CHƯƠNG 25
Nửa canh giờ sau, Hách Liên Quyết từ từ tỉnh lại, theo bản năng cúi đầu xuống nhìn, thấy Vũ Văn Anh đang ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ đến thất thần, tựa như hồn đã phiêu tận nơi nào, ánh mắt tuy bị ánh nắng lúc chính ngọ che khuất, nhưng không hề mang vẻ tức giận. Hách Liên Quyết nheo mắt lại, đột nhiên muốn lay mạnh y dậy. Hắn ngồi dậy, Vũ Văn Anh thản nhiên nhìn hắn một cái, rồi lại tiếp tục ngơ ngẩn nhìn ra chỗ khác. Hắn bỗng nổi lên một cỗ lửa giận, quát tháo với mấy người đứng ngoài:
– Người đâu, đưa tất cả tên lang băm đến đây cho bổn vương!
Mấy ngự y vừa đến, nhìn thấy khuôn mặt đen sì của Hách Liên Quyết liền quỳ sụp xuống:
– Tham… tham… tham… tham kiến Vương gia!
– Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy? Đã hơn một tháng rồi, tại sao hắn vẫn chưa nói được! Bổn vương đã mặc kệ dược gì cũng đều dùng qua, vậy mà kết quả các ngươi đưa cho bổn vương là thế này hả? Các ngươi ăn không ngồi rồi quá nhỉ! – Hách Liên Quyết giận dữ quát tháo.
Mấy ngự y nhìn nhau rồi van xin:
– Hạ thần ngu dốt! Vương gia tha mạng!
– Ngu dốt cái rắm! – Hách Liên Quyết đập bàn. – Chỉ toàn một lũ vô dụng, vô ích! Ta đường đường là Vũ Thân vương mà toàn nuôi dưỡng một đám phế vật! Ta gia hạn…… ba ngày cho các ngươi, nếu hắn không nói, các ngươi cứ mang đầu đến mà gặp ta!
Vừa nghe xong, mấy lão ngự y mặt trắng bệch:
– Vương gia khai ân… Vương gia khai ân……
– Khai ân cái gì? Quý phủ của bổn vương chứa chấp mấy tên làm không nên chuyện như các ngươi làm gì hả?!
– Vương gia. – Rốt cuộc cũng có một ngự y đủ bình tĩnh nói. – Vết thương ở lưỡi công tử thật sự là đã khỏi hẳn rồi. Theo lý mà nói, hẳn là phải nói được rồi. Chính là……
Vị ngự y kia vô tình nhìn lướt qua Vũ Văn Anh một cái, nhưng y, ngược lại, nửa điểm cảm xúc cũng không có.
Nghe ngự y nói, Hách Liên Quyết có chút đăm chiêu nhìn Vũ Văn Anh, sau đó nói:
– Tất cả mau lui xuống. Nhớ đấy, bổn vương chỉ cho các ngươi ba ngày thôi đấy.
Nhìn mấy ngự y lui hết ra ngoài rồi, Hách Liên Quyết quay lại nhìn Vũ Văn Anh, một câu cũng không nói. Vũ Văn Anh tựa hồ đã quen ngồi trầm mặc như thế, tuy rơi vào khoảng lặng lâu như vậy nhưng vẻ mặt một chút cũng không đổi. Thế nhưng một người thiếu kiên nhẫn như Hách Liên Quyết cơ hồ không thể chịu đựng thêm được nữa, hắn tiến về phía trước, áp sát Vũ Văn Anh từ phía sau, hơi thở phả vào lỗ tai y, thanh âm hết sức ôn nhu:
– Anh nhi, ngươi không muốn nói chuyện với ta sao? Được, nếu vậy, ba ngày nếu ngươi không chịu nói, mỗi ngày ta sẽ giết một tên ngự y, cho đến khi nào ngươi chịu nói thì thôi. – Hách Liên Quyết đột nhiên cười lớn. – Anh nhi của ta chẳng phải là người vô cùng lương thiện hay sao? Những người đó đều là những người cố gắng cứu ngươi khi ngươi bị thương, chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn bọn họ bỏ mạng vì mình hay sao? – Như dự đoán, cả người Vũ Văn Anh bắt đầu run lên, Hách Liên Quyết lại tiếp tục dùng thanh âm mê hoặc dụ dỗ y. – Để ta xem nào, chẳng may giết tất cả bọn họ mà ngươi vẫn không nói thì sao nhỉ? Hay là giết đến Lai Niệm, cả Diệu Ngôn nữa……
– Đủ rồi! – Vũ Văn Anh đột nhiên quát lên, ánh mắt tuyệt vọng. – Rốt cuộc ngươi muốn ta thê thảm đến mức nào nữa mới chịu buông tha? Ngươi rốt cuộc là muốn gì? Ta còn có gì để ngươi lợi dụng thì ngươi cứ mặc sức lợi dụng, làm gì ta cũng không ý kiến, như vậy đối với ngươi chẳng phải rất thuận lợi hay sao? Hách Liên Quyết, ngươi được lắm, ngươi được lắm, ngay cả đến quyền được chết cũng đoạt mất của ta, ngươi còn muốn ta thế nào nữa? Ngươi muốn ta thế nào nữa…… – Vũ Văn Anh đột nhiên lớn tiếng. Bởi áp bức đến cùng cực, y liền phun ra một bụm máu.
Hách Liên Quyết hoảng sợ, vội vàng ôm lấy y, theo bản năng che mắt y lại. Từ sau khi biết y mắc bệnh sợ máu, nên mỗi lần nhìn thấy máu, hắn luôn dùng tốc độ nhanh nhất che mắt y lại, không nghĩ rằng hành động đó đã trở thành thói quen. Vũ Văn Anh đột nhiên cười ha hả, khóe miệng vẫn còn chút máu tươi, nhìn qua trông thật thê lương:
– Hách Liên Quyết, ngươi cho là, qua bao nhiêu chuyện như vậy, ta vẫn còn sợ máu sao? Ta đã từng thấy nhiều máu hơn đây gấp vạn lần.
Vũ Văn Anh đưa tay gạt bàn tay của Hách Liên Quyết ra, thấy hắn lộ vẻ đau xót, y mỉm cười mỉa mai. Tới giờ vẫn còn diễn trò trước mặt y ư?
– Lúc Nhị ca cắt đứt ngón tay ta, ta đã suy nghĩ, tại sao chỉ cắt một ngón tay lại có thể chảy nhiều máu như vậy? Tứ ca rơi xuống vách núi như thế hẳn cũng sẽ chảy rất nhiều máu, hắn nhất định sẽ rất đau, đau hơn cả việc chỉ bị cắt đứt một ngón tay…… – Vũ Văn Anh vừa nói, vừa làm động tác cắt ngang bàn tay mình, thế mà vẻ mặt vẫn hiện ra nụ cười. Hách Liên Quyết trong lòng cảm thấy run sợ, trái tim cũng thắt lại, đầy đau đớn.
Hắn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt gầy gầy, đáng thương của Vũ Văn Anh lên:
– Anh nhi, đừng cười nữa, muốn khóc thì hãy khóc đi. Ta sẽ đáp ứng ngươi… không bao giờ…… uy hiếp ngươi nữa.
Hách Liên Quyết càng nói, càng ôm chặt lấy Vũ Văn Anh. Anh nhi, ta thề… kiếp này… không bao giờ… để kẻ khác tổn thương ngươi nữa.
CHƯƠNG
Mấy ngự y già yếu nửa đêm nửa hôm lại bị người đến lôi dậy, đến Bồn Bội trai lại nhìn thấy vẻ mặt dọa người của Cửu vương gia, rồi nhìn đến người đang nằm trên giường kia, đại khái đều tự nhận ra được sự tình. Lần trước cũng chính vì y, Vương gia cơ hồ nôn nóng như muốn giết người, vốn nghĩ Vương gia rất coi trọng y, sau đó lại thấy chuyện không phải vậy. Thế nhưng hiện giờ Vương gia lại vì y mà gọi toàn bộ ngự y tới, quả thật tâm tư Vương gia không thể nắm bắt được. Vũ Văn Anh lần này bị thương ở bộ phận nhạy cảm, cho nên mấy ngự y trẻ tuổi một chút đều bị Vương gia đuổi hết ra ngoài, chỉ lưu lại mấy ngự y đã quá sáu mươi lại.
– Hắn thế nào rồi? – Kiểm tra xong, Hách Liên Quyết thấp giọng hỏi.
– Bẩm Vương gia, công tử do tinh thần bị bức bách nên mới hôn mê bất tỉnh, thương thế lần trước của công tử cũng chưa khỏi hẳn, chỉ có thể an ổn tĩnh dưỡng là được. Thế nhưng công tử…… thương thế lần trước chỉ cần hảo hảo tĩnh dưỡng sẽ không để lại di chứng, nhưng giờ lại thụ thương thêm thế này, sợ là…… – Lão ngự y đắn đo.
– Sợ là cái gì? – Hách Liên Quyết thanh âm đột nhiên trở nên âm trầm.
– Sợ là mỗi lần trời mưa sau này, toàn thân sẽ bị đau đớn vô cùng.
– Hỗn đản! – Hách Liên Quyết vỗ mạnh bàn, làm mấy ngự y sợ hãi quỳ rạp xuống. – Triều đình dưỡng các ngươi để làm gì hả? Ngay cả bệnh cũng không chữa nổi, còn làm ngự y nỗi gì!
– Vương gia tha tội! Vương gia tha tội!……
– Miễn miễn đi. – Hách Liên Quyết sốt ruột phất tay. – Điều trị thế nào cho tốt tùy thuộc vào các ngươi, dược quý báu thế nào cũng được, bổn vương sẽ sai người tìm về!
– Vâng.
Hách Liên Quyết đi đến bên giường, nhìn khuôn mặt không còn chút huyết sắc, một nơi sâu thẳm trong lòng giống như bị xé rách, đau đớn dần dâng lên. Thật sự không phải ảo giác, thật sự rất đau lòng. Tự trách bản thân mình, Hách Liên Quyết ôn nhu vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn kia. Thật là… Vừa rồi chỉ cần thuận theo ý hắn như trước, thì hắn đã không phát hỏa lên rồi làm y bị thương như vậy. Nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo của y ra, khắp nơi lưu lại vô số dấu xanh tím từ chuyện vừa nãy, cùng với mấy vết thương cũ do Vũ Văn Nhiên gây nên, nhìn qua thật ghê người. Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng cắn lên vành tai Vũ Văn Anh. Tên ngốc này, trước kia chẳng phải sẽ khóc toáng lên hay sao, không biết rằng chiêu đó rất hữu dụng đối với ta hay sao? Vừa nãy nếu ngươi khóc, e là ta đã không làm tới như vậy.
Hách Liên Quyết vòng tay tự ôm lấy thân mình, rời khỏi Bồn Bội trai, hướng hai người đang quỳ gối chờ đợi trong sân nói:
– Các ngươi mang hắn đến phòng ta chăm sóc.
Toàn thân y đau đớn quá, vừa mới chuyển động một chút, cái chỗ kia liền truyền đến trận đau bỏng rát. Vũ Văn Anh cau mày, chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là kiến trúc rất quen thuộc, nhưng tuyệt đối không phải Bồn Bội trai. Nơi này là…… Phong Ẩn cư! Vũ Văn Anh vội hít một hơi sâu, rất muốn đứng lên, nhưng chân vừa chạm tới đất, cả người liền vô lực ngã xuống đất.
– A! Công tử!
Diệu Ngôn vừa tiến vào thấy Vũ Văn Anh ngã trên mặt đất, vội vàng đặt thứ gì đó xuống, chạy đến dìu y dậy. Vũ Văn Anh nhìn về phía nàng, trong mắt tràn đầy nỗi nghi vấn: Vì sao y lại ở đây?
Có vẻ hiểu được ý nghĩ của y, Diệu Ngôn vừa dìu y, vừa nói:
– Đêm đó công tử…… bị thương quá nặng, cho nên Vương gia mới đưa công tử đến Phong Ẩn cư. Xem ra trong lòng Vương gia vẫn có công tử.
Nhìn thấy sự vui sướng của Diệu Ngôn, Vũ Văn Anh lại cảm thấy một nỗi bi ai. Hách Liên Quyết rốt cuộc muốn gì? Còn muốn lừa y thêm một lần nữa sao? Bản thân y còn gì để cho hắn lừa sao? Đang suy nghĩ, Hách Liên Quyết lâm triều xong đã trở về, lập tức đi vào phòng trong, thấy Vũ Văn Anh đã tỉnh, lòng cũng nhẹ nhõm, nhưng lại quay sang hỏi Diệu Ngôn:
– Công tử hôm nay đã uống thuốc chưa?
– Bẩm Vương gia, công tử mới tỉnh, còn chưa uống thuốc.
– Ân, mau đi lấy thuốc tới đây.
Hách Liên Quyết miệng thì phân phó việc cho Diệu Ngôn, còn người đã ngồi cạnh giường. Vũ Văn Anh lập tức như thỏ con sợ hãi nép vào góc giường, đôi mắt mở to, đầy vẻ kinh sợ. Hách Liên Quyết nhíu nhíu mày, rồi ôm y vào lòng mình, sau đó cúi đầu hôn y thắm thiết. Lúc rời nhau ra, một sợi chỉ bạcvẫn còn liên kết giữa hai người. Hách Liên Quyết mỉm cười đen tối:
– Sao kỹ thuật hôn môi của Anh nhi mãi chẳng tiến bộ gì cả, xem ra ta phải cố gắng dạy dỗ thêm rồi.
Vũ Văn Anh cúi đầu không nhìn hắn, giả bộ như không nghe thấy lời trêu đùa của hắn. Bị người ta đối xử thờ ơ, Hách Liên Quyết bắt y ngẩng đầu lên:
– Không được chưng vẻ mặt đưa đám ấy trước mặt ta, trông như người chết vậy!
Vũ Văn Anh ngẩng đầu nhìn hắn đầy ẩn ý, rồi lại cúi đầu xuống. Hách Liên Quyết có hơi sửng sốt, chợt nhớ tới thi thể của Vũ Văn Hàm còn chưa tìm được. Vì hắn ta nên mới thế này sao? Hách Liên Quyết đẩy Vũ Văn Anh xuống giường. ký ức về buổi tối hôm qua bỗng ào ạt ùa về trí óc y, thân thể run rẩy kịch liệt, hốc mắt cũng dần dần đỏ lên. Hách Liên Quyết không nghĩ rằng Vũ Văn Anh sẽ phản ứng kịch liệt như vậy, vội vàng ngồi dậy, ôm y vào lòng:
– Anh nhi, đừng sợ, ta sẽ không cưỡng bức ngươi đâu! – Vừa nói, vừa nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên tấm lưng đang run rẩy của y.
Vũ Văn Anh đột nhiên đẩy hắn ra, quay sang bên cạnh nôn thốc nôn tháo, nhưng trong bụng không có gì, nên chỉ nôn ra một chút nước. Hách Liên Quyết cau mày nhìn Vũ Văn Anh. Hiện giờ người hận ta đến mức này ư? Lúc này Diệu Ngôn bưng một bát dược đen ngòm đến, Hách Liên Quyết nhận lấy dược rồi nói với nàng:
– Mau đi lấy điểm tâm đến đây!
Diệu Ngôn có chút do dự nhìn Vũ Văn Anh, liền bị ánh mắt sắc như dao của Hách Liên Quyết dọa cho phát sợ:
– Còn đứng ngẩn ra đấy làm gì!
Diệu Ngôn giật nảy mình một cái. Rõ ràng tâm trạng của Vương gia lúc nãy còn tốt lắm cơ mà, tại sao giờ lại đột nhiên trở nên đáng sợ như vậy? Diệu Ngôn run rẩy nói:
– Bẩm…… Bẩm vương gia, ngự y nói sức khỏe công tử hiện giờ chỉ có thể ăn cháo trắng được thôi.
– Vậy đi lấy cháo trắng đến đây.
– Vâng.
Hách Liên Quyết tiến đến, nâng Vũ Văn Anh dậy, nhìn chăm chú vào đôi mắt vô thần của y:
– Uống hết đi! – Hắn ra lệnh.
Lúc này, Hách Liên Quyết đột nhiên nảy sinh một kỳ vọng. Hắn hy vọng Vũ Văn Anh sẽ như trước nũng nịu hắn, không chịu uống thuốc, cho dù hắn có bắt y uống thuốc, Vũ Văn Anh cũng vẫn không sợ hắn. Thế nhưng, Vũ Văn Anh không làm vậy, y nhận lấy bát dược, chẳng thèm liếc xem đó là cái gì, một hớp uống hết luôn. Dược này rất đắng, chính Hách Liên Quyết cũng đã lén nếm qua, nhưng cho dù dược này đối với hắn rất khó uống, thì Vũ Văn Anh lại chẳng nhăn nhó gì, uống xong liền nằm xuống nhắm mắt lại, phớt lờ sự tồn tại của Hách Liên Quyết.
Hách Liên Quyết nắm chặt bàn tay lại, cố gắng đè nén cơn lửa giận sắp bùng lên trong lòng, qua một hồi lâu mới bình tĩnh trở lại. Đứng nhìn một Vũ Văn Anh đang say giấc nồng, Hách Liên Quyết không khỏi cười bất đắc dĩ. Trên đời này cuối cùng cũng có một người có thể khống chế được tính tình hắn. Nghĩ ngợi một lúc, Hách Liên Quyết cũng nằm lên giường, rồi ôm Vũ Văn Anh vào lòng. Vũ Văn Anh kinh ngạc mở mắt ra, thấy vẻ mặt Hách Liên Quyết như có như không cười:
– Anh nhi, bổn vương muốn nghỉ trưa ở phòng mình được chứ! – Nói xong nhắm mắt lại, không thèm để ý đến phản ứng của Vũ Văn Anh.
Vũ Văn Anh không ngờ rằng Hách Liên Quyết lại chơi xấu mình, vốn định giả vờ ngủ để đuổi khéo hắn đi, ai ngờ hắn lại trèo lên giường ngủ rõ say, làm y cũng chẳng ngủ được. Hách Liên Quyết ti hí mắt nhìn cái người trong lòng đang lúng túng, rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy một vẻ mặt khác của y, ngoại trừ cái vẻ hờ hững đáng ghét kia. Hắn chợt phát hiện ra trong lòng mình có chút mừng thầm. Hắn điên thật rồi. Thôi quên đi! Hách Liên Quyết lười biếng, không nghĩ ngợi thêm nữa, hắn chỉ cần biết rằng, hắn sẽ không bao giờ buông người đang nằm trong lòng mình ra nữa. Nghĩ đến đây, Hách Liên Quyết phát giác thấy chính mình có chút buồn ngủ, liền nhắm mắt lại, hơi thở dần dần ổn định, rồi chìm vào giấc ngủ.