CHƯƠNG 21
Tiếng kim loại va vào nhau ‘keng’ một tiếng, giữa đêm khuya trở nên thập phần chói tai. Vũ Văn Nhiên còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, cả người đã trúng một chưởng văng ra xa. Lúc phục hồi được tinh thần, hắn đã nhìn thấy cảnh Vũ Văn Hàm thần tình lo lắng ôm Vũ Văn Anh vào lòng.
– Làm sao ngươi…… – Vũ Văn Nhiên nhịn không được liền hỏi, hành tung của hắn, làm sao Vũ Văn Hàm biết được.
– Anh nhi, Anh nhi……
Vũ Văn Hàm không thèm để ý đến Vũ Văn Nhiên, sốt ruột nhìn người đang nằm trong lòng mình. Trên người y đầy rẫy vết thương ghê người, Vũ Văn Hàm ngay cả ôm cũng đều rất cẩn thận, sợ chạm vào miệng vết thương của y. Vũ Văn Anh nhắm chặt hai mắt, trên mặt không hiện ra chút sức sống. Vũ Văn Hàm trong lòng đau đớn vô cùng. Hắn ta dám làm tổn thương đến đôi mắt Anh nhi dã man như vậy! Vũ Văn Hàm thấy hai tay Vũ Văn Anh vẫn còn bị trói, liền vội vàng tháo ra giúp y, lúc này mới phát hiện ra có vết máu đông lại trên cổ tay, hắn liền hít một hơi sâu. Tên súc sinh kia dám chặt đứt gân tay Anh nhi! Nếu không vì đã sớm đề phòng Vũ Văn Nhiên sẽ bỏ thuốc mê vào trà, đồng thời lại thấy hành động của hắn ta có điểm kỳ lạ, hắn đã không theo mùi hương mà truy đuổi, sau đó hậu quả như thế nào hắn cũng dám tưởng tượng nữa. Ngón tay run rẩy cởi bỏ dây thừng rồi ném sang một bên, sau đó hắn lại ôm chặt lấy thân hình Vũ Văn Anh:
– Anh nhi, Tứ ca đây, Tứ ca đây! Không sao rồi, mau mở mắt nhìn ta được không? Anh nhi phải nghe lời Tứ ca biết không?
Vũ Văn Hàm không ý thức được thanh âm mình hiện giờ đang run run. Hắn chỉ biết rằng hắn đang rất sợ hãi, sợ cái người nhỏ bé kia sẽ không bao giờ… mỉm cười với hắn nữa. Y mới mười sáu tuổi, làm sao có thể, làm sao có thể? Vũ Văn Hàm đột nhiên nhớ tới việc Vũ Văn Anh rất sợ máu. Nhiều máu thế này, Anh nhi nhất định rất sợ hãi.
Vũ Văn Nhiên vốn chỉ đứng ngây ngốc một bên, đến khi thấy đôi mắt đỏ sọc của Vũ Văn Hàm đang nhìn mình, hắn cảm thấy toàn bộ máu trong người như rút sạch. Ánh mắt đó, kinh khủng đến mức không giống người. Hắn ta theo bản năng quay đầu chạy bán sống bán chết. Hắn ta chạy mãi chạy mãi, rồi đột nhiên dừng khựng lại, cúi đầu, thấy máu ồ ạt tuôn ra từ ngực mình, sau đó ngã xuống đất.
Thu hồi lại ánh mắt đầy cừu hận, Vũ Văn Hàm cúi đầu nhẹ nhàng gọi tên đệ đệ mình yêu thương nhất từ nhỏ đến lớn kia:
– Anh nhi, mau tỉnh lại, Tứ ca sẽ đưa đệ về Tây Đoan được không? Chỉ cần trở về Tây Đoan, Tứ ca cam đoan với đệ rằng sẽ không bao giờ… không kẻ nào có thể khi dễ đệ nữa . Anh nhi…… – Một kẻ chinh chiến sa trường như hắn, cứ như thế, không chút ngờ rằng từng dòng từng dòng nước mắt chảy dài từ mắt mình.
Một giọt lệ rơi lên khóe mắt Vũ Văn Anh, sau đó y mở mắt ra, nhìn thấy một Vũ Văn Hàm đang mừng đến phát điên:
– Tứ…… ca…… Đệ đau quá……
Vũ Văn Hàm thất thanh khóc rống lên, rồi ôn nhu ôm lấy Vũ Văn Anh:
– Đừng sợ Anh nhi, Tứ ca sẽ đưa đệ đến thầy thuốc, đệ sẽ không sao đâu. Ta sẽ không để đệ gặp chuyện gì đâu……
Lúc này, xa xa bỗng truyền đến tiếng vó ngựa, sau đó tiếng người cùng ánh đuốc nhanh chóng tiến lại gần, bao vây lấy Vũ Văn Hàm, hắn liền đưa mắt nhìn quanh một lượt. Hách Liên Quyết cưỡi ngựa, tiến ra từ đám người, nhìn lướt qua người Vũ Văn Hàm, sau đó nhìn vào người đang nằm trong lòng Vũ Văn Hàm, nhất thời cả người trở nên lạnh lẽo. Ánh mắt hắn rốt cuộc cũng không thể rời khỏi người ấy, rồi hắn nghe thấy thanh âm mình vang lên:
– Giao người kia ra, ta sẽ thả ngươi.
Vũ Văn Hàm cười lạnh, nói:
– Thả ta đi? Nếu là người khác nói thì ta còn có thể tin tưởng, nhưng lại là ngươi, Hách Liên Quyết, làm sao ngươi có thể để ta an ổn trở về được? Huống chi, – Hắn cúi đầu nhìn người trong lòng mình. – ta sẽ không giao hắn cho bất cứ ai, đặc biệt là ngươi, Hách Liên Quyết!
Ánh mắt hắn sắc nhọn nhìn Hách Liên Quyết.
– Bổn vương nói lại lần nữa! Giao hắn cho ta!
– Tuyệt đối không bao giờ! – Vũ Văn Hàm kiên quyết nói.
Hai bên cứ thế giằng co. Lúc này, Vũ Văn Hàm đột nhiên cảm thấy người trong lòng mình có chút cử động, cúi đầu nhìn thì thấy Vũ Văn Anh đang kéo vạt áo hắn, dường như muốn nói điều gì. Vũ Văn Hàm mặt hiện vẻ không đành lòng, hắn không màng đến sống chết của chính mình, nhưng thương thế của Vũ Văn Anh phải được khám ngay, nếu không sợ là về sau sẽ để lại di chứng.
– Tứ ca…… Giao đệ cho hắn…… Huynh…… đi……
Mấy nói có mấy câu đứt quãng, Vũ Văn Anh đã thở hổn hển, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở. Vũ Văn Hàm nhìn người trong lòng mình thở dốc mà lòng vô cùng sợ hãi, liền ôm y chặt hơn mấy phần.
Hách Liên Quyết trong mắt cũng dịu đi vài phần. Vũ Văn Anh nhìn về phía hắn, ánh mắt vẫn như trước, thập phần yêu thương nhưng cũng vô cùng hờ hững. Hách Liên Quyết đột nhiên cảm thấy sâu tận trong đáy lòng có điểm đau đớn, lắng nghe thanh âm run rẩy của người kia:
– Ta…… với ngươi…… trở về, giống…… như trước kia…… Đồng ý, thả…… ta…… Tứ ca……
Chờ đến khi Vũ Văn Anh dốc hết sức nói xong câu kia, Hách Liên Quyết không chút nghĩ ngợi, liền nói:
– Được, bổn vương đáp ứng ngươi.
‘Bổn vương’ ư? Vũ Văn Anh khóe miệng khẽ nhếch lên, chua xót mỉm cười. Trước đây, hắn không thích tự xưng ‘bổn vương’ với y, lúc nào cũng ‘ta’ thế này, ‘ta’ thế kia, hại y tưởng nhầm rằng mình đặc biệt hơn những người khác. Không, y thực sự đặc biệt, bởi vì y còn có giá trị lợi dụng hơn người khác. Hách Liên Quyết không cần phí sức để lừa gạt y, chỉ cần ôn hòa với y một chút là y đã sa bẫy. Nhưng, rõ ràng hắn đã đem y giao cho người khác xử lý, tại sao lại còn đến đây? Đến để cười nhạo y sao? Hay là hắn vẫn cảm thấy rằng lợi dụng y để khống chế Tây Đoan thì thuận lợi hơn? Nghĩ đến đây, lòng y chợt cảm thấy xót xa.
– Ta không đồng ý! – Vũ Văn Hàm phẫn nộ quát. – Để cho Anh nhi rơi vào tay ngươi ngay trước mắt ta ư? Mơ đi!
– Tứ ca……
– Đừng cố sức! – Vũ Văn Hàm chặn thanh âm yếu ớt của Vũ Văn Anh lại, rồi dịu dàng nhìn y. – Anh nhi, cho dù có chết, Tứ ca cũng sẽ chết cùng đệ. Không bao giờ…… cho đệ ra đi một mình!
– Tứ ca……
Vũ Văn Anh thấy mắt mình nóng lên, quên đi đau đớn trên thân thể, nước mắt vẫn tuôn chảy nhưng miệng y lại mỉm cười vô cùng hạnh phúc. Đúng vậy, y còn có Tứ ca, còn có Tứ ca nữa. Tựa như chết đuối vớ được cọc, Vũ Văn Anh ôm chặt lấy Vũ Văn Hàm. Không cần…… không cần nhìn tới Hách Liên Quyết nữa. Còn Hách Liên Quyết nhìn thấy cảnh hai người trước mặt ôm nhau thắm thiết, trong lòng hắn lại dâng lên một cảm giác chua xót vô cùng đang kêu gào hắn phải tách hai người kia ra.
– Nếu vậy, bổn vương cũng không cần khách khí nữa! – Đôi mắt sắc như chim ưng của Hách Liên Quyết phóng thẳng về phía hai người đang ôm nhau kia, lạnh lùng nói. – Tây Đoan Nhị hoàng tử cùng Tứ hoàng tử âm mưu ám sát Thập tam hoàng tử. Truyền lệnh của bổn vương, cứu Thập tam hoàng tử, còn lại giết không tha!
– Rõ!
Thanh âm binh lính vang vọng khắp không gian, rồi sau đó bị nhấn chìm trong tiếng đao chém giết. Dưới bầu trời đêm đen kịt, mùi sát khí khó giấu cùng mùi máu tươi nồng nặc sộc thẳng vào mũi người khác, làm cho người ta cảm thấy buồn nôn. Nhưng mùi vị kinh tởm đó đối với một người sợ máu như Vũ Văn Anh lại chẳng có tác dụng gì, hai mắt y đờ đẫn nhìn về phía vách đá đã không còn một bóng người kia. Không… không thể… không thể như thế được……
– Tứ ca____ – Hét lên một tiếng đầy thê lương, Vũ Văn Anh rốt cục cũng ngất đi. Một giọt lệ tuyệt vọng rơi xuống đất. Y vĩnh viễn không muốn tỉnh lại nữa.
CHƯƠNG
Vũ Văn Anh giãy giụa mở to mắt, cảm giác đầu đau đến vỡ ra, cả người vô lực, tay chân mềm nhũn. Đập vào mắt là một không gian xa lạ, nơi này là một vùng quê hẻo lánh, chốc chốc lại có tiếng dã thú gầm rú, không khí lạnh như băng làm làn da y tê dại. Vũ Văn Anh lạnh quá mà phải mở mắt, dần dần hồi phục tri giác, lúc này mới phát hiện tay chân mình bị trói chặt, trên cổ tay còn hằn lên dấu dây thừng, nhìn qua thấy ghê người.
– Tỉnh?
Tiếng người thình lình vang lên khiến Vũ Văn Anh giật mình. Nhìn về phía phát ra thanh âm, y thấy Vũ Văn Nhiên đang ngồi trước một đống lửa. Nhánh cây khô tí tách cháy, ánh lửa rung động chiếu lên sắc mặt Vũ Văn Nhiên tựa như Tu La báo thù. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao y lại ở đây? Vũ Văn Anh nhíu mày hồi tưởng, y nhớ Hách Liên Quyết bị Đông Ly vương triệu vào cung, để lại y một mình trong phòng, sau đó một trận hương khí dị thường thơm mát truyền đến. Bởi vì y không thích mấy chuyện độc dược, nên hồi còn ở trong cung cũng không am hiểu lắm. Vì thế y cũng chẳng ý thức được chuyện gì, chốc lát sau thần trí trở nên mơ hồ, lúc tỉnh lại thì đã thấy mình ở đây rồi.
– Nhị hoàng huynh, có chuyện gì vậy?
– Chuyện gì ư? – Vũ Văn Nhiên đứng dậy, lười nhác đi về phía Vũ Văn Anh, giơ tay bóp lấy cổ y, nheo mắt lại, cười tàn nhẫn. – Nhìn không ra sao? Hách Liên Quyết, cái tên mà ngươi thích, không cần ngươi nữa rồi, nên muốn mượn tay người khác giết ngươi!
Bị bóp nghẹt đến khó thở, Vũ Văn Anh nhăn mặt lại, cố gắng phát ra âm thanh:
– Ngươi…… nói bậy! Rõ ràng chính là……
– Đúng vậy. – Vũ Văn Nhiên tiếp lời y. – Rõ ràng chính là ta đã âm thầm ra tay bắt cóc ngươi đến đây. Nhưng Thập tam đệ đệ à, ngươi cũng động não một chút đi, chính ngươi cũng biết thủ vệ Vũ Thân vương phủ không gì có thể vượt qua. Cho dù kế hoạch của ta có hoàn hảo, không chút thiếu sót, nếu không có Vũ Thân vương đích thân thổi hương khí, thì ta làm sao có thể dễ dàng mang ngươi ra ngoài được!
– Nói bậy! Nói bậy! Ngươi nói bậy! – Vũ Văn Anh dần dần trở nên kích động. – Nếu hắn không cần ta nữa, thì chỉ cần trực tiếp đuổi ta đi là được, chứ tuyệt nhiên không cần làm mấy chuyện thừa thãi này!
Vũ Văn Anh bởi vì sốt ruột, khóe mắt không khỏi đỏ lên. Vũ Văn Nhiên nhìn thấy mặt y cơ hồ như muốn nứt ra cũng trở nên hoảng hốt. Tại sao lại vậy? Tại sao hắn lại bị cái tên phế vật kia dọa tới mức khiếp đảm như vậy, huống chi hiện giờ hắn mới là người chiếm thế thượng phong?
Vũ Văn Nhiên hung hăng tát cho Vũ Văn Anh một cái, dấu tay đỏ tươi lập tức hằn lên khuôn mặt trắng trẻo của y, khóe miệng có chút máu chảy, làn da hoàn mỹ lại càng trở nên hoa mỹ. Vũ Văn Nhiên giận dữ nói:
– Đã nằm trong tay ta mà còn dám lớn giọng. Vũ Văn Anh, ngươi nghĩ rằng Hách Liên Quyết thực sự yêu thương ngươi sao?
Vũ Văn Anh trước sau vẫn giữ nguyên tư thế đầu lệch sang một bên, mấy sợi tóc còn dính lên mặt, cả người toát lên vẻ im lặng đến vô cùng. Y không hề kích động, thanh âm cũng ôn hòa:
– Ta vì sao phải tin lời ngươi, ta chỉ tin hắn thôi.
– Ha ha……
Vũ Văn Nhiên hung hăng ném y sang một bên, không khỏi bật cười ha hả, Vũ Văn Anh cũng không thèm để ý đến hắn. Một hồi lâu sau, Vũ Văn Nhiên mới dừng cười, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Vũ Văn Anh:
– Thật là đáng thương a, bị người ta lợi dụng mà còn không biết. Ngươi cho là Hách Liên Quyết thực sự thích ngươi? Nằm mơ đi! Hắn là một kẻ máu lạnh, ngoại trừ ca ca thân thích ra còn có thể thích ai nữa? Ha ha! Thật là buồn cười, Vũ Thân vương có tiếng là phong lưu đa tình ở Đông Ly, thế nhưng lại chỉ thật lòng với ca ca mình mà thôi.
Vũ Văn Nhiên tàn nhẫn nhìn cái người vừa nãy còn kiên quyết nói chỉ tin tưởng mình Hách Liên Quyết, giờ đang lắc đầu không ngừng. Bộ dáng tuyệt vọng của y làm Vũ Văn Nhiên trong lòng tràn ngập ý muốn trả thù, không thèm để ý đến nỗi đau đớn của y, tiếp tục nói:
– Cái người mà ngươi yêu thương nhất kia, e là chỉ chăm chăm giúp đỡ ca ca dã tâm bừng bừng của hắn thống nhất thiên hạ mà thôi. Cho nên, ngươi trong mắt hắn bất quá cũng chỉ là một con rối để hắn lợi dụng mà thôi. Chắc ngươi không biết, mấy tên đại thần gây chuyện với ngươi đều là do bề trên sai khiến cả, ngay cả cái lần đầu tiên ngươi gặp hắn! – Người đứng trước mặt run rẩy càng mãnh liệt hơn, Vũ Văn Anh nghĩ lại đủ loại thống khổ ở Đông Ly mấy năm nay. Không thể, không thể như thế được!
– Thật là đáng tiếc, uổng phí ngươi một lòng yêu hắn. Hắn làm tất cả vì ngươi, quả thật muốn ngươi coi hắn là duy nhất, như thế ngươi mới ngoan ngoãn dâng Tây Đoan cho Hách Liên Mặc! – Ngữ khí Vũ Văn Nhiên đột nhiên trở nên sắc nhọn.
– Ngươi nói bậy!
Vũ Văn Anh hét lên trong thê lương, trong cổ họng dâng lên một mùi máu ngòn ngọt, rồi máu theo miệng chảy ra, vô cùng chua xót.
– Nói bậy? – Vũ Văn Nhiên cười lạnh nói. – Ha ha, cái loại thủ đoạn này, người khác chỉ chột dạ một chút là sẽ có cảnh giác, nhưng ngươi lại cứ ngu dốt như vậy, có đập vỡ đầu ra cũng chẳng thông minh lên được. Ha ha, Hách Liên Quyết quả nhiên thông minh, quả nhiên biết dùng người.
– Ngươi gạt ta, nếu đúng như ngươi nói, hắn gạt ta cũng được, nhưng sao lại giúp ngươi?
Vũ Văn Nhiên càng cười lớn:
– Thập tam hoàng đệ đúng là thông minh đột xuất, còn biết hỏi câu này. Thật là đáng tiếc, như vậy mà vẫn tin tưởng hắn, nếu ta nói cho ngươi rằng Hách Liên Quyết coi ngươi như đồ vật, đem ngươi tặng cho ta thì sao? – Quả nhiên, người ngồi trên mặt đất kia thân thể trở nên cứng đờ lại, sau đó lại run rẩy kịch liệt. – Ha ha, Thập tam hoàng đệ, ngươi có biết điều kiện trao đổi của chúng ta là gì không? Ngươi biết không? Hách Liên Quyết thế mà cũng biết ghen tuông đấy, hắn ghen với cái nàng Liễu phi đang được ân sủng kia. Hắn muốn giết nàng ta, nhưng không muốn chính mình động thủ, tránh việc Hách Liên Mặc biết rồi hận hắn, vì thế mới trao đổi với ta. Đem ngươi cho ta, còn ta giúp hắn trừ khử Liễu phi.
Vũ Văn Anh mặt cắt không còn một giọt máu, chỉ còn lại một mảnh trắng bệch đến dọa người, giống như bị tước đi sinh mệnh. Vũ Văn Nhiên tiến đến nâng mặt y lên, tấm tắc thở dài:
– Thật là không ngờ, Hách Liên Quyết dù có đùa giỡn cũng tốt nhỉ, chăm sóc ngươi đến mức trắng mịn thế này. Nếu không phải ta đối với nam nhân không có hứng thú thì sợ là ta cũng bị ngươi mê hoặc, Thập tam hoàng đệ.
Vũ Văn Nhiên đột nhiên trở nên ôn nhu, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua hai má Vũ Văn Anh.
– Vốn ta muốn Thái tử hạ lệnh diệt trừ ngươi, nhưng ngươi ngày đó lại làm ta xấu mặt như vậy. Nếu cứ để ngươi dễ dàng chết đi như vậy, ta chẳng phải là sẽ rất thiệt, ngươi nói có đúng hay không?
Nhìn thấy ánh mắt vô hồn của Vũ Văn Anh, Vũ Văn Nhiên ánh mắt đột nhiên lạnh xuống, ngân quang chợt lóe trong tay hắn, một cảm giác lạnh lẽo nhanh chóng xoẹt qua cổ tay Vũ Văn Anh. ‘A’ một tiếng, một Vũ Văn Anh đang chìm trong đau khổ rốt cuộc trong mắt cũng có điểm xao động, cũng làm người ta tan nát cõi lòng không thôi. Vũ Văn Nhiên…… đã chặt đứt gân tay y.
Nhìn Vũ Văn Anh vì đau đớn mà co rúm lại thành một đống trên mặt đất, Vũ Văn Nhiên trong lòng cảm thấy vô cùng khoái trá. Đây là hậu quả của việc đắc tội với hắn, đây là kết cục của việc đắc tội với đệ đệ thân thiết của Tây Đoan thái tử! Hắn hung hăng đá vào bụng Vũ Văn Anh một cước, y liền phun ra mấy bụm máu, đau đớn cuộn mình chặt hơn.
– Thập tam hoàng đệ, mới thế thôi mà đã không chịu được rồi sao? Còn chưa xong đâu.
Thanh âm vô cùng ôn nhu, nhưng hành động đi kèm lại khiến người khác căm phẫn. Vũ Văn Nhiên chậm rãi lấy dao cắt đứt gân tay, gân chân Vũ Văn Anh. Còn Vũ Văn Anh vốn không thể né tránh, mặc cho cơ thể mình càng ngày càng nhiều vết thương.
– Ngươi như vậy còn có thể đánh thắng ta sao? Vũ Văn Anh, còn muốn tỷ thí với ta không?
Vũ Văn Nhiên cầm tóc Vũ Văn Anh nhấc đầu y lên, khiến y phải đối mặt với hắn. Vũ Văn Anh cả người đã thấm đẫm mồ hôi lạnh, tóc tai dính trên mặt, hơi thở hỗn loạn.
– Ngươi…… Giết ta đi…… – Vũ Văn Anh bất ngờ cầu xin. Cả cuộc đời này y sống khuất nhục như vậy, trước khi chết tuyệt đối sẽ không cầu xin bất cứ kẻ nào nữa, tuyệt đối không!
– Giết ngươi! Đừng mơ! Ngươi nghĩ thế là xong ư? Nói cho ngươi hay, ta còn chưa thỏa mãn, ngươi đừng nghĩ đến việc chết!
Vũ Văn Nhiên tóm lấy mấy ngón tay của Vũ Văn Anh, bàn tay mịn màng trước kia giờ vì đau đớn mà tím đen lại. Vũ Văn Nhiên cười lạnh:
– Ngươi nói xem, cứ bẻ gãy từng ngón từng ngón một, hay là bẻ gãy cùng một lúc? Hay là đầu tiên rút hết móng tay ra?
Vũ Văn Nhiên tàn nhẫn nói với Vũ Văn Anh. Đao rơi, tay đứt! Đêm khuya tĩnh mịch, chỉ vang lên tiếng hét thống khổ vô cùng của Vũ Văn Anh.
– Ta đã cắtngón tay nào đâu? Thập tam hoàng đệ sao đã vội rống lên thế?
Vũ Văn Nhiên lạnh lùng trước sự thống khổ của Vũ Văn Anh, tiếp tục lẩm bẩm nói:
– Cắt ngón út thật chẳng có ý nghĩa gì cả. Ngươi nói xem, nên cắt ngón nào? Được, ngón giữa đi. – Nói xong, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt cực độ hoảng sợ của Vũ Văn Anh, hắn lại giơ kiếm lên.
Tiếng kim loại va vào nhau ‘keng’ một tiếng, giữa đêm khuya trở nên thập phần chói tai. Vũ Văn Nhiên còn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, cả người đã trúng một chưởng văng ra xa. Lúc phục hồi lại tinh thần, hắn đã nhìn thấy cảnh Vũ Văn Hàm thần tình lo lắng ôm Vũ Văn Anh vào lòng.