CHƯƠNG 12
– Ngươi… ngươi lại làm gì vậy? – Trong dục trì vang lên thanh âm kinh ngạc của Vũ Văn Anh.
– Giúp ngươi cởi quần áo. Không cởi thì làm sao tắm rửa được?
Hách Liên Quyết thản nhiên nói, nói xong, không thèm để ý đến phản kháng của Vũ Văn Anh, đem quần áo y lột sạch. Nhìn Vũ Văn Anh ở trước mặt bị hơi nước làm cho đỏ hồng, Hách Liên Quyết không nhịn được lại hôn y một cái. Thân thể Vũ Văn Anh khắp nơi đều lưu lại dấu hôn của Hách Liên Quyết, lúc hắn giúp y lau rửa, y chỉ cúi đầu không nói.
Khi Hách Liên Quyết chậm rãi trượt một ngón tay xuống nơi tế nhị kia, Vũ Văn Anh cứng đờ người lại, rồi chụp lấy tay hắn:
– Không cần.
– Đồ ngốc! – Hách Liên Quyết rút tay ra. – Không rửa thì sẽ sinh bệnh đó. – Nói xong, ngón tay lại chậm rãi đi vào.
– Ngô…… – Vũ Văn Anh kêu lên một tiếng đau đớn, rồi cắn chặt môi dưới, đôi lông mi cong dài của y trở nên ẩm ướt bởi hơi nước. Hình ảnh đó làm Hách Liên Quyết không khỏi thở gấp. Cảm thấy hạ thân hắn bỗng biến đổi, Vũ Văn Anh hoảng sợ, muốn thoát ra khỏi vòng kìm kẹp của hắn.
– Đừng nhúc nhích! – Hách Liên Quyết bình tĩnh nói.
Vũ Văn Anh vội vàng ngồi im. Qua một hồi lâu, Hách Liên Quyết mới tiếp tục lau rửa cho y, cúi đầu cắn nhẹ tai y:
– Lần này ta tha cho ngươi. Lần sau không có chuyện đó nữa đâu.
Cơm nước xong, Vũ Văn Anh lại chăm chỉ luyện võ, rồi Hách Liên Quyết lại bế y về phòng hắn, hay cũng chính là phòng của y.
– Ta phải về phong ta. – Vũ Văn Anh phát hiện có điểm không ổn.
– Từ nay trở đi, đây chính là phòng ngươi. – Không thèm để ý tới vẻ phản đối của y, Hách Liên Quyết bế y lên giường.
– Vậy còn ngươi?
– Ta? Ta đương nhiên cũng ở đây rồi. – Hách Liên Quyết thản nhiên nói.
Vũ Văn Anh liền níu tay áo Hách Liên Quyết:
– Không được, ta phải về phòng kia của ta.
Hách Liên Quyết nhéo mũi y:
– Anh nhi, đừng hồ nháo. – Thanh âm hắn ẩn ẩn chút uy hiếp.
Vũ Văn Anh liền buông tay ra, bĩu môi vẻ ủy khuất. Hách Liên Quyết nhịn không được liền bật cười, khều khều cằm y:
– Không được khóc đó, nếu ngươi khóc ta sẽ ăn ngươi đó.
Thấy Vũ Văn Anh chớp chớp mắt, thu hồi nước mắt, Hách Liên Quyết trên mặt liền không giấu nổi nụ cười sủng ái:
– Tốt lắm, ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, ta đi rồi sẽ về nhanh.
Trong thư phòng, Khang Tề An đứng trước mặt Hách Liên Quyết, chậm rãi nói:
– Khởi bẩm Vương gia, từ sau khi Tiêu Vương phi cùng huynh trưởng nàng ta bị Vương gia bức tử, phản tặc cũng mất đi người tâm phúc. Hiện tại Mâu Khắc Viễn, Mâu Khắc Lân đều đã chết, bọn chúng càng hỗn loạn, hôm qua thuộc hạ đã dẫn người giăng lưới bắt sạch bọn chúng rồi.
– Ân.
Hách Liên Quyết cúi đầu lên tiếng, chạm môi vào chén trà bằng ngọc, bắt đầu thưởng thức, khóe môi đột nhiên như có như không nở nụ cười. Khang Tề An nhìn thấy nhất thời liền sững sờ, hắn không phải là chưa từng nhìn thấy Hách Liên Quyết cười, nhưng quả thật là chưa bao giờ nghĩ Hách Liên Quyết lại có một nụ cười ấm áp như vậy. Hách Liên Quyết tựa hồ phát hiện thấy Khang Tề An vẫn đang nhìn hắn, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn. Khang Tề An vội vàng quỳ xuống:
– Vương gia thứ tội! – Đáng chết, tại sao hắn lại phạm một sai lầm vớ vẩn như thế, dám nhìn thẳng vào Vương gia lâu như vậy.
Hách Liên Quyết khó chịu cau mày, phất tay:
– Thôi, xem như ngươi lần này lập được công lớn, mau ra ngoài tự xử mười trượng đi.
– Tạ ơn Vương gia khai ân! – Nói xong liền lui xuống.
Hách Liên Quyết mở bức thư đang đặt trên bàn ra, tờ giấy có mấy chữ rồng bay phượng múa của Hách Liên Mặc ‘Mau quay về kinh!’. Những ngón tay bực dọc gõ gõ lên mặt bàn, thật sự là cũng muốn về kinh đối mặt với đám mọt sách thích khoe chữ kia, nhưng chính là Hách Liên Quyết không muốn đưa Vũ Văn Anh trở về. Nghĩ đến đây, hắn tự nhiên thấy tâm phiền ý loạn, chỉ muốn đem Vũ Văn Anh ra ăn sạch mới hả. Lúc này bỗng nhiên có tiếng gõ cửa dồn dập.
– Ai?
– Là ta. – Bên ngoài vọng vào thanh âm lo lắng của Vũ Văn Anh.
– Vào đi. – Nghe thấy giọng y, thanh âm Hách Liên Quyết tự nhiên nhu hòa hơn.
Vũ Văn Anh vội vàng đẩy cửa bước vào, Hách Liên Quyết thấy y đi đứng không được tự nhiên, liền tiến tới hai bước ôm y vào lòng:
– Chuyện gì, sao mà cứ luống ca luống cuống vậy?
– Ngươi vì sao lại đánh Khang Tề An? Hắn phạm tội gì à? – Vũ Văn Anh ngẩng đầu lên hỏi hắn.
Hách Liên Quyết khó chịu nói:
– Sao? Bởi vì ta đánh hắn nên ngươi mới vội chạy đến đây chất vấn ta?
Vũ Văn Anh cúi đầu, nhỏ giọng nói:
– Dù gì cũng không nên đánh hắn như vậy.
– Vũ Văn Anh, sao ai ngươi cũng quan tâm vậy? – Trong lòng Hách Liên Quyết càng lúc càng thấy khó chịu.
Nghe thấy Hách Liên Quyết gọi cả họ tên mình ra, Vũ Văn Anh có chút giật mình nhìn hắn:
– Ngươi giận à?
– Sao? Trước mặt ta mà còn nói giúp nam nhân khác, ngươi bảo ta cao hứng sao được? Vũ Văn Anh, sự nhẫn nại của ta cũng có giới hạn đấy.
Vũ Văn Anh sửng sốt một chút, lập tức hiểu ra, vội vàng giải thích:
– Không phải như ngươi nghĩ đâu. Bởi vì Khang Tề An dạy ta võ, nên ta coi hắn như sư phụ. Vậy sao ta có thể chịu nhìn hắn chịu phạt như thế được?
– Thế còn ta? Ta là gì của ngươi?
– Ân? – Nghe thấy Hách Liên Quyết hỏi, Vũ Văn Anh ngây ngẩn cả người. Tại sao y lại có cảm giác như hắn đang làm nũng vậy, không phải, người như hắn làm sao có thể. Nghĩ thông, Vũ Văn Anh cúi đầu nói:
– Ta chỉ là nam sủng của ngươi.
Hách Liên Quyết hung hăng nắm lấy vai y:
– Chỉ thế thôi sao?
Vũ Văn Anh ngẩng đầu:
– Là ngươi nói vậy mà.
Hách Liên Quyết hung hăng trừng mắt nhìn y. Vũ Văn Anh liền rụt đầu lại, nhỏ giọng lầm bầm:
– Chính ngươi nói vậy, lại còn dám giận dữ với ta.
Hách Liên Quyết thở dài, gõ nhẹ lên đầu Vũ Văn Anh:
– Anh nhi, nếu thực sự bắt ngươi làm nam sủng, sợ là ngươi đã sớm mất mạng rồi.
CHƯƠNG
Một tiếng gió xé không khí, vụt qua bên tai Vũ Văn Anh. Bàn tay trên cổ y dần dần nới lỏng, Mâu Khắc Lân trừng mắt lên, cả người ngã lên một vũng máu, đôi mắt tràn đầy cừu hận trợn lên nhìn y, như muốn xé toạc y ra thành từng mảnh vậy. Vũ Văn Anh cứ như vậy nhìn chăm chăm, cho đến khi cả người bị kéo vào một lòng ngực ấm áp. Hách Liên Quyết giơ tay che mắt y lại:
– Không nên nhìn, Anh nhi.
Mấy đầu ngón tay của Vũ Văn Anh bắt đầu run rẩy, nắm chặt lấy tay Hách Liên Quyết, ánh mắt vô hồn nhìn hắn. Đột nhiên quay đầu đi, không kiềm chế được mà bắt đầu nôn, y ngồi xổm xuống, nôn thốc nôn tháo. Hách Liên Quyết nhẹ nhàng vỗ lưng y. Đó là lần đầu tiên y nhìn thấy người chết, lần đầu tiên nhìn thấy nhiều máu như vậy. Cảnh tượng này về sau vẫn xuất hiện đều đều hàng đêm trong giấc mộng của y.
Hách Liên Quyết ngồi xuống, ôm lấy thân thể người kia vẫn đang run rẩy không ngừng, sắc mặt trắng bệch như dọa người. Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng thì thầm với y:
– Anh nhi, không phải sợ, mọi chuyện ổn rồi.
Vũ Văn Anh nghe thấy giọng của hắn, thân thể cứng đờ lại, mơ hồ nhìn Hách Liên Quyết, môi run run:
– …… Máu…… Rất nhiều máu……- Thanh âm run rẩy, không thành lời.
Hách Liên Quyết lại càng ôm chặt y hơn:
– Không sao, tất cả ổn rồi.
Về đến cửa vương phủ, Hách Liên Quyết nhảy phóc xuống ngựa, sau đó bế Vũ Văn Anh xuống. Vũ Văn Anh vô thức vùi sâu vào ngực hắn. Diệu Ngôn lo lắng ra đón:
– Công tử… công tử thế nào rồi?
Hách Liên Quyết liếc nàng một cái, rồi bước tiếp:
– Bảo ngự y kê cho hắn mấy liều thuốc an thần.
Hách Liên Quyết nhẹ nhàng đặt Vũ Văn Anh lên giường, rồi đắp chăn cho y:
– Ngoan, cứ nghỉ ngơi đi.
Nói xong, xoay người định đi, không ngờ hắn mới đi được nửa bước bỗng thấy có cái gì túm lấy áo hắn. Nhìn lại, hắn thấy Vũ Văn Anh vẫn đang đắp chăn kín người, chỉ thò ra một bàn tay tóm lấy vạt áo hắn. Hách Liên Quyết không khỏi cười khẽ:
– Anh nhi, ta ra ngoài xem Diệu Ngôn tại sao vẫn chưa mang thuốc lên, lát nữa quay lại ngay.
Một hồi sau, từ trong chăn vọng ra một thanh âm yếu ớt:
– Ta không uống thuốc đâu, ngươi khỏi phải đi.
Hách Liên Quyết trên mặt lộ ra một nụ cười đen tối:
– Được, ta không đi nữa. – Nói xong liền cởi giầy, chui vào trong chăn.
Vũ Văn Anh bị hành động của hắn làm cho hoảng:
– Ngươi… ngươi…… Ngô.
Còn chưa kịp nói xong, đã bị đặt dưới thân Hách Liên Quyết, y bị hắn điên cuồng hôn. Đầu lưỡi hắn làm náo loạn trong khoang miệng Vũ Văn Anh, càng hôn càng say đắm. Đôi mắt Vũ Văn Anh dần mờ đi vì khoái lạc, thanh âm nhỏ vụn từ cổ họng y mà thoát ra ngoài. Hách Liên Quyết vốn chỉ muốn làm Vũ Văn Anh mê mẩn mà thôi, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng y như vậy, một cỗ nhiệt từ dưới thân dâng lên. Hắn di chuyển dần nụ hôn xuống dưới, quanh quẩn trên chiếc cổ non mịn của Vũ Văn Anh một hồi. Vũ Văn Anh vất vả lắm mới thở lại được, miệng hơi há ra thở hổn hển, lại không biết rằng thanh âm đó rơi vào tai Hách Liên Quyết như muốn làm bừng lên dục hỏa của hắn.
Một tay hắn luồn vào trong tiết y của Vũ Văn Anh, lướt dọc theo đường cong mềm mại trên cơ thể y, rồi trực tiếp nắm lấy cái vật nho nhỏ đang ngóc đầu lên kia, vừa nhanh vừa chậm mà vuốt ve. Vũ Văn Anh mở trừng mắt ra, giờ mới bắt đầu phản ứng lại hành động của Hách Liên Quyết, vội vàng giãy giụa thoát ra. Nhưng tay y bị Hách Liên Quyết một tay dễ dàng đè xuống, còn một tay vẫn đang lộng hành trên khắp thân thể y.
Một thứ cảm giác kỳ quái bỗng nhiên bao trùm lấy cả người Vũ Văn Anh:
– Không… đừng làm vậy…… – Trong mắt y chứa đầy sự sợ hãi cùng nước mắt.
Nhưng lúc này, Hách Liên Quyết đã bị dục hỏa khống chế, không thèm để ý tới lời cầu xin của y, chỉ cần hai ba cái khoát tay đã lột sạch quần áo Vũ Văn Anh, làm ngực y bỗng cảm thấy lành lạnh. Tiếp đó, Hách Liên Quyết ngậm phân thân đang ngóc đầu lên kia vào miệng, đầu lưỡi liên tục đùa giỡn vật nhỏ kia. Tiếp đó, tay hắn vẫn không buông tha cho người kia, bóp mạnh một cái, làm Vũ Văn Anh hét không thành tiếng. Ngón tay dần trượt xuống, lướt qua hai bên đùi y, một ngón tay từ từ thâm nhập vào phía sau y.
– Ngô…… Đừng! Đau quá! – Vũ Văn Anh đau đớn nói.
Hách Liên Quyết lại càng hôn y nồng nhiệt hơn:
– Ngoan, chịu khó một tí thôi. – Nói xong, hắn liền thâm nhập thêm một ngón tay nữa vào trong.
Vũ Văn Anh đau đến mức cả người cong lên, biểu tình vạn phần bất lực:
– Đau… đau quá……
Sau khi khuếch trương xong, Hách Liên Quyết liền đưa phân thân của mình chậm rãi sáp vào.
– A! – Vũ Văn Anh mở trừng hai mắt, nước mắt không biết là vì đau đớn hay khoái cảm mà chảy xuống.
Sáng sớm hôm sau, Hách Liên Quyết thân ăn vận sơ sài, nửa nằm nửa ngồi, dựa vào đầu giường, chăm chú nhìn người kia đang nằm ngủ say bên cạnh. Thân thể người kia khắp nơi hiện ra vô số điểm đỏ hồng, bằng chứng còn sót lại của cuộc cuồng loạn tối hôm qua. Hách Liên Quyết lấy tay xoa xoa trán người kia, nghĩ lại thấy tối qua có chút mạnh tay với y, rồi cúi đầu cắn nhẹ lên vành tai người kia. Vũ Văn Anh thấy tai mình hơi đau lại hơi tê tê, khẽ ‘ưm’ một tiếng, mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn thấy Hách Liên Quyết. Hách Liên Quyết nhìn thấy y tỉnh liền mỉm cười:
– Anh nhi, đừng dùng ánh mắt đấy mà nhìn ta, không ta lại muốn ngươi thêm lần nữa đấy.
Nghe thấy thanh âm của hắn, Vũ Văn Anh ngồi bật dậy, dùng chăn che đi thân thể mình:
– Ta… ta… ngươi sao lại ngủ cùng nhau?
Hách Liên Quyết thở dài:
– Xem ra Anh nhi đã quên hết chuyện hôm qua rồi. – Nói xong liền ghé sát vào Vũ Văn Anh, thanh âm yêu dã êm tại. – Nhưng bổn vương cũng không ngại việc khiến Anh nhi nhớ lại đâu.
Ký ức tối hôm qua chợt ùa về trong trí nhớ. Hách Liên Quyết thấy biểu tình khiếp sợ của y, mỉm cười:
– Xem ra Anh nhi đã nhớ lại rồi.
Vũ Văn Anh hít một hơi sâu, miệng mếu máo. Hách Liên Quyết trong lòng cảm thấy không ổn, lúc nào Vũ Văn Anh khóc cũng có điềm báo trước như thế này. Quả nhiên, Vũ Văn Anh ‘oa’ một tiếng rồi khóc tu tu. Hắn nheo nheo mày, hình như dạo này nuông chiều y quá rồi sao? Trước kia chỉ dám cúi đầu khóc, giờ lại chẳng ngại ngần gì mà khóc toáng lên như thế này.
Hách Liên Quyết đem y ôm vào lòng, vỗ vỗ lưng y dỗ dành:
– Ngoan, đừng khóc… đừng khóc……
Thế nhưng Vũ Văn Anh một chút cũng không ngừng, tiếng khóc cứ thế mà to hơn. Một hồi sau, Hách Liên Quyết không chịu được nữa, lại hung hăng uy hiếp y:
– Còn khóc, ta ném ngươi ra khỏi vương phủ!
Vũ Văn Anh vội vàng nín khóc, ánh mắt u oán nhìn hắn. Hách Liên Quyết khóe miệng hơi nhếch lên, lần nào dùng chiêu này khi y khóc cũng đều hiệu quả, chỉ cần hơi dọa y, thể nào cũng nín. Vũ Văn Anh thấy hắn cười, nước mắt càng chảy nhiều hơn, nhưng không dám khóc thành tiếng, nhỏ giọng lầm bầm:
– Bọn họ nói ngươi không thích nam sắc. Đúng là lừa ta mà……
Vũ Văn Anh miệng càu nhàu, nếu không phải tai Hách Liên Quyết rất thính thì chắc không thể nghe thấy, hắn lại càng thấy buồn cười hơn:
– Ngươi nghe ai nói vậy?
Vũ Văn Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút tia bất mãn, nhưng trong lúc này, y không thể làm liên lụy đến Diệu Ngôn, nên nói:
– Ai cũng nói vậy.
Hách Liên Quyết không nhịn được liền bật cười, muốn trêu chọc bộ dáng khóc lóc sụt sùi của Vũ Văn Anh, liền nín cười, nâng cằm Vũ Văn Anh lên, nhìn vào mắt y nói:
– Hôm qua ngươi chắc sợ lắm nhỉ?
Vũ Văn Anh gật gật đầu, đáy mắt lại hiện lên chút sợ hãi, bất giác lao vào lòng ngực Hách Liên Quyết:
– Ngươi… ngươi không cần giam ta nữa đâu. Ta hứa từ nay về sau sẽ không làm ngươi nổi giận nữa.
Hách Liên Quyết thở dài, ôm chặt lấy y:
– Được, sẽ không giam ngươi nữa.
Nói xong, hắn nâng khuôn mặt tái nhợt của Vũ Văn Anh lên, cúi xuống hôn một cái, mặt mày bỗng dưng nhăn nhó.
– Anh nhi, sao ngươi lại gầy vậy, nên ăn nhiều một chút.
Nói tới đó, hắn lại nhớ đến lần trước hắn ép y ăn, liền nói thêm:
– Cứ từ từ ăn, không cần ăn no quá. Được rồi, mau dậy thôi.
Vũ Văn Anh nghe lời định ngồi dậy, ai ngờ vừa di chuyển một chút, nước mắt đã thay nhau chảy ra.
– Lại làm sao vậy? – Hách Liên Quyết hỏi.
Vũ Văn Anh nhăn nhó, một hồi sau mới cúi đầu nói:
– Đau……
Hách Liên Quyết nghe xong, lộ ý cười mờ ám, hướng về phía cửa mà nói:
– Diệu Ngôn, chuẩn bị cho ta hai bộ quần áo sạch, bổn vương đi tắm rửa.
Vũ Văn Anh nhất thời mặt đỏ lựng lên, hắn nói hắn muốn tắm rửa, nhưng lại bảo Diệu Ngôn chuẩn bị hai bộ quần áo, có ngốc mới không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hách Liên Quyết thấy mặt y đỏ lên, trong lòng muốn đùa cợt y, chậm rãi nói:
– Sợ cái gì nữa. Tối hôm qua, sau khi ngươi bất tỉnh nhân sự, Diệu Ngôn có mang dược qua đây, nên biết hết rồi.
Quả đúng như Hách Liên Quyết tiên liệu, Vũ Văn Anh mặt đỏ như máu. Hách Liên Quyết quay người lại, ôm cổ y định bế ra ngoài, nhưng Vũ Văn Anh lại sợ hãi nói:
– Làm… làm gì vậy?
– Làm gì? Đương nhiên là đưa ngươi đi tắm. – Hách Liên Quyết thản nhiên nói.
– Ta tự đi được.
-Ngươi thế này, có tự đi được không?
– Ta sẽ đi được. – Vũ Văn Anh khăng khăng nói.
Hách Liên Quyết nghĩ nghĩ, rồi nói ‘được’. Nói xong, hắn thả Vũ Văn Anh xuống. Mới đi được hai bước, chân y mềm nhũn, vô lực ngã vào lòng ngực quen thuộc kia. Bên tai truyền đến tiếng cười khoái trá của Hách Liên Quyết, Vũ Văn Anh đỏ mặt dụi đầu vào ngực hắn, không chịu ngẩng lên, để mặc Hách Liên Quyết bế y ra ngoài.