậu.”
Amy đối với vũ đạo máy móc khó cứu vớt của cô đã từ bỏ, hiện tại chú trọng dạy cô một chút dáng múa ứng phó. Vậy mà, Trầm Hoan học đến thuận buồm xuôi gió, bởi vậy, thời gian rảnh của cô lại càng nhiều.
Giang Nhiên không lâu liền phải đi hát, mấy ngày nay cường độ huấn luyện lại càng đặc biệt lớn, trước đây còn thường tới tìm Trầm Hoan, hiện tại mấy ngày mới tới một lần.
Hôm nay cô cùng Giang Nhiên cùng về ký túc xá.
Giang Nhiên nói đến càng hăng hái, Trầm Hoan không có hứng thú, ngẫu nhiên phụ họa vài câu.
Đến nơi, Giang Nhiên đột nhiên chọc chọc cánh tay Trầm Hoan, sau đó chỉ chỉ hành lang phía trước.
Trước cửa nhà Trầm Hoan một bé trai đang ngồi, đưa lưng về phía các cô, cặp sách màu đên để một bên, căng phồng một đống. Đầu cúi thấp trong tay như đang đùa nghịch cái gì.
Xem bóng dáng, có vài phần quen thuộc, Trầm Hoan bước về phía trước, chần chờ kêu một tiếng, “Gia Trạch?”
Nghe tiếng, Phó Gia Trạch ngẩng đầu lên, thấy rõ là Trầm Hoan, vui mừng mà cười, “Dì.”
Hắn đứng lên, không chú ý dưới chân, không ngại, đem trò chơi ghép hình xếp sắp xong dẫm cái rơi rớt tan tác.
Phó Gia Trạch nhìn một cái, ngây dại, miệng bẹp bẹp, ủy khuấtlại gọi, “Dì Trầm Hoan.”
Trầm Hoan mỉm cười, vài phần bất đắc dĩ tiến đễn phủi bụi trên quần áo hắn, “Sao lại ngồi dưới đất. Cậu con đâu?”
Phó Gia Trạch còn đang nhìn trò chơi ghép hình rơi tán loạn trên mặt đất ngơ ngẩn.
Giang Nhiên cảm thấy buồn cười, tiến đến ngồi xổm xuống, giúp hắn thu thập lại, “Chị Trầm Hoan, đây là cháu ngoại trai của chị sao? Thật đáng yêu.”
Trầm Hoan chần chờ một chút, gật đầu.
Tuy rằng Gia Trạch không phải con trai của Phó Tư Dịch, dù sao cũng là cháu ngoại trai của hắn, vẫn là nên cẩn thận.
“Nha, tiểu gia hỏa, cho con.” Giang Nhiên cười cườ, đem túi hình ghép đến trước mặt Phó Gia Trạch.
Phó Gia Trạch đưa tay ra lấy, còn không đụng tới chiếc túi, nghe lời trêu đùa của Giang Nhiên liền rút tay về. Phó Gia Trạch nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, bàn tay rút về, không động đậy.
Giang Nhiên ngẩn ra, đột nhiên cười, “Tính tiền còn rất lớn a.”
Trầm Hoan hơi hơi mỉm cười, đưa tay nhận lấy chiếc túi trong tay Giang Nhiên, “Cô hôm nay rất mệt rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”
Giang Nhiên cũng cảm thấy rất mệt, sờ sờ mái tóc mềm mại của Phó Gia Trạch, liền rời đi.
Bị người lạ sờ sờ đầu, Phó Gia Trạch mím chặt miệng, không cui. Trầm Hoan nhìn bộ dáng này của hắn, lại cười. Cô thu thập tốt cặp sách bị ném xuống đất, nửa ngồi xổm xuống, nhìn đôi mắt Phó Gia Trạch, ôn nhu hỏi, “Như thế nào chỉ có mình con?”
“Cậu rất bận, không ai chơi với con. Con liền nhờ chú Dư đưa con tới.”
“Chú Dư đó đâu?”
“Chú ấy cũng bận, liền để con ở lại đây chờ dì.”
Trầm Hoan khe khẽ thở dài, xoa bóp khuôn mặt mũm mĩm trẻ con của Phó Gia Trạch, “Thế nào cậu con lại có thể yên tâm để mình con chạy loạn.”
“Con cũng khong có hạy loạn, con cùng cậu nói qua sẽ tới tìm dì.”
“Kia, cậu con nói thế nào?” Trầm Hoan mi mắt rũ xuống, thanh âm thực nhẹ.
“Cậu cũng không nói cái gì, chỉ ừ một tiếng.” Phó Gia Trạch chớp chớp đôi mắt trong suốt.
Trầm Hoan ngẩn ra, cũng không rõ là cảm giác gì. Một lát sau, mới hỏi, “ Con có đói bụng không, dì mấy cơm cho con.”
Phó Gia Trạch sờ sờ bụng đã trống không, ngoan ngoãn gật đầu. Trầm Hoan cười, kéo tay nhỏ của hắn, cầm theo cặp sách, dẫn hắn vào phòng.
Sau khi mở tủ lạnh ra, Trầm Hoan trầm tư trong chốc lát, quyết định làm một chén mì trứng.
Nhớ tới cái gì, cô xoay người hỏi Phó Gia Trạch thích ăn cái gì.
Phó Gia Trạch nghiêng đầu suy nghĩ, thực khẳng định mà lắc đầu, “Dì, con không kén ăn. Chính là không thích không thích ăn mì trứng cà chua.”
Trầm Hoan, “.................”
Đây còn gọi là không kén ăn, cái gì cũng ăn?
Trầm Hoan liếc liếc mắt hai quả trứng và trái cà chua trên tay, lại yên lặng mà để lại vào tủ lạnh.
Cuối cùng cô làm cháo gạo kê, xào thêm ít rau và thịt, Phó Gia Trạch sớm đói bụng, ở một bên ăn đến vui vẻ.
Trầm Hoan xem hắn ăn không sai biệt lắm, liền đi ra ban công gọi điện cho Phó Tư Dịch.
Điện thoại thật lâu mới kết nối, Trầm Hoan hít một hơi thật sâu, mở miệng nói chuyện trước, “Thầy Phó, Gia Trạch đang ở chỗ của tôi.”
“Ừ, tôi biết.”
Trầm Hoan tiếp tục chờ trong chốc lát, thấy Phó Tư Dịch cũng không có ý muốn đón cháu hắn về, chỉ đành uyển chuyển mở miệng, “Hắn đang ăn cơm ở chỗ tôi. Nhưng, tôi còn hai khóa huấn luyện, đến lúc đó khả năng sẽ không chăm sóc được hắn.”
Cho nên, anh chừng nào thì tới đón hắn.
Trong lòng Trầm Hoan yên lặng bổ sung một câu.
Im lặng một lát, sau một lúc lâu, Phó Tư Dịch chậm rãi nói, “Chút nữa tôi kêu Tiểu Dư đi đón nó. Cô đưa điện thoại cho Gia Trạch.”
Trầm Hoan trở về phòng khách, Phó Gia Trạch đang cầm muỗng, cái miệng nhỏ thổi cháo gạo kê.
“Gia Trạch, cậu con muốn cùng con nói chuyện.”
Phó Gia Trạch “A” một tiếng, ngẩng đầu, rầu rĩ không vui mà tiếp điện thoại, “Cậu.”