CHƯƠNG 13
– Hoàng huynh, có chuyện gì mà vội vàng gọi đệ trở về vậy? – Hách Liên Quyết nói thẳng.
– Chuyện gì ư? Đệ tự hỏi mình đi, tự dưng chạy đến Hạ châu hưởng khoái hoạt, làm một đống lão già không có việc gì làm chạy đến gây sự với ta! – Hách Liên Mặc bất mãn nói.
Hách Liên Quyết khóe miệng hơi nhếch lên:
– Sao? Bọn họ lại cùng nhau dâng sớ khuyên huynh nên sủng ái Trúc quý phi đúng không?
– Không chuyện ấy thì còn chuyện gì nữa, cứ nghĩ đến là ta muốn giết người a.
Hách Liên Quyết phong thái nhàn nhã, cầm chén trà lên quơ quơ:
– Thôi, huynh cũng nên làm tốt việc của một minh quân đi.
Hách Liên Mặc đột nhiên phát hiện thấy Hách Liên Quyết tâm tình vô cùng hảo, liền hỏi:
– Sao vậy? Có chuyện gì vui à? Nói ta nghe với.
– Không có gì. – Hách Liên Quyết đặt chén trà xuống. – Hoàng huynh, nếu không còn chuyện gì thì đệ xin phép cáo lui.
– Đệ làm gì mà vội thế? Trời cũng không còn sớm, hay là ở lại ăn với ta bữa cơm.
– Không được. – Hách Liên Quyết cự tuyệt.
Mắt Hách Liên Mặc bỗng lóe lên:
– Hay là ở phủ có người đang đợi đệ à?
Hách Liên Quyết quay đầu nhìn hắn. Hách Liên Mặc mỉm cười nói:
– Là Vũ Văn Anh đúng không?
Thấy ánh mắt khác thường của đệ đệ, Hách Liên Mặc thở dài nói:
– Quả nhiên là vậy, vốn ta không muốn tin, nhưng không ngờ lại là thật.
Hách Liên Quyết nhíu mày:
– Huynh rốt cuộc muốn nói gì?
Hách Liên Mặc cười ha hả nói:
– Cửu đệ à, không cần căng thẳng như vậy đâu, ta chỉ hỏi nhỏ đệ một chút thôi. Nghe nói đệ giữ Vũ Văn Anh trong phủ làm của riêng, ta vốn nghĩ bọn họ chuyện bé xé ra to, nhưng giờ thì đúng thật.
Hách Liên Quyết cười lạnh:
– Kẻ nào không biết điều dám đến nói linh tinh với huynh vậy.
– Nói thật, Cửu đệ à, đệ làm vậy cũng có chút không được. Vũ Văn Anh tốt xấu gì cũng là hoàng tử Tây Đoan, đệ lại độc chiếm hắn như vậy, nếu tin này mà truyền đến Tây Đoan thì……
– Hừ, bọn họ dám! Ai không phục, ta sai người san bằng Tây Đoan! – Tay đập mạnh lên bàn, bàn trà liền vỡ thành mấy mảnh. Hách Liên Mặc nhanh tay đỡ được chén trà của hắn, không khỏi thở dài. Nguy hiểm thật!
Hách Liên Mặc tiếp tục tận tình khuyên bảo:
– Cửu đệ, chuyện này có chút không hợp lễ nghĩa a. Hơn nữa, nếu Vũ Văn Anh vì loại chuyện này mà bị mấy đứa con khác của Vũ Văn Hạo lấy làm điểm yếu, không lên ngôi Tây Đoan vương được, thì không phải là chuyện tốt với chúng ta.
Hách Liên Quyết ánh mắt lạnh tanh nói:
– Không hợp lễ nghĩa? Hừ, vậy thì ta sẽ khiến nó trở thành hợp lễ nghĩa!
Nói xong, hắn phẩy áo đi ra ngoài. Hách Liên Mặc không khỏi lắc lắc đầu, không biết lần này sẽ chịu tai họa gì đây, nhưng chỉ cần Hách Liên Quyết có thể bắt triều thần im miệng, thì Hách Liên Mặc hắn có thể mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua.
Hách Liên Quyết trở lại phủ, không tìm thấy Vũ Văn Anh ở trong thư phòng hay trong phòng ngủ, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái, giờ này còn đi đâu? Vừa bước mấy bước vào trong sân, hắn liền thấy Diệu Ngôn đang đứng dưới một thân cây, lo lắng ngẩng đầu lên nhìn gì đó.
– Diệu Ngôn, công tử đâu?
Diệu Ngôn vừa nghe thấy giọng hắn, vội vàng quỳ xuống thỉnh an:
– Tham… Tham kiến Vương gia. – Miệng vừa nói xong, mắt liền nhìn trộm lên trên cây.
Hách Liên Quyết lập tức hiểu ý, ngửa đầu lên nhìn, quả nhiên thấy một thân ảnh quen thuộc giữa đám lá cây.
Hắn đi đến dưới tán cây:
– Anh nhi, đừng trốn nữa, ta nhìn thấy ngươi rồi.
Từ giữa những tán cây lộ ra khuôn mặt uể oải của Vũ Văn Anh, y bám vào hai cành cây, rồi nhảy thẳng xuống. Hách Liên Quyết cả kinh, vội vàng đưa người ra đỡ lấy y. Vũ Văn Anh ngẩng mặt lên nói:
– Ta trèo cây không phải để làm chuyện xấu đâu, tại Tiểu Quý đuổi ta nên mới phải trèo lên cây.
Tiểu Quý là một con chó do Đồng Bá nuôi, sủa rất to.
Hách Liên Quyết cười ám muội:
– Ngươi định nói với ta là ngươi không làm gì sai sao?
Vũ Văn Anh nghĩ nghĩ một lúc, sau đó gật gật đầu. Không ngờ, Hách Liên Quyết đột nhiên giở giọng:
– Còn dám nói mình không sai? Cho dù ngươi trèo lên cây là việc nên làm, nhưng ai cho ngươi tự tiện nhảy xuống như vậy? Vũ Văn Anh, ngươi coi lời nói của ta chỉ như gió thoảng bên tai thôi đúng không?
Vũ Văn Anh rụt đầu vào nghe giáo huấn, nhưng Hách Liên Quyết liền túm cổ y lôi ra:
– Nói mau, có sai hay không?
Vũ Văn Anh vờ nghiêm mặt, bĩu môi nói:
– Là ta sai.
Hách Liên Quyết nheo mắt lại:
– Dáng điệu ngươi có vẻ không phục.
Vũ Văn Anh vội vàng lắc đầu:
– Không, không, tuyệt đối không.
Sắc mặt Hách Liên Quyết vẫn khó coi, lấy bàn tay thô ráp lau bụi trên mặt Vũ Văn Anh:
– Sao lại bẩn thỉu thế này? – Rồi quay sang Diệu Ngôn nói. – Bảo trù phòng chuẩn bị cơm tối.
Diệu Ngôn lên tiếng trả lời rồi lui xuống.
– Vương gia……
Nghe thấy Vũ Văn Anh gọi mình, Hách Liên Quyết ánh mắt liền nheo lại, ngữ khí ôn nhu vô cùng:
– Anh nhi vừa gọi ta là gì?
– Vương…… Quyết…… – Nhìn thấy ánh mắt uy hiếp của hắn, Vũ Văn Anh đành phải sửa lại cách xưng hô.
Ngoài miệng thì nói, còn cả người y thì nhảy cẫng lên bá lấy cổ Hách Liên Quyết, cọ cọ vào cổ hắn nịnh nọt:
– Quyết, ta đói rồi. – Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương cứ như vậy mà nhìn hắn.
Hách Liên Quyết cười thầm trong bụng, rồi chăm chăm nhìn y, thấy bộ dáng phụng phịu của y, liền kéo má y:
– Đừng tưởng như vậy thì ta sẽ tha cho ngươi.
Lúc này, hắn bỗng nhiên nhớ đến cuộc nói chuyện với Hách Liên Mặc vừa nãy, ánh mắt chợt trầm xuống, cũng quên mất không hỏi huynh ấy là lão già nào dám nói năng bừa bãi như vậy.
Đến giờ ăn cơm, Vũ Văn Anh thỉnh thoảng lại nhìn lén Hách Liên Quyết, chẳng hiểu tại sao lúc nãy hắn đột nhiên nghiêm mặt lại, hại y nửa ngày nay chẳng dám hé nửa lời. Hách Liên Quyết đột nhiên nhìn về phía y, trong mắt ánh lên ý cười giảo hoạt:
– Bị dung mạo của bổn vương mê hoặc à? Ngay cả cơm cũng không muốn ăn?
Vũ Văn Anh bị hắn chế nhạo liền đỏ mặt lên, cắm cúi ăn cơm. Dạo này y vẫn theo Khang Tề An học võ, nên y ăn cũng nhiều cơm hơn, sắc mặt cũng tốt lên vài phần. Một lát sau, Vũ Văn Anh ngẩng đầu lên, thấy Hách Liên Quyết đang trầm tư, trong mắt thoáng chút hàn khí, không khỏi rụt rè hỏi:
– Quyết, ngươi còn giận ta à?
Hách Liên Quyết đưa ngón tay vuốt ve khuôn mặt Vũ Văn Anh:
– Không phải giận ngươi, mà là giận những người không biết thân biết phận.