Cuộc chiến của anh và cô cuối cùng cũng đã diễn ra, trong vòng một ngày chuẩn bị thì hai bên đều đã vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
" Mời vào "
CEO của tập đoàn Tinh Nghệ mở cửa mời cô vào phòng. Mắt anh ta sáng lên khi nhìn thấy Uyên Nhi, nét mặt vừa dâm dê vừa biến thái làm cô muốn ói.
" Cảm ơn anh!"
Cô bước vào rồi ngồi xuống ghế salon sau đó lấy ra một sấp tài liệu để lên bàn. Họ cùng nhau bàn bạc về hợp đồng đó cả buổi trời mà anh ta dường như chẳng mấy có hứng thú về kế hoạch của Uyên Nhi mà mắt cứ chăm chăm nhìn cô.
" Anh có thể suy nghĩ chút được không? "
Đường cùng đành phải làm liều cô đành dùng tới tuyệt chiêu mỹ nhân kế để dụ anh ta. Cô đưa tay lên đùi trắng nõn vuốt ve nhẹ nhàng đã vậy đôi mắt xinh đẹp còn nhìn anh ta vô cùng tình tứ.
Cái tên yêu râu xanh này chẳng chút che đậy vẻ hám gái của mình liền đi qua ngồi kế bên Uyên Nhi cầm lấy tay cô.
" Tôi có thể suy nghĩ lại. "
Kế hoạch của cô thành công rồi, thành công vô cùng mỹ mãn rồi.
" Vậy tôi về trước ngày mai tôi mang giấy tờ tới cho anh ký "
Bây giờ kế sách đã thành nhưng mèo vẫn nằm trong miệng cọp nên lúc này đây cô thật muốn chạy thoát khỏi nơi này.
Cuộc sống đâu phải lúc nào cũng theo đúng ý mình!
Vừa thấy Uyên Nhi có ý định bỏ đi thì hắn ta đã nhanh chóng nắm lấy tay cô kéo trở lại.
" Làm gì mà em gấp vậy? Em ở lại đây một lát không phải rất tốt cho việc hợp tác của đôi bên sao?"
Anh ta mặt dày mày dạng đặt tay lên eo cô vuốt ve.
Hành động này làm cô nổi da gà, cơ thể hơi run và mất tự nhiên.
" Cảm ơn ý tốt của anh nhưng mà tôi còn có việc phải làm? "
Cô dứt khoát đấy tay anh ta ra một bên gương mặt tức giận như muốn phanh thây tên này ra thành nhiều khúc.
Uyên Nhi vì muốn đoạn tuyệt quan hệ với Thần Hi nên mới nghĩ ra cách này ai ngờ lại gặp phải tình huống này.
" Anh làm gì vậy? Mau buông tôi ra!"
Uyên Nhi hoảng loạn la lên thất thanh,tay chân đấm đá loạn xạ.
Tên này cư nhiên một lần nữa kéo cô lại mà con cả gan đè cô xuống ghế salon,toàn bộ cơ thể to lớn của anh ta đè lên người cô.
Ánh mắt dê xồm đó nhìn cô chằm chằm như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô gái đang nằm phía dưới.
" Bé yêu sao em hung dữ vậy? "
Giờ phút này cô chỉ muốn khóc thật to và la lên cầu cứu nhưng ở khách sạn này có cách âm rất tốt.
" Buông tôi ra...Má nó tôi kêu anh buông tôi ra có nghe không hả? "
Bàn tay to có đầy vết chai sần chạy dọc cơ thể Uyên Nhi, cô cố gắng giãy giụa nhưng không tài nào thoát ra được.
( Rầm....) Cánh cửa bị ai đó cầm búa đập vào liền mở toang ra.Hình bóng người con trai quen thuộc ập vào mắt cô.
Là Thần Hi !!
Vừa nhìn thấy người vào tên đó đứng dậy.
" Mày là ai? Ai cho phép mày vào đây? ".
Anh từ từ đi tới trước mặt anh ta,dáng dấp cao cao cộng thêm sát khí bừng bừng tỏa ra xung quanh là tên đó sợ sệt lui một bước về phía sau.
" Bổn thiếu gia đã muốn bước vào căn phòng này thì ai ngăn được!"
Lời nói của anh đa phần là sự thật vì đám bảo vệ và nhân viên của khách sạn từng người một bị anh hạ gục còn đang nằm lăn ra đất rên rỉ.
Vừa dứt câu anh như bị điên lao vào đánh tên đó túi bụi khiến cho anh ta ngã nhào xuống đất.
" Người của tao mà mày dám đụng! "
Anh vừa đá mạnh vào mặt anh ta vừa bá đạo tuyên bố chủ quyền của riêng mình.
Uyên Nhi thần trí không ổn định có chút mông lung nhìn anh.
Sau một hồi như thế anh ta bất tỉnh nhân sự nằm vật vã dưới nền gạch lạnh lẽo.
" Lâm Thần Hi!"
Tiếng gọi yêu kiều run run chực chờ muốn khóc làm anh hấp tấp vội vã chạy tới ôm cô vào lòng.
Uyên Nhi không cầm lòng được nước mắt chảy dài như mưa.
" Có anh đây rồi đừng khóc nữa! Nước mắt là vô giá nên em không cần vì loại người này rơi lệ. "
Lâm Thần Hi trong mắt người khác là một nam nhân hoàn hảo về mọi mặt trước giờ không có một khuyết điểm nào. Tuy nhiên đâu ai biết rằng Uyên Nhi cô chính là điểm yếu duy nhất của anh.
Cô đi du học 5 năm chỉ để lại cho anh một bức thư nhưng anh vẫn bỏ qua mà sẵn sàng chờ đợi cô trở về.
Cô trước mặt nhiều người đối đầu với anh trong ngày đầu cô trở về nước nhưng anh vẫn không nói gì.
Bây giờ lại vì cô mà ra tay đánh người xem ra anh đối với cô là một loại tình cảm đặc biệt!!.
Vừa nghĩ tới đây thôi mà cô không khỏi vui sướng trong lòng.
" Không chia tay nữa!....Có chết em cũng không buông anh ra đâu!.... Phụ nữ xung quanh anh rất nhiều nhưng em thề ai dám tới gần em liền phán họ tội chết, em sẽ không bỏ chạy như trước nữa.....huhu...."
Uyên Nhi ở trong lòng anh gào khóc như một chú mèo mít ướt.
" Được rồi không chia tay nữa!! Em nín đi!
Thấy người con gái của mình chịu ủy khuất khiến tim anh đau nhói dịu dàng xoa nhẹ lưng cô.
-----------
Lâu ngày có hứng viết lại!!
" Mời vào "
CEO của tập đoàn Tinh Nghệ mở cửa mời cô vào phòng. Mắt anh ta sáng lên khi nhìn thấy Uyên Nhi, nét mặt vừa dâm dê vừa biến thái làm cô muốn ói.
" Cảm ơn anh!"
Cô bước vào rồi ngồi xuống ghế salon sau đó lấy ra một sấp tài liệu để lên bàn. Họ cùng nhau bàn bạc về hợp đồng đó cả buổi trời mà anh ta dường như chẳng mấy có hứng thú về kế hoạch của Uyên Nhi mà mắt cứ chăm chăm nhìn cô.
" Anh có thể suy nghĩ chút được không? "
Đường cùng đành phải làm liều cô đành dùng tới tuyệt chiêu mỹ nhân kế để dụ anh ta. Cô đưa tay lên đùi trắng nõn vuốt ve nhẹ nhàng đã vậy đôi mắt xinh đẹp còn nhìn anh ta vô cùng tình tứ.
Cái tên yêu râu xanh này chẳng chút che đậy vẻ hám gái của mình liền đi qua ngồi kế bên Uyên Nhi cầm lấy tay cô.
" Tôi có thể suy nghĩ lại. "
Kế hoạch của cô thành công rồi, thành công vô cùng mỹ mãn rồi.
" Vậy tôi về trước ngày mai tôi mang giấy tờ tới cho anh ký "
Bây giờ kế sách đã thành nhưng mèo vẫn nằm trong miệng cọp nên lúc này đây cô thật muốn chạy thoát khỏi nơi này.
Cuộc sống đâu phải lúc nào cũng theo đúng ý mình!
Vừa thấy Uyên Nhi có ý định bỏ đi thì hắn ta đã nhanh chóng nắm lấy tay cô kéo trở lại.
" Làm gì mà em gấp vậy? Em ở lại đây một lát không phải rất tốt cho việc hợp tác của đôi bên sao?"
Anh ta mặt dày mày dạng đặt tay lên eo cô vuốt ve.
Hành động này làm cô nổi da gà, cơ thể hơi run và mất tự nhiên.
" Cảm ơn ý tốt của anh nhưng mà tôi còn có việc phải làm? "
Cô dứt khoát đấy tay anh ta ra một bên gương mặt tức giận như muốn phanh thây tên này ra thành nhiều khúc.
Uyên Nhi vì muốn đoạn tuyệt quan hệ với Thần Hi nên mới nghĩ ra cách này ai ngờ lại gặp phải tình huống này.
" Anh làm gì vậy? Mau buông tôi ra!"
Uyên Nhi hoảng loạn la lên thất thanh,tay chân đấm đá loạn xạ.
Tên này cư nhiên một lần nữa kéo cô lại mà con cả gan đè cô xuống ghế salon,toàn bộ cơ thể to lớn của anh ta đè lên người cô.
Ánh mắt dê xồm đó nhìn cô chằm chằm như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô gái đang nằm phía dưới.
" Bé yêu sao em hung dữ vậy? "
Giờ phút này cô chỉ muốn khóc thật to và la lên cầu cứu nhưng ở khách sạn này có cách âm rất tốt.
" Buông tôi ra...Má nó tôi kêu anh buông tôi ra có nghe không hả? "
Bàn tay to có đầy vết chai sần chạy dọc cơ thể Uyên Nhi, cô cố gắng giãy giụa nhưng không tài nào thoát ra được.
( Rầm....) Cánh cửa bị ai đó cầm búa đập vào liền mở toang ra.Hình bóng người con trai quen thuộc ập vào mắt cô.
Là Thần Hi !!
Vừa nhìn thấy người vào tên đó đứng dậy.
" Mày là ai? Ai cho phép mày vào đây? ".
Anh từ từ đi tới trước mặt anh ta,dáng dấp cao cao cộng thêm sát khí bừng bừng tỏa ra xung quanh là tên đó sợ sệt lui một bước về phía sau.
" Bổn thiếu gia đã muốn bước vào căn phòng này thì ai ngăn được!"
Lời nói của anh đa phần là sự thật vì đám bảo vệ và nhân viên của khách sạn từng người một bị anh hạ gục còn đang nằm lăn ra đất rên rỉ.
Vừa dứt câu anh như bị điên lao vào đánh tên đó túi bụi khiến cho anh ta ngã nhào xuống đất.
" Người của tao mà mày dám đụng! "
Anh vừa đá mạnh vào mặt anh ta vừa bá đạo tuyên bố chủ quyền của riêng mình.
Uyên Nhi thần trí không ổn định có chút mông lung nhìn anh.
Sau một hồi như thế anh ta bất tỉnh nhân sự nằm vật vã dưới nền gạch lạnh lẽo.
" Lâm Thần Hi!"
Tiếng gọi yêu kiều run run chực chờ muốn khóc làm anh hấp tấp vội vã chạy tới ôm cô vào lòng.
Uyên Nhi không cầm lòng được nước mắt chảy dài như mưa.
" Có anh đây rồi đừng khóc nữa! Nước mắt là vô giá nên em không cần vì loại người này rơi lệ. "
Lâm Thần Hi trong mắt người khác là một nam nhân hoàn hảo về mọi mặt trước giờ không có một khuyết điểm nào. Tuy nhiên đâu ai biết rằng Uyên Nhi cô chính là điểm yếu duy nhất của anh.
Cô đi du học 5 năm chỉ để lại cho anh một bức thư nhưng anh vẫn bỏ qua mà sẵn sàng chờ đợi cô trở về.
Cô trước mặt nhiều người đối đầu với anh trong ngày đầu cô trở về nước nhưng anh vẫn không nói gì.
Bây giờ lại vì cô mà ra tay đánh người xem ra anh đối với cô là một loại tình cảm đặc biệt!!.
Vừa nghĩ tới đây thôi mà cô không khỏi vui sướng trong lòng.
" Không chia tay nữa!....Có chết em cũng không buông anh ra đâu!.... Phụ nữ xung quanh anh rất nhiều nhưng em thề ai dám tới gần em liền phán họ tội chết, em sẽ không bỏ chạy như trước nữa.....huhu...."
Uyên Nhi ở trong lòng anh gào khóc như một chú mèo mít ướt.
" Được rồi không chia tay nữa!! Em nín đi!
Thấy người con gái của mình chịu ủy khuất khiến tim anh đau nhói dịu dàng xoa nhẹ lưng cô.
-----------
Lâu ngày có hứng viết lại!!