CHƯƠNG 27
Ngày hôm đó, bởi vì không phải lâm triều, Hách Liên Mặc vô cùng nhàn rỗi, lại quá bộ đến Vũ Thân vương phủ. Lúc này mặt trời đã lên đến đỉnh, hạ nhân bẩm báo Vương gia còn chưa rời giường, Hách Liên Mặc có chút buồn bực. Cửu đệ từ trước tới nay đâu có thích ngủ nướng? Sau đó lại thấy bọn hạ nhân có vẻ ấp úng, hắn nhất thời hiểu được phần nào, không khỏi thở dài. Cửu đệ ngày trước dù cho có sủng ái phi tử nào đi nữa cũng không đến nỗi không biết chừng mức thế này! Sau đó, hắn liền lệnh cho hạ nhân đi gọi Hách Liên Quyết dậy.
Lúc Hách Liên Quyết xuất hiện trước mặt Hách Liên Mặc, mặt hắn như thể đang hưng trí tự dưng bị chặn ngang vậy, chỉ hành lễ qua loa, rồi hỏi thẳng:
– Hoàng thượng đến đây có việc gì?
Hách Liên Mặc thầm cảm thấy kỳ lạ, là ai có thể mê hoặc Hách Liên Quyết thành thế này:
– Sao? Trẫm không có việc gì thì không thể đến thăm Hoàng đệ của mình được sao? – Nói xong, uống một ngụm trà. – Cửu đệ, mấy ngày này cứ hạ triều là không thấy bóng dáng ngươi đâu, lâu rồi không đánh cờ cùng ngươi, trẫm rất nhớ a.
– Hoàng thượng, các vương công đại thần trong triều đều là những cao thủ đánh cờ, cớ gì mà phải đi xa như vậy để đánh cờ cùng ta? – Hắn bất mãn nhìn Hách Liên Mặc. Hách Liên Mặc lập tức cười lớn.
– Nhưng trẫm chỉ muốn chơi cờ cùng Cửu đệ thôi a.
Hách Liên Quyết thở dài, đành lôi bàn cờ ra. Hách Liên Mặc cũng thu lại vẻ vui cười vừa nãy, chăm chú nhìn thế trận trên bàn cờ. Kỹ thuật đánh cờ của Hách Liên Quyết từ trước tới nay là vô song, không ai thắng nổi. Nước cờ của hắn thận trọng, nhưng cũng rất nguy hiểm, chỉ cần lơ là một chút liền sập bẫy ngay. Cho dù Hách Liên Mặc từ nhỏ đã đánh cờ với hắn, nhưng chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ bị hắn giết không kịp trở tay.
Qua một hồi lâu, Hách Liên Mặc thở dài:
– Trẫm lại thua rồi, kỳ nghệ của Cửu đệ vẫn cao thâm như vậy. Trẫm thực sự muốn biết xem có ai có thể đánh thắng ngươi không. – Hách Liên Mặc cười nói.
Vẻ mệt mỏi của Hách Liên Quyết vừa nãy nhất thời dịu xuống thành nhu hòa, khóe mắt nheo lại, mỉm cười:
– Sao lại không có.
– Nga? – Hách Liên Mặc lập tức tỉnh cả người. – Thật là có một người sao? Rốt cuộc là người nào mà có thể khiến Cửu đệ chịu khuất phục vậy? Trẫm thực sự muốn gặp cao nhân đó a.
– Cao nhân? – Hách Liên Quyết vẻ mặt có chút kỳ quái, bất đắc dĩ cười cười. – Ân, đúng thật là cao nhân.
Hách Liên Mặc thấy vẻ mặt hắn như vậy nên càng tò mò:
– Rốt cuộc là người phương nào vậy?
Lúc này một thị nữ đi đến:
– Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Vương gia.
– Ân, công tử dậy chưa?
– Bẩm, công tử hỏi Vương gia có muốn dùng bữa cùng nhau không.
– Hảo. – Hách Liên Quyết đứng lên, nhìn Hách Liên Mặc nói. – Hoàng thượng chẳng phải muốn gặp ‘cao nhân’ kia sao? Cùng nhau dùng bữa đi.
– Anh nhi, đừng chỉ ăn cơm không thôi, gắp thêm thức ăn vào.
Hách Liên Quyết nhìn người kia vẫn cắm cúi vào bát cơm, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn vào bát y. Vũ Văn Anh ngẩng đầu lên cũng không ngẩng, chỉ nhồi nhét thức ăn vào miệng. Vừa rồi khi y nhìn thấy Hoàng thượng, cả người bỗng nhiên cứng đờ lại. Giờ đây, y ngồi cạnh hắn, Hách Liên Quyết vẫn cảm thấy được nỗi bất an của y? Nhưng y rốt cuộc bất an vì điều gì?
Hách Liên Mặc chốc chốc lại liếc nhìn, trên mặt dần hiện vẻ nghi hoặc. Hách Liên Quyết biết Hách Liên Mặc hoài nghi vị ‘cao nhân’ kia chính là Vũ Văn Anh, không khỏi cười thầm, xoa đầu Vũ Văn Anh:
– Ăn từ từ thôi kẻo nghẹn.
Vừa nói xong, Vũ Văn Anh liền bị nghẹn.
– Khụ khụ……
Hách Liên Quyết biến sắc, vội vàng giúp y thuận khí. Diệu Ngôn thấy thế, vội vàng dâng một chén nước lên, Hách Liên Quyết nhận chén nước, rồi cho y uống, nhíu nhíu mày nói:
– Uống từ từ thôi……
Hách Liên Mặc chưa bao giờ thấy Hách Liên Quyết lại có sắc mặt luống cuống như vậy, không khỏi ngẩn ngơ. Từ khi Hách Liên Mặc với hắn tận mắt thấy mẫu phi bị hại chết, hắn đã không biểu lộ chút cảm xúc nào, tính tình dần dần âm thầm có một sự thay đổi lớn, u ám mà khát máu, ngoại trừ Nhị ca hắn ra thì chẳng ai dám thân cận với một Vương gia âm tình bất định thế này.
– Quyết…… Ta thấy khó chịu……
Vất vả mới hết nghẹn, Vũ Văn Anh giương đôi mắt đáng thương nhìn Hách Liên Quyết, bởi vì bị nghẹn, hai mắt y rưng rưng, đỏ ửng lên, làm cho người khác không nhịn được, chỉ muốn cắn một phát. Hách Liên Quyết tim đập lỡ một nhịp, nếu không phải vì Hách Liên Mặc vẫn còn ở đây, hắn nhất định đã ôm Vũ Văn Anh vào lòng rồi tranh thủ ăn đậu hũ một phen. Bộ dáng lúc động tình của mèo con của hắn, hắn không muốn bất cứ ai nhìn thấy, cho dù là Hách Liên Mặc.
– Đúng là tiểu ngốc tử. – Hách Liên Quyết nhẹ nhàng xoa đầu y, tuy trên mặt hiện vẻ trách cứ, nhưng trong mắt lại hiện vẻ đau lòng. – Đã bảo ngươi ăn từ từ thôi mà.
Hách Liên Mặc đột nhiên cười nói:
– Thập tam hoàng tử tính cách thực giống tiểu hài tử, bất quá ta đang tò mò, nghe nói kỳ nghệ của Thập tam hoàng tử rất cao siêu, ngay cả Cửu đệ ta cũng không sánh bằng…… Không biết trẫm có cơ hội cùng luận bàn kỳ nghệ cùng Thập tam hoàng tử hay không?
Vũ Văn anh cắn cắn đầu đũa, vừa nghe xong, mặt đầu tiên là đỏ hồng lên, sau đó nhìn Hách Liên Quyết vẻ cầu cứu, sau đó cúi đầu nhỏ giọng nói:
– Ta… ta không biết chơi cờ……
– Không biết chơi cờ?
Hách Liên Mặc ngẩn người, nhìn sang Hách Liên Quyết đang trưng ra vẻ mặt thập phần bỡn cợt. Hách Liên Quyết đầu tiên nhìn bộ dáng cúi đầu nhu thuận của Vũ Văn Anh bằng ánh mắt dịu dàng, sau đó mới vất vả quay sang nhìn Hoàng huynh của mình, nói:
– Hoàng huynh, trên đời này chỉ có Thập tam hoàng tử là có thể đánh bại đệ, và cũng chỉ có đệ mới có thể đánh bại y.
Hách Liên Mặc nghe nói cũng chẳng hiểu gì, nhưng thấy Hách Liên Quyết cùng Vũ Văn Anh chơi cờ, hắn mới hiểu được ẩn ý của câu nói đó. Lúc hắn mới đến, vì sự xuất hiện của hắn mà Vũ Văn Anh mới quy quy củ củ. Thế nhưng vừa mới bắt đầu chơi cờ, tuy nhìn qua cũng biết là người mới học chơi cờ, nhưng Vũ Văn Anh đã đắm chìm vào bàn cờ, quên mất sự tồn tại của Hách Liên Mặc.
– A, sao ở đây lại có quân đen thế này? Ta muốn đi lại. – Sau đó không thèm chờ sự đồng ý của Hách Liên Quyết, liền lui quân về.
– Sao quân trắng của ta lại ít thế này? Không công bằng, ngươi cũng bỏ bớt mấy quân đi. – Sau đó lại nhấc mấy quân đen ở vị trí mấu chốt bỏ ra ngoài.
– Không được, không được, ngươi đi nước đó thì ta đi sao được.
Vũ Văn Anh liền tự động rời quân đen của Hách Liên Quyết ra xa. Hắn rốt cuộc không nhịn được mà mỉm cười, ôm Vũ Văn Anh vào lòng, hôn lên trán y:
– Ngươi a……
Hách Liên Mặc ngồi một bên chỉ biết cười khổ. Nếu là người khác chơi cờ với Vũ Văn Anh, sợ là mặt đã sớm tái xanh, chứ chẳng ai còn có thể ung dung cười vui vẻ như Hách Liên Quyết cả.
– Cửu đệ, Thập tam hoàng tử kia sau này nhất định sẽ trở thành Tây Đoan vương. Đệ sẽ không nảy sinh tình cảm với y chứ? – Hách Liên Mặc lo lắng hỏi.
– Việc đó có gì không tốt?
Hách Liên Mặc lắc đầu:
– Làm Tây Đoan vương, tính tình cũng sẽ thay đổi đi nhiều. Đừng tưởng hiện tại y đối với đệ răm rắp nghe lời mà mừng, không chừng sau này người quay lưng lại với đệ rồi đâm đệ một nhát chí mạng cũng sẽ là y. Ta chỉ muốn nhắc nhở đệ, đối với y vẫn nên có chút cảnh giác.
Hách Liên Quyết đưa mắt nhìn cảnh mặt trời khuất dần qua khung cửa sổ, ấn đường dần dần giãn ra.
– Điều đó không quan trọng.
CHƯƠNG
– Công tử, Vương gia nói sức khỏe công tử đã tốt hơn rồi, nếu ngài muốn ra ngoài thăm thú thì Vương gia cũng đồng ý.
Diệu Ngôn mỉm cười đi đến bên cạnh Vũ Văn Anh, đưa y đến trước gương, giúp y búi tóc. Hình ảnh phản chiếu của người trong gương, qua bàn tay khéo léo của Diệu Ngôn, cũng lộ ra khuôn mặt tuấn tú. Lúc này, Lai Niệm đi đến, liếc mắt nhìn Vũ Văn Anh trong gương, không khỏi ngây người. Hắn biết Vũ Văn Anh từ trước tới nay là một nam tử tuấn tú, nhưng sau mấy tháng luyện võ, vẻ đẹp của y lại càng khiến người ta khó rời mắt. Đôi mắt dường như đang nghĩ ngơi điều chi, tuy có chút thất thần nhưng vẫn tràn ngập phong vị; chiếc mũi cao thẳng, thanh tú; đôi môi hơi mỏng tựa cánh hoa… tất cả tạo nên một mùi hương mị hoặc. Ngay cả Diệu Ngôn nhịn không được, phải tán thưởng một câu:
– Oa, công tử, ngài thực sự càng ngày càng xinh đẹp!
Xinh đẹp? Vũ Văn Anh khóe môi lộ ra một ý cười nhạt. Thân là nam tử, lại bị người ta khen xinh đẹp, dù có thích thú thì vẫn cảm thấy khó chịu. Bỗng dưng, Vũ Văn Anh nhớ đến đêm hôm qua, khi y đang ngồi ngẩn ngơ bên cửa sổ, thì một thị vệ tuần tra đi qua, lén đưa cho y một mảnh giấy. Đầu tiên, y có hơi sửng sốt, sau đó nắm chặt mảnh giấy trong tay, trong tiềm thức y biết rằng tờ giấy kia ẩn chứa một thông tin vô cùng trọng yếu. Nhân lúc trong phòng chỉ còn một mình y, Vũ Văn Anh vội vàng mở tờ giấy ra, trên đó chỉ vỏn vẹn năm chữ: “Ngày mai, Lạp Phượng đình”. Xem xong, y liền đem tờ giấy đi thiêu hủy.
Ban đầu còn lo lắng làm sao có thể ra ngoài được, ai ngờ lại đúng lúc Hách Liên Quyết bỏ lệnh cấm túc y. Còn về tên thị vệ kia, tuy thân phận không phải không có nghi ngờ, nhưng dù sao cũng không đoán ra được mục đích của hắn. Nhiều ngày nay, Hách Liên Quyết quả thực giữ lời hứa, không ép buộc y, thậm chí còn rất mực sủng ái y hơn cả lúc trước. Nếu là ngày trước, Vũ Văn Anh nhất định sẽ tâm tâm niệm niệm nghĩ hắn là người tốt, nhưng giờ y lại chỉ hoài nghi động cơ của Hách Liên Quyết. Còn về Hách Liên Quyết, sau mấy lần bị y nhìn bằng con mắt hoài nghi cũng nổi trận lôi đình, nhưng rốt cuộc cũng không có động thủ với y.
– Công tử, ở đây gió lớn, chúng ta đi nơi khác được không? – Lai Niệm thấy từng đợt gió không lưu tình thổi về phía thân thể Vũ Văn Anh gầy yếu, không thể không mở miệng.
Vũ Văn Anh quay đầu lại, sau bao nhiêu ngày im lặng cũng chịu mở miệng nói chuyện với Lai Niệm:
– Lai Niệm, ta muốn đến Lạp Phượng đình, đưa ta đi.
Lai Niệm quay đầu nhìn Diệu Ngôn, đối phương cũng đang nhìn hắn bằng vẻ mặt kinh hỉ. Hắn lập tức gật đầu cái rụp:
– Vâng, thưa công tử.
Sau một tuần trà, chờ mãi chẳng thấy ai, Vũ Văn Anh cười thầm chính bản thân mình sao lại ngốc nghếch như vậy. Đột nhiên từ phía sau cây liễu hiện ra một bóng người, người đó chỉ ra hiệu tay với y. Vũ Văn Anh hơi kinh ngạc, đó chính là động tác ra hiệu của Tây Đoan tĩnh kỵ binh, mà tĩnh kỵ binh lại là lính của Vũ Văn Hàm. Ý của người kia là: ‘Ly khai hai người kia.’
Vội vàng lấy lại bình tĩnh, Vũ Văn Anh uống hết chén trà của Diệu Ngôn rồi nói:
– Các ngươi cứ đi về trước đi, ta muốn ở đây một lát.
– Chuyện này…… – Lai Niệm cùng Diệu Ngôn lộ vẻ khó xử, Vương gia ra lệnh cho bọn họ một li cũng không được rời công tử, nếu chẳng may có chuyện gì……
Nhìn thấy vẻ khó xử của hai người, Vũ Văn Anh nói:
– Đừng lo, ta sẽ nói với hắn đây là chủ ý của ta. – Nói xong, liền mỉm cười với hai người kia.
Lai Niệm cùng Diệu Ngôn lại ngẩn người ra, rồi quay sang nhìn nhau, có chút chần chờ. Diệu Ngôn nói:
– Công tử……
– Yên tâm đi, ta chỉ ngồi đây một lúc, nửa canh giờ sau sẽ trở về.
– Nhưng……
– Chẳng lẽ ta muốn ngồi đây một mình, có một chút riêng tư cũng không được sao? – Khuôn mặt Vũ Văn Anh hiện vẻ thương tâm, khiến cho hai người kia nhìn thấy lại không đành lòng.
Lai Niệm cuối cùng cũng mềm lòng, bị Vũ Văn Anh vừa đấm vừa xoa nói một hồi, liền kéo tay áo Diệu Ngôn:
– Diệu Ngôn tỷ tỷ, hay cứ để công tử ở đây đi, khó khăn lắm công tử mới có tâm trạng tốt như vậy.
Diệu Ngôn thở dài:
– Vậy được rồi, công tử ngàn vạn lần đừng đi linh tinh. Vương gia về mà không thấy ngài, chắc chắn sẽ rất giận dữ.
Hách Liên Quyết luôn nghĩ ra trăm ngàn phương pháp để không ai có thể đến gần Vương phủ, khắp nơi đều có tai mắt của hắn. Chính vì thế, hai người kia mới dám để y lại một mình như thế này.
Vũ Văn Anh đứng lên, chậm rãi tiến về phía trước, lững thững đi dọc theo bờ sông, đột nhiên có thứ gì đó bị rớt xuống sông, liền quay đầu lại quan sát. Nhưng ánh mắt y lại liếc về phía thân ảnh vẫn chăm chăm nhìn y, rồi y thả mình rơi xuống dòng sông bên dưới.
– Công tử rơi xuống sông rồi! – Tiếng kêu sợ hãi nổi lên từ tứ phía, trong tình cảnh chỉ mành treo chuông thế này, một thị vệ trong đám người nhanh chóng vượt qua nỗi hoảng sợ mà nhảy xuống.
Hách Liên Quyết vừa mới xuất cung, liền nghe thấy tin này, vội vội vàng vàng trở về, chạy vọt vào Phong Ẩn cư. Vào đến nơi, hắn thấy Vũ Văn Anh thân vận bạch y mỏng manh, đang ngồi trên giường uống nước gừng, lúc đấy mới thở phào nhẹ nhõm. Mọi người trong phòng vừa nhìn thấy Hách Liên Quyết liền vội vàng quỳ xuống:
– Tham kiến Vương gia!
Vũ Văn Anh cũng đưa mắt nhìn, đôi mắt bao phủ một làn sương mờ trông càng giống một con thú nhỏ vô hại, làm người khác phải động lòng.
Hách Liên Quyết tiến tới ôm lấy mái tóc còn sũng nước của y, lông mày nhíu chặt lại, thần sắc nghiêm khắc nhìn Diệu Ngôn cùng Lai Niệm:
– Ta bảo các ngươi một ly cũng không được rời công tử cơ mà? Nếu không làm sao lại xảy ra sự tình này.
– Nô tài đáng chết!
– Nô tỳ đáng chết!
Hách Liên Quyết đang định làm tới, đột nhiên cảm giác tay mình được bao phủ bởi một làn hơi ấm áp, nhìn xuống thì thấy Vũ Văn Anh đang nắm chặt lấy tay hắn:
– Quyết, là ta muốn ở đó một mình, sau đó không cẩn thận bị rơi xuống sông. Chuyện này không liên quan gì đến bọn họ cả, ngươi đừng phạt bọn họ được không?
Bởi vì Vũ Văn Anh bị rớt xuống nước, đôi lông mi dài cong vẫn còn ẩm ướt, chóp mũi y cũng đỏ bừng lên, đôi mắt khẩn cầu nhìn hắn.
Hách Liên Quyết có chút giật mình, thật lâu sau mới cứng ngắc đưa tay lên sờ trán Vũ Văn Anh. Chợt y rụt đầu lại, thấy hắn có vẻ mất hứng, liền nói:
– Ngự y nói ta phải uống hết bát nước gừng này mới không sinh bệnh, không sinh bệnh thì không phải uống thuốc đắng. Nhưng nước gừng này cũng khó uống lắm. – Khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhăn nhó, cứ như nước gừng thực sự rất khó uống.
Hách Liên Quyết đang từ vẻ tức giận lập tức biến thành sủng nịnh, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn Vũ Văn Anh lên, hôn một cái:
– Anh nhi thực ngoan……
– Từ lần sau đừng bắt ta uống nữa nhé! – Vũ Văn Anh giương ánh mắt hy vọng nhìn hắn.
– Ân. – Hách Liên Quyết cười một tiếng, rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì, quay đầu hỏi Đồng Bá:
– Làm sao hắn lại rơi xuống sông được?
– Bẩm Vương gia, lão nô có tra hỏi mấy người quanh đấy, có người nói là do công tử không cẩn thận mà bị ngã, có người lại nói…… công tử muốn tự sát. Tóm lại, không phải do thích khách gây nên.
Đồng Bá biết rằng điều Hách Liên Quyết quan tâm nhất chính là có ai dám gây bất lợi cho Vũ Văn Anh hay không, nên mới nói thêm câu cuối.
– Tự sát……
Hách Liên Quyết hồ nghi nhìn Vũ Văn Anh. Muốn tự sát ư? Trong lòng hắn không khỏi dâng lên một nỗi tức giận, nhưng lại nhìn thấy đôi mắt trong suốt, nhìn thấy cả đáy kia, hắn bất luận thế nào cũng vô pháp tức giận với y, buộc lòng đè nén cơn giận xuống:
– Anh nhi, tại sao lại làm chuyện dại dột như vậy?
Vũ Văn Anh liền mếu máo:
– Không phải ta muốn tự sát, chỉ là ta vô ý bị rơi xuống mà thôi. Nước sông lạnh như vậy, dù có muốn chết thì ta cũng không nhảy xuống sông đâu……
Nói xong, liền sụt sịt mũi rồi hắt xì mấy cái, khiến Hách Liên Quyết không khỏi cười khẽ, sau đó ôm y vào lòng:
– Anh nhi, về sau không được lặp lại mấy chuyện điên rồ này nhé? – Thanh âm ôn nhu chưa từng có.
– Ta đã nói là không phải tự sát mà, ngươi không tin ta sao? – Từ trong g ngực, thanh âm Vũ Văn Anh trở nên rầu rĩ.
– Hảo, hảo, hảo. Ta tin ngươi, được chưa nào?
Hách Liên Quyết nhẹ nhàng xoa đầu Vũ Văn Anh, nhưng thanh âm, đối với Diệu Ngôn, Lai Niệm cùng mấy ám vệ đang quỳ trước mặt, lại vô cùng lạnh lùng:
– Còn các ngươi nữa, muốn chịu phạt phải không! Đồng Bá, mang mấy kẻ làm không nên chuyện này ra ngoài, dùng gia pháp mà xử.
– Rõ, thưa Vương gia.
– Không được! – Vũ Văn Anh đột nhiên ngẩng đầu từ trong lòng Hách Liên Quyết lên, nhìn hắn. – Là do ta bảo bọn họ về trước, chứ không phải là lỗi của bọn họ đâu. Ngươi đừng phạt bọn họ.
– Không được! – Hách Liên Quyết nhéo nhéo mũi y. Đã lâu rồi không thân mật thế này, hắn phát hiện chính mình luôn nhớ nhung cảm giác gần gũi này đến điên cuồng. Chỉ cần Vũ Văn Anh cười với hắn, thì dù là thứ gì hắn cũng chiều. – Ngươi cứ dung túng bọn chúng như vậy, bọn chúng sẽ càng không phân biệt tốt xấu. Làm sai thì phải phạt!
– Vậy ngươi phạt ta đi. – Vũ Văn Anh nằm dài trên giường ăn vạ, nhìn Hách Liên Quyết. – Dù gì cũng là ta không cẩn thận mới rơi xuống sông, sai cũng là ta sai, mau phạt ta đi!
Hách Liên Quyết vừa tức giận, vừa tức cười nhìn kẻ đang ăn vạ hắn kia, sau đó nhào lên người y, thưa dịp y không đề phòng mà lén thơm y một cái. Vũ Văn Anh lập tức đỏ mặt lên, khí thế liền xịu xuống. Hách Liên Quyết thấy vậy liền vuốt tóc y.
– Đồng Bá, dẫn bọn chúng ra ngoài, cứ theo lời công tử, xử bọn chúng nhẹ thôi.
– Rõ, thưa Vương gia!
Vũ Văn Anh biết rằng trong khoảng thời gian y dưỡng bệnh, Hách Liên Quyết đã nhượng bộ y rất nhiều, chỉ lầm bầm vài câu chứ không nổi xung lên như lúc đầu nữa. Bỗng nhiên cảm thấy cổ ngưa ngứa, Vũ Văn Anh lúc này mới hồi phục tinh thần, phát hiện ra Hách Liên Quyết, chẳng biết từ lúc nào, đã bắt đầu nhâm nhi làn da vùng cổ của y, nên không khỏi hoảng sợ:
– Vương…… Vương gia……
– Anh nhi, không được gọi ta là Vương gia, cứ gọi tên ta như vừa nãy là được. Ngoan…… – Cho dù đang hôn y, Hách Liên Quyết vẫn tranh thủ thời gian mà nói.
– Quyết……
– Thực ngoan…… – Hách Liên Quyết nói xong, hơi thở càng trở nên nặng nề hơn, bàn tay không chịu an phận mà mò mẫm vào trong quần áo Vũ Văn Anh, sờ soạng loạn lên.
– Ân…… Quyết…… – Vũ Văn Anh vặn vẹo.
– Anh nhi…… – Thanh âm rầu rĩ của Hách Liên Quyết truyền đến, dục vọng trong ánh mắt cũng dịu xuống. – Nếu không phải do thân thể ngươi không tốt, ta sẽ lập tức ăn ngươi.
Nhưng giờ đây, đầu óc Vũ Văn Anh chỉ nghĩ đến câu nói của tên thị vệ đã cứu y từ dưới sông lên:
– Thập tam hoàng tử, Tứ hoàng tử vẫn chưa chết. Ngài ấy dặn ngài hãy nghĩ biện pháp làm Hách Liên Quyết mất cảnh giác, sau đó ngài ấy sẽ đến cứu ngài trở về.