Editor: Tiểu Anhh
Hiệu quả cách âm của cửa trang viên Kensny đều rất tốt, nhưng âm thanh của người gõ cửa lại tựa như gần sát bên tai, chỉ có thể chứng minh... Người này nội lực cực cao.
Trong những người mà Mạc Trăn quen, có thể có nội lực như vậy, e rằng chỉ có sư phụ anh.
Chẳng qua ông ta vừa nói cái gì ấy nhể? Nếu anh không ra mở cửa, ông ta sẽ tự đi vào?
Nếu ông ta có thể tự đi vào, vậy anh cần gì phải xuống mở cửa?
Nghĩ như vậy Mạc Trăn cảm thấy rất có lý, bèn yên tâm thoải mái tiếp tục nằm xuống ngủ.
Sư phụ ngoài cửa: "..."
A Diêu ở trong nhà Mạc Trăn lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp được người ngoài tới nhà trừ Đường Cường. Tay chân luống cuống lượn mấy vòng ở phòng khách, A Diêu lại quen cửa quen nẻo phi lên tầng hai.
"Trăn Trăn Trăn Trăn, hình như sư phụ tới rồi đó!" Tuyệt kỹ hất chăn lại tái xuất giang hồ, khác biệt với lần trước chính là, vào mùa này bỗng nhiên bị người ta hất chăn, Mạc Trăn run run một cái hoàn toàn tỉnh ngủ.
Xoay người lại quấn chăn lần nữa, Mạc Trăn mở mắt ra liếc A Diêu một cái, "Tôi biết, cô giúp ông ta mở cửa đi, tôi sẽ xuống ngay."
"Tôi?" A Diêu giấu hai tay sau lưng, bất an vặn xoắn hai cái, "Sư phụ sẽ không trực tiếp bắt tôi chứ?"
"Không biết, nhưng nếu cô không mở cửa cho ông ta, tôi cũng không chắc trong cơn tức giận ông ta sẽ làm chuyện gì đâu."
A Diêu: "..."
Cô giống như gió biến mất tăm.
Bởi vì A Diêu là linh thể, bình thường gặp chướng ngại vật như cửa đều trực tiếp xuyên qua, cho nên với công việc mở cửa này cô không phải rất nhuần nhuyễn.
Cẩn thận nghiên cứu khóa cửa nhà Mạc Trăn, A Diêu ngộ ra gật đầu, "Vừng ơi mở ra!"
Cửa theo tiếng mở ra.
Sư phụ ngoài cửa: "..."
Đột nhiên ông ta cảm thấy gió ngoài cửa hơi lớn, kiểu tóc của ông ta có chút hỗn độn.
Mà khi A Diêu nhìn thấy rõ người ngoài cửa, cũng theo bản năng ngây ngẩn cả người.
Trước kia cô chưa từng gặp thiên sư, không biết thiên sư sẽ có dạng gì. Nhưng cho dù thiên sư không giống trong TV tóc dài phơ phất mặc trường bào, tiên phong đạo cốt siêu trần thoát tục, thì cũng không... "mốt" như vậy chứ?
Áo sơ mi màu rượu đỏ xứng với cà vạt màu xám tro, tây trang quần âu đen, chân đi một đôi giày da màu đen bóng loáng, khí chất ưu nhã quý tộc này cho dù ngay lúc này tới tham gia vũ hội cao cấp cũng không có nửa điểm đột ngột.
Càng đừng nói tới cặp mắt khẽ híp dưới tóc mái kia, có thể trong nháy mắt hạ gục tất cả người đẹp nổi tiếng trong vũ hội.
Đợi đợi chút nào, không đúng, người này thật sự là sư phụ? Nhưng nhìn ông ta không lớn hơn Trăn Trăn bao nhiêu mà!
"Cô nhìn có hài lòng không?" Sư phụ cong cong khóe miệng, trong thanh âm trầm thấp từ tính còn xen lẫn ý cười nhè nhẹ.
A Diêu: "..."
Sư phụ có phải đi nhầm studio không.
A Diêu lần nữa giống như gió biến mất tăm.
"Trăn Trăn Trăn Trăn, người ngoài cửa hình như không phải sư phụ, nhìn ông ta giống tên lừa gạt!"
Mạc Trăn đang mặc quần vì A Diêu đột nhiên xông vào mà khựng lại, một giây sau, anh bình tĩnh kéo khóa quần, "Vậy thì là sư phụ không sai."
A Diêu: "..."
Cô nhìn Mạc Trăn vừa mặc quần xong, xấu hổ che mặt.
Cô lại chậm một bước rồi, thật là xấu hổ quá đi.
Mạc Trăn rửa qua mặt một chút rồi xuống tầng. A Diêu theo sau anh, còn đang tò mò hỏi về sư phụ, "Trăn Trăn, sư phụ tên là chi? Ông ấy lớn lên đẹp trai như thế, sao anh không nói sớm cho tôi biết!"
Mạc Trăn: "..."
"Sư phụ ống ấy trẻ thật đấy, năm nay ông ấy bao nhiêu tuổi vậy?"
Mạc Trăn: "..."
"Sư phụ ông ấy..."
"Sư phụ ông ta không phải tới xem mắt với cô." Lần này không đợi A Diêu nói xong, Mạc Trăn đã ngắt lời cô, "Còn có, ông ta là sư phụ tôi chứ không phải sư phụ cô, đừng có gọi bừa."
A Diêu: "..."
Hừ! Thật nhỏ mọn!
Khi A Diêu lẽo đẽo theo sau Mạc Trăn xuống tầng một, sư phụ đã tự làm cho mình một ly cà phê, ưu nhã ngồi trên ghế sofa phòng khách.
Miệng Mạc Trăn co rút, bước xuống bậc thang cuối cùng, "Sư phụ, người đúng là không xem nơi này là nhà người khác."
Sư phụ cầm cốc mark màu trắng trên bàn, nhấp một hớp cà phê nhỏ, "Con biết mà, từ trước đến nay khắp nơi bốn biển đều là nhà của ta."
Mạc Trăn: "..."
"Có điều con quỷ nhỏ nhà con ngược lại rất đáng yêu, chẳng trách con luyến tiếc cô ta như thế."
Sư phụ nói xong những lời này, phòng khách liền lâm vào yên tĩnh kỳ dị.
Mạc Trăn thay đổi sắc mặt mấy lần, nếu như lúc này anh nói không luyến tiếc cô, phải chăng có vẻ dấu đầu hở đuôi?
"Sư, sư phụ, anh cũng rất đẹp trai ~" A Diêu thẹn thùng nói.
Mạc Trăn: "..."
Vậy nên, cô chỉ chú ý nửa câu đầu thôi hả!
Chẳng qua nói tới tướng mạo của sư phụ, năm ấy lúc Mạc Trăn lần đầu tiên thấy ông ta, ông ta chính là dáng vẻ này. Chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy, bà ngoại cũng đã qua đời, mà tướng mạo của sư phụ lại không thay đổi dù chỉ chút ít.
Quả nhiên là lão yêu quái tu hành ngàn năm.
Có cái quái gì đẹp trai?!
"Ta tự giới thiệu mình một chút, ta là sư phụ của Mạc Trăn, tên hiện tại là Thường Tâm." Sư phụ đứng dậy khỏi ghế, nhếch khóe miệng khẽ mỉm cười với A Diêu.
A Diêu khẩn trương đứng thẳng người, còn kém chưa chào sư phụ theo nghi thức quân đội, "Chào sư phụ! Con, con tên bây giờ của con là A Diêu!"
Lông mày sư phụ không dấu vết giật giật, ông ta nghiêng đầu nhìn Mạc Trăn, "Con lấy tên cho cô ấy?"
"Ặc... ừm!" Mắt Mạc Trăn lóe lên một cái, trốn tránh ánh mắt của sư phụ.
Sư phụ nhếch khóe miệng, không nói nữa.
Ông ta không nói lời nào, A Diêu cũng không dám tùy tiện mở miệng. Phòng khách yên tĩnh như vậy một lúc, sư phụ mới quay đầu về phía A Diêu nói: "Cô vẫn chưa chết, cô biết không?"
Lúc sư phụ nói câu này cực kỳ bình tĩnh, giọng điệu lạnh nhạt kia tựa như nói: "Hôm nay là thứ tư, bạn biết không?"
Nhưng những lời này lại như phán quyết cuối cùng của tòa án với A Diêu.
Ngây ngốc một hồi lâu, A Diêu mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn sang phía sư phụ, "Nếu con vẫn chưa chết, vậy sao lại biến thành dạng này?"
Sư phụ nghiêng người, đối diện với A Diêu, "Con là sinh linh, so với tử linh thì có bản chất khác nhau. Mặc dù ta không biết tại sao con lại hồn lìa khỏi xác, nhưng nếu là sinh linh, thì có thể quay trở lại thân thể mình lần nữa."
Mạc Trăn nhíu nhíu mày, đứng một bên giữ im lặng.
Dường như A Diêu vẫn còn đang tiêu hóa lời của sư phụ, cô nhìn Mạc Trăn một cái, xoay đầu nói với sư phụ: "Vậy phải làm thế nào để trở lại thân thể mình?"
"Cái này..." Sư phụ làm như khó xử dừng một chút, ông ta liếc Mạc Trăn vẫn một mực giữ im lặng, tiếp tục nói, "Thời cơ còn chưa tới."
"Thời cơ?" A Diêu nhìn sư phụ, nghi ngờ chớp chớp mắt, "Thời cơ gì? Khi nào nó mới tới?"
Sư phụ cười khẽ một tiếng, dáng vẻ thần thần bí bí kia lại có vài phần phong phạm của thế ngoại cao nhân, "Thiên cơ bất khả lộ."
A Diêu: "..."
Tại sao mấy ông bói cứ nói mãi những lời này?! Nếu không thể tiết lộ, vậy ngay từ đầu ông đừng có nói!
A Diêu căm giận bất bình trong lòng, nhưng sư phụ vứt bỏ A Diêu, nói chuyện ‘dân sinh đại sự’ với Mạc Trăn, "Nghe nói bò bít tết ở nhà hàng Carlisle ăn rất ngon, đúng lúc ta còn chưa ăn sáng."
Mạc Trăn: "..."
Sáng sớm ăn bò bít tết liệu tiết tấu này có đúng không! Nhà hàng Tây mở cửa à!
Nhưng lời này lại nhắc nhở A Diêu, mắt cô vụt sáng lên, nhiệt tình đề cử với sư phụ: "Sư phụ, con có cháo hoa nè!" Tối qua nấu "cháo yêu nghiệt 2" nhưng Mạc Trăn một ngụm cũng không ăn, cô đều nhét hết vào trong tủ lạnh, lúc này lấy ra hâm lại vừa lúc có thể ăn.
Không đợi sư phụ đáp lại, cửa tủ lạnh bật mở, một nồi sắt nhỏ bay ra, tự bay tới đặt trên bếp gas đột nhiên bật lên.
Sư phụ nhướn nhướn mày, rất ngạc nhiên nhìn A Diêu một cái, "Lại còn là một con quỷ nhỏ cần mẫn như thế, chẳng trách Mạc Trăn luyến tiếc cô."
Mạc Trăn: "..."
Ông ta không cần phải năm lần bảy lượt nhấn mạnh như thế chứ? Chẳng qua lần này anh không bối rối, anh tin nhất định A Diêu chỉ nghe nửa câu đầu.
"Có phải không? Trăn Trăn rất luyến tiếc con ư?" A Diêu bay tới gần Mạc Trăn, ôm má nhìn anh.
Mạc Trăn: "..."
Đã nói chỉ nghe nửa câu đầu cơ mà!
Mạc Trăn vượt qua A Diêu, tới phòng bếp trông nồi cháo. Chờ cháo nấu xong, anh không đợi A Diêu động thủ đã chủ động múc hai chén, còn lấy ra mấy đĩa thức ăn bày lên bàn.
Sư phụ đi tới trước bàn ăn, nhìn kỹ thức ăn trên bàn, gật gù nói: "Thoạt nhìn cũng không tệ lắm, nếu cháo được nấu lúc này thì tốt hơn."
A Diêu nghe vậy rũ mắt, hơi mất mác cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: "Vốn dĩ nấu từ tối hôm qua, nhưng Trăn Trăn anh ấy không ăn."
Giọng nói u oán cùng với biểu tình uất ức kia, tựa như Mạc Trăn là ông chồng bội bạc bị mọi người phỉ nhổ.
Đáng sợ nhất là, ngay cả chính Mạc Trăn cũng cảm thấy như vậy.
Anh không nói một lời kéo ghế ra, ngồi xuống yên lặng ăn cháo. Lúc này anh chỉ muốn làm một anh chàng đẹp trai an tĩnh ăn cháo, mặc dù anh cho rằng A Diêu lại đang diễn trò.
Sư phụ nhìn hành động của Mạc Trăn thì càng nhếch cao khóe miệng, ông ta kéo chiếc ghế bên cạnh Mạc Trăn, cũng ngồi xuống yên lặng ăn cháo.
Bữa sáng đơn giản nên rất nhanh đã ăn xong. Trước sau chỉ có năm phút, chén của sư phụ đã thấy đáy.
Ông ta lấy khăn giấy trên bàn lau lau miệng, đứng dậy, "Để cảm ơn cô đã nấu bát cháo này, vòng tay này tặng cô coi như là quà đáp lễ." Ông ta nhìn A Diêu, nhẹ nhàng phong độ nói.
Lời vừa thốt, trên tay phải như có ảo thuật nhiều hơn một cái vòng tay. Không nhìn ra chiếc vòng là chất liệu gì, hoa văn được điêu khắc tinh tế phức tạp, ở giữa điểm xuyết bằng hai cái chuông xinh xắn, theo động tác tay phải của sư phụ phát ra tiếng chuông lanh lảnh, trong trẻo dễ nghe.
"Oa, sư phụ thật lợi hại!" A Diêu thấy trước mắt sáng lên, "Nhưng làm thế nào để đeo nó lên tay?" Cô không có thực thể, ngay cả quần áo cũng là nhờ phương pháp Phiêu Phiêu dạy mới thay được.
"Cái này rất đơn giản." Sư phụ cười cười, ý bảo A Diêu đưa tay ra. A Diêu ngoan ngoãn làm theo, nhìn sư phụ đưa chiếc vòng luồn vào cổ tay mình, cùng lúc đó trên vòng tay có ánh sáng chợt lóe, sư phụ chậm rãi buông tay ra, chiếc vòng lắc lư trên cổ tay A Diêu vài cái, nhưng không rơi xuống.
"Wow!" A Diêu hưng phấn huơ huơ tay trái, tiếng chuông cũng theo đó vang lên, "Trăn Trăn anh nhìn nè, thật sự đeo được lên!"
Mạc Trăn nhìn thoáng qua tay A Diêu, quay đầu hỏi sư phụ: "Cái vòng này có tác dụng gì?"
"Linh hồn cô ấy đã rời thân thể quá lâu, sẽ có tổn hại tới hồn phách. Cái vòng tay này có thể giúp cô ấy giữ được nguyên khí bảo vệ linh thể. Chỉ có điều, "Sư phụ nói tới chỗ này thì dừng lại, "Nội trong vòng hôm nay không thể tiếp xúc nhân khí, nếu không sẽ ảnh hưởng tới linh lực của vòng tay."
"Ồ." A Diêu cái hiểu cái không gật đầu, "Vậy như thế nào mới tính không tiếp xúc nhân khí?"
"Cô ngốc ở nhà là được." Sư phụ nói xong, cúi đầu nhìn Mạc Trăn, "Chúng ta đi ăn bò bít tết đi."
Mạc Trăn: "..."
A Diêu: "..."
Luôn cảm thấy "kẻ hèn" sư phụ này là một bàn cờ rất lớn.
Hiệu quả cách âm của cửa trang viên Kensny đều rất tốt, nhưng âm thanh của người gõ cửa lại tựa như gần sát bên tai, chỉ có thể chứng minh... Người này nội lực cực cao.
Trong những người mà Mạc Trăn quen, có thể có nội lực như vậy, e rằng chỉ có sư phụ anh.
Chẳng qua ông ta vừa nói cái gì ấy nhể? Nếu anh không ra mở cửa, ông ta sẽ tự đi vào?
Nếu ông ta có thể tự đi vào, vậy anh cần gì phải xuống mở cửa?
Nghĩ như vậy Mạc Trăn cảm thấy rất có lý, bèn yên tâm thoải mái tiếp tục nằm xuống ngủ.
Sư phụ ngoài cửa: "..."
A Diêu ở trong nhà Mạc Trăn lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp được người ngoài tới nhà trừ Đường Cường. Tay chân luống cuống lượn mấy vòng ở phòng khách, A Diêu lại quen cửa quen nẻo phi lên tầng hai.
"Trăn Trăn Trăn Trăn, hình như sư phụ tới rồi đó!" Tuyệt kỹ hất chăn lại tái xuất giang hồ, khác biệt với lần trước chính là, vào mùa này bỗng nhiên bị người ta hất chăn, Mạc Trăn run run một cái hoàn toàn tỉnh ngủ.
Xoay người lại quấn chăn lần nữa, Mạc Trăn mở mắt ra liếc A Diêu một cái, "Tôi biết, cô giúp ông ta mở cửa đi, tôi sẽ xuống ngay."
"Tôi?" A Diêu giấu hai tay sau lưng, bất an vặn xoắn hai cái, "Sư phụ sẽ không trực tiếp bắt tôi chứ?"
"Không biết, nhưng nếu cô không mở cửa cho ông ta, tôi cũng không chắc trong cơn tức giận ông ta sẽ làm chuyện gì đâu."
A Diêu: "..."
Cô giống như gió biến mất tăm.
Bởi vì A Diêu là linh thể, bình thường gặp chướng ngại vật như cửa đều trực tiếp xuyên qua, cho nên với công việc mở cửa này cô không phải rất nhuần nhuyễn.
Cẩn thận nghiên cứu khóa cửa nhà Mạc Trăn, A Diêu ngộ ra gật đầu, "Vừng ơi mở ra!"
Cửa theo tiếng mở ra.
Sư phụ ngoài cửa: "..."
Đột nhiên ông ta cảm thấy gió ngoài cửa hơi lớn, kiểu tóc của ông ta có chút hỗn độn.
Mà khi A Diêu nhìn thấy rõ người ngoài cửa, cũng theo bản năng ngây ngẩn cả người.
Trước kia cô chưa từng gặp thiên sư, không biết thiên sư sẽ có dạng gì. Nhưng cho dù thiên sư không giống trong TV tóc dài phơ phất mặc trường bào, tiên phong đạo cốt siêu trần thoát tục, thì cũng không... "mốt" như vậy chứ?
Áo sơ mi màu rượu đỏ xứng với cà vạt màu xám tro, tây trang quần âu đen, chân đi một đôi giày da màu đen bóng loáng, khí chất ưu nhã quý tộc này cho dù ngay lúc này tới tham gia vũ hội cao cấp cũng không có nửa điểm đột ngột.
Càng đừng nói tới cặp mắt khẽ híp dưới tóc mái kia, có thể trong nháy mắt hạ gục tất cả người đẹp nổi tiếng trong vũ hội.
Đợi đợi chút nào, không đúng, người này thật sự là sư phụ? Nhưng nhìn ông ta không lớn hơn Trăn Trăn bao nhiêu mà!
"Cô nhìn có hài lòng không?" Sư phụ cong cong khóe miệng, trong thanh âm trầm thấp từ tính còn xen lẫn ý cười nhè nhẹ.
A Diêu: "..."
Sư phụ có phải đi nhầm studio không.
A Diêu lần nữa giống như gió biến mất tăm.
"Trăn Trăn Trăn Trăn, người ngoài cửa hình như không phải sư phụ, nhìn ông ta giống tên lừa gạt!"
Mạc Trăn đang mặc quần vì A Diêu đột nhiên xông vào mà khựng lại, một giây sau, anh bình tĩnh kéo khóa quần, "Vậy thì là sư phụ không sai."
A Diêu: "..."
Cô nhìn Mạc Trăn vừa mặc quần xong, xấu hổ che mặt.
Cô lại chậm một bước rồi, thật là xấu hổ quá đi.
Mạc Trăn rửa qua mặt một chút rồi xuống tầng. A Diêu theo sau anh, còn đang tò mò hỏi về sư phụ, "Trăn Trăn, sư phụ tên là chi? Ông ấy lớn lên đẹp trai như thế, sao anh không nói sớm cho tôi biết!"
Mạc Trăn: "..."
"Sư phụ ống ấy trẻ thật đấy, năm nay ông ấy bao nhiêu tuổi vậy?"
Mạc Trăn: "..."
"Sư phụ ông ấy..."
"Sư phụ ông ta không phải tới xem mắt với cô." Lần này không đợi A Diêu nói xong, Mạc Trăn đã ngắt lời cô, "Còn có, ông ta là sư phụ tôi chứ không phải sư phụ cô, đừng có gọi bừa."
A Diêu: "..."
Hừ! Thật nhỏ mọn!
Khi A Diêu lẽo đẽo theo sau Mạc Trăn xuống tầng một, sư phụ đã tự làm cho mình một ly cà phê, ưu nhã ngồi trên ghế sofa phòng khách.
Miệng Mạc Trăn co rút, bước xuống bậc thang cuối cùng, "Sư phụ, người đúng là không xem nơi này là nhà người khác."
Sư phụ cầm cốc mark màu trắng trên bàn, nhấp một hớp cà phê nhỏ, "Con biết mà, từ trước đến nay khắp nơi bốn biển đều là nhà của ta."
Mạc Trăn: "..."
"Có điều con quỷ nhỏ nhà con ngược lại rất đáng yêu, chẳng trách con luyến tiếc cô ta như thế."
Sư phụ nói xong những lời này, phòng khách liền lâm vào yên tĩnh kỳ dị.
Mạc Trăn thay đổi sắc mặt mấy lần, nếu như lúc này anh nói không luyến tiếc cô, phải chăng có vẻ dấu đầu hở đuôi?
"Sư, sư phụ, anh cũng rất đẹp trai ~" A Diêu thẹn thùng nói.
Mạc Trăn: "..."
Vậy nên, cô chỉ chú ý nửa câu đầu thôi hả!
Chẳng qua nói tới tướng mạo của sư phụ, năm ấy lúc Mạc Trăn lần đầu tiên thấy ông ta, ông ta chính là dáng vẻ này. Chớp mắt đã qua nhiều năm như vậy, bà ngoại cũng đã qua đời, mà tướng mạo của sư phụ lại không thay đổi dù chỉ chút ít.
Quả nhiên là lão yêu quái tu hành ngàn năm.
Có cái quái gì đẹp trai?!
"Ta tự giới thiệu mình một chút, ta là sư phụ của Mạc Trăn, tên hiện tại là Thường Tâm." Sư phụ đứng dậy khỏi ghế, nhếch khóe miệng khẽ mỉm cười với A Diêu.
A Diêu khẩn trương đứng thẳng người, còn kém chưa chào sư phụ theo nghi thức quân đội, "Chào sư phụ! Con, con tên bây giờ của con là A Diêu!"
Lông mày sư phụ không dấu vết giật giật, ông ta nghiêng đầu nhìn Mạc Trăn, "Con lấy tên cho cô ấy?"
"Ặc... ừm!" Mắt Mạc Trăn lóe lên một cái, trốn tránh ánh mắt của sư phụ.
Sư phụ nhếch khóe miệng, không nói nữa.
Ông ta không nói lời nào, A Diêu cũng không dám tùy tiện mở miệng. Phòng khách yên tĩnh như vậy một lúc, sư phụ mới quay đầu về phía A Diêu nói: "Cô vẫn chưa chết, cô biết không?"
Lúc sư phụ nói câu này cực kỳ bình tĩnh, giọng điệu lạnh nhạt kia tựa như nói: "Hôm nay là thứ tư, bạn biết không?"
Nhưng những lời này lại như phán quyết cuối cùng của tòa án với A Diêu.
Ngây ngốc một hồi lâu, A Diêu mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn sang phía sư phụ, "Nếu con vẫn chưa chết, vậy sao lại biến thành dạng này?"
Sư phụ nghiêng người, đối diện với A Diêu, "Con là sinh linh, so với tử linh thì có bản chất khác nhau. Mặc dù ta không biết tại sao con lại hồn lìa khỏi xác, nhưng nếu là sinh linh, thì có thể quay trở lại thân thể mình lần nữa."
Mạc Trăn nhíu nhíu mày, đứng một bên giữ im lặng.
Dường như A Diêu vẫn còn đang tiêu hóa lời của sư phụ, cô nhìn Mạc Trăn một cái, xoay đầu nói với sư phụ: "Vậy phải làm thế nào để trở lại thân thể mình?"
"Cái này..." Sư phụ làm như khó xử dừng một chút, ông ta liếc Mạc Trăn vẫn một mực giữ im lặng, tiếp tục nói, "Thời cơ còn chưa tới."
"Thời cơ?" A Diêu nhìn sư phụ, nghi ngờ chớp chớp mắt, "Thời cơ gì? Khi nào nó mới tới?"
Sư phụ cười khẽ một tiếng, dáng vẻ thần thần bí bí kia lại có vài phần phong phạm của thế ngoại cao nhân, "Thiên cơ bất khả lộ."
A Diêu: "..."
Tại sao mấy ông bói cứ nói mãi những lời này?! Nếu không thể tiết lộ, vậy ngay từ đầu ông đừng có nói!
A Diêu căm giận bất bình trong lòng, nhưng sư phụ vứt bỏ A Diêu, nói chuyện ‘dân sinh đại sự’ với Mạc Trăn, "Nghe nói bò bít tết ở nhà hàng Carlisle ăn rất ngon, đúng lúc ta còn chưa ăn sáng."
Mạc Trăn: "..."
Sáng sớm ăn bò bít tết liệu tiết tấu này có đúng không! Nhà hàng Tây mở cửa à!
Nhưng lời này lại nhắc nhở A Diêu, mắt cô vụt sáng lên, nhiệt tình đề cử với sư phụ: "Sư phụ, con có cháo hoa nè!" Tối qua nấu "cháo yêu nghiệt 2" nhưng Mạc Trăn một ngụm cũng không ăn, cô đều nhét hết vào trong tủ lạnh, lúc này lấy ra hâm lại vừa lúc có thể ăn.
Không đợi sư phụ đáp lại, cửa tủ lạnh bật mở, một nồi sắt nhỏ bay ra, tự bay tới đặt trên bếp gas đột nhiên bật lên.
Sư phụ nhướn nhướn mày, rất ngạc nhiên nhìn A Diêu một cái, "Lại còn là một con quỷ nhỏ cần mẫn như thế, chẳng trách Mạc Trăn luyến tiếc cô."
Mạc Trăn: "..."
Ông ta không cần phải năm lần bảy lượt nhấn mạnh như thế chứ? Chẳng qua lần này anh không bối rối, anh tin nhất định A Diêu chỉ nghe nửa câu đầu.
"Có phải không? Trăn Trăn rất luyến tiếc con ư?" A Diêu bay tới gần Mạc Trăn, ôm má nhìn anh.
Mạc Trăn: "..."
Đã nói chỉ nghe nửa câu đầu cơ mà!
Mạc Trăn vượt qua A Diêu, tới phòng bếp trông nồi cháo. Chờ cháo nấu xong, anh không đợi A Diêu động thủ đã chủ động múc hai chén, còn lấy ra mấy đĩa thức ăn bày lên bàn.
Sư phụ đi tới trước bàn ăn, nhìn kỹ thức ăn trên bàn, gật gù nói: "Thoạt nhìn cũng không tệ lắm, nếu cháo được nấu lúc này thì tốt hơn."
A Diêu nghe vậy rũ mắt, hơi mất mác cúi đầu xuống nhỏ giọng nói: "Vốn dĩ nấu từ tối hôm qua, nhưng Trăn Trăn anh ấy không ăn."
Giọng nói u oán cùng với biểu tình uất ức kia, tựa như Mạc Trăn là ông chồng bội bạc bị mọi người phỉ nhổ.
Đáng sợ nhất là, ngay cả chính Mạc Trăn cũng cảm thấy như vậy.
Anh không nói một lời kéo ghế ra, ngồi xuống yên lặng ăn cháo. Lúc này anh chỉ muốn làm một anh chàng đẹp trai an tĩnh ăn cháo, mặc dù anh cho rằng A Diêu lại đang diễn trò.
Sư phụ nhìn hành động của Mạc Trăn thì càng nhếch cao khóe miệng, ông ta kéo chiếc ghế bên cạnh Mạc Trăn, cũng ngồi xuống yên lặng ăn cháo.
Bữa sáng đơn giản nên rất nhanh đã ăn xong. Trước sau chỉ có năm phút, chén của sư phụ đã thấy đáy.
Ông ta lấy khăn giấy trên bàn lau lau miệng, đứng dậy, "Để cảm ơn cô đã nấu bát cháo này, vòng tay này tặng cô coi như là quà đáp lễ." Ông ta nhìn A Diêu, nhẹ nhàng phong độ nói.
Lời vừa thốt, trên tay phải như có ảo thuật nhiều hơn một cái vòng tay. Không nhìn ra chiếc vòng là chất liệu gì, hoa văn được điêu khắc tinh tế phức tạp, ở giữa điểm xuyết bằng hai cái chuông xinh xắn, theo động tác tay phải của sư phụ phát ra tiếng chuông lanh lảnh, trong trẻo dễ nghe.
"Oa, sư phụ thật lợi hại!" A Diêu thấy trước mắt sáng lên, "Nhưng làm thế nào để đeo nó lên tay?" Cô không có thực thể, ngay cả quần áo cũng là nhờ phương pháp Phiêu Phiêu dạy mới thay được.
"Cái này rất đơn giản." Sư phụ cười cười, ý bảo A Diêu đưa tay ra. A Diêu ngoan ngoãn làm theo, nhìn sư phụ đưa chiếc vòng luồn vào cổ tay mình, cùng lúc đó trên vòng tay có ánh sáng chợt lóe, sư phụ chậm rãi buông tay ra, chiếc vòng lắc lư trên cổ tay A Diêu vài cái, nhưng không rơi xuống.
"Wow!" A Diêu hưng phấn huơ huơ tay trái, tiếng chuông cũng theo đó vang lên, "Trăn Trăn anh nhìn nè, thật sự đeo được lên!"
Mạc Trăn nhìn thoáng qua tay A Diêu, quay đầu hỏi sư phụ: "Cái vòng này có tác dụng gì?"
"Linh hồn cô ấy đã rời thân thể quá lâu, sẽ có tổn hại tới hồn phách. Cái vòng tay này có thể giúp cô ấy giữ được nguyên khí bảo vệ linh thể. Chỉ có điều, "Sư phụ nói tới chỗ này thì dừng lại, "Nội trong vòng hôm nay không thể tiếp xúc nhân khí, nếu không sẽ ảnh hưởng tới linh lực của vòng tay."
"Ồ." A Diêu cái hiểu cái không gật đầu, "Vậy như thế nào mới tính không tiếp xúc nhân khí?"
"Cô ngốc ở nhà là được." Sư phụ nói xong, cúi đầu nhìn Mạc Trăn, "Chúng ta đi ăn bò bít tết đi."
Mạc Trăn: "..."
A Diêu: "..."
Luôn cảm thấy "kẻ hèn" sư phụ này là một bàn cờ rất lớn.