CHƯƠNG 32
– Ngươi đưa hắn đi đâu rồi? – Vũ Văn Anh không quay đầu lại, hỏi.
Hách Liên Quyết nhíu mày, không thèm để ý trả lời:
– Đưa hắn đi đâu? Vừa nãy ngươi không nghe thấy sao? Ta đã nói là sẽ làm.
Hầu kết trên cổ Vũ Văn Anh khẽ nuốt xuống một chút, cả người bắt đầu run rẩy, một lúc sau mới chậm rãi nói:
– Ta rất hận ngươi……
Hách Liên Quyết hừ lạnh một tiếng, âm điệu quái dị nói:
– Ngươi quả nhiên rất quan tâm đến hắn nhỉ? Vừa rồi còn bảo vệ hắn, hình như trước đây đã từng gặp mặt, sau đó cố tình biến hắn thành thị vệ của ngươi.
Im lặng một hồi, Vũ Văn Anh thản nhiên nói:
– Ngươi nói không sai.
Đương nhiên là cố tình, nếu không phải vậy, làm sao y có thể liên lạc được với Vũ Văn Hàm. Thế nhưng Hách Liên Quyết nghe xong lời này, lỗ tai liền xì ra lửa giận. Chỉ bằng hai ba bước, hắn đã xông tới trước mặt Vũ Văn Anh, bắt cái đầu của y phải đối diện với hắn, cơ hồ hai chóp mũi dính vào nhau.
– Thật không ngờ, ngươi còn học được bản lĩnh trêu đùa nam nhân, hay lắm! Thế nhưng để ta nói cho ngươi nghe, đời này ngươi đừng hòng nghĩ tới nam nhân khác ngoài ta! Hừ, muốn chạy trốn sao? Ngươi cho rằng có thể trốn thoát khỏi ta sao? – Nói xong, hắn bắt đầu xé rách quần áo của Vũ Văn Anh, điên cuồng hôn lên đôi môi y.
Qua một trận hôn cuồng loạn, Vũ Văn Anh vẫn không phản kháng lại, Hách Liên Quyết hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn y, chỉ thấy y nhắm chặt mắt lại, dường như đang cố chịu đựng cái loại sự tình mà y chán ghét đến cực điểm này. Cảm giác được Hách Liên Quyết đã ngừng lại, Vũ Văn Anh liền mở to mắt, ánh mắt nhìn Hách Liên Quyết có chút thẹn quá hóa giận, sau đó y nhẹ nhàng cười:
– Vương gia chẳng phải muốn đem ta đi sung nhập quân doanh cho quân sĩ hưởng dụng hay sao? Nhưng cái đó so với tình cảnh hiện giờ có khác gì nhau đâu.
Gân xanh trên mặt Hách Liên Quyết chớp mắt liền phập phồng một cách nguy hiểm, cánh tay giơ lên không chút suy nghĩ. Vũ Văn Anh nhìn thoáng qua, sau đó nhắm mắt lại, lẳng lặng chờ bàn tay hắn rơi xuống mặt mình. Thế nhưng Hách Liên Quyết không đánh y, chỉ tức giận phẩy áo bỏ đi.
Vũ Văn Anh đương nhiên biết rằng Hách Liên Quyết không đánh y bởi vì hắn vẫn còn lưu tình, lòng hắn vẫn còn thương yêu, cho nên mới không hạ thủ với y. Nếu đã ở trong tình cảnh này rồi mà vẫn còn có thể nghĩ rằng Hách Liên Quyết ít nhiều vẫn còn thích y thì đúng là muốn hù y đến chết, chính y cũng biết rằng hắn càng sủng ai bao nhiêu thì sau này lại càng bạc tình bấy nhiêu, Vũ Văn Anh đâu thể một lần nữa hy vọng nơi trái tim hắn. Hách Liên Quyết, hắn không hạ thủ vì sợ làm ô uế tay hắn thì đúng hơn.
Quả nhiên, mấy ngày sau đó Hách Liên Quyết không đến đây nữa, dường như muốn quên đi sự tồn tại của y trên cõi đời này. Hắn cũng không đem y sung nhập quân doanh, hắn quả nhiên biết cách tra tấn người khác, hắn biết y không sợ chết, nhưng quá trình ngồi chờ chết mới là khoảng thời gian khó chịu nhất, hắn cứ để mặc Vũ Văn Anh ở đây, chẳng thèm đoái hoài làm y bắt đầu cảm thấy lo âu. Hạ nhân vẫn đưa cơm đến đúng giờ, nhưng tên hạ nhân kia nhất định đã bị phân phó không được nói chuyện với y, thành ra y dần trở nên bị cách ly với thế giới bên ngoài, không biết chuyện gì đang xảy ra để còn mật báo cho Tứ ca biết. (giờ này còn nghĩ đến Tứ ca, chồng em thì để đâu hả)
Hách Liên Mặc cảm thấy rõ ràng dạo này Hách Liên Quyết rất hay tiến cung, nhớ tới ngày trước muốn gặp hắn còn khó hơn bắc thang lên trời, lần mở tiệc mừng Diêu Thế Uyên hồi kinh mời gãy cả lưỡi hắn cũng chẳng thèm đến, thế nhưng dạo gần đây ngài Vương gia ung dung tự tại kia ngày nào cũng lâm triều, quần thần trong triều ai nấy đều lấy làm lạ. Hôm nay, mới sáng sớm ra Hách Liên Quyết đã đến tìm Hách Liên Mặc rủ đi săn.
Hoàng thượng xuất hành đi săn không phải chuyện nhỏ, từ trước tới nay, trước mỗi lần đi săn phải chuẩn bị thật kỹ càng, phải đảm bảo được sự an toàn của Hoàng thượng, tuyệt đối không được xảy ra sai sót trong khu vực săn bắn. Thế mà hiện giờ Hách Liên Quyết lại nhất mực rủ hắn đi cùng, nói rằng vấn đề an toàn cứ giao cho hắn là được. Mặc kệ sự phản đối quyết liệt của đại thần, hai người cứ thế dẫn theo một đám thị vệ cùng võ tướng hào hứng đi về phía trường săn.
Tiếng vó ngựa vang vọng khắp nơi trong trường săn, tiếng cung tên bắn ra mạnh mẽ rồi cắm phập xuống mặt đất đỏ (đất đỏ badan). Tuy có chút không hợp quy củ, nhưng ai nấy đều cảm thấy thư giãn. Hách Liên Mặc tinh lực tràn trề mười phần, chưa đến một canh giờ, số chiến lợi phẩm đã chất thành một đống, khiến cho đám đại thần không khỏi trầm trồ khen ngợi “Hoàng thượng thật dũng mãnh” hết lời.
Trong trường săn, ngoại trừ Hoàng thượng ra còn có một người cũng đang vô cùng khoái trí, tiểu nhi tử Diêu Tất Lăng của Diêu Thế Uyên từ nhỏ đã quen động đao động thương, mấy tháng nay ở kinh thành chẳng được động chân động tay nên buồn chán muốn chết. Giờ chỉ thấy y liên tục rút mũi tên, giương cung, bắn thẳng, mọi thao tác đều thành thạo, mấy người xung quanh không nhịn được mà không ngớt thán phục tư thế hiên ngang oai hùng như ăn sâu vào máu của y.
Đợi cho đến khi mọi người đã thấm mệt, nhìn đâu cũng chẳng thấy bóng dáng Hách Liên Quyết, Hách Liên Mặc cau mày lại, sau đó lập tức phân phó người đi tìm. Qua một hồi lâu, mấy tên thị vệ đi kiếm người trở về phục mệnh:
– Bẩm Hoàng thượng, khắp nơi đều không tìm thấy Cửu Vương gia.
– Tại sao lại không tìm thấy? Trường săn rộng như này, vậy mà bảo tìm một người cũng không thấy là sao? – Hách Liên Mặc giận tím mặt. Tuy hắn từ nhỏ đã là kẻ bụng dạ khó lường, nhưng đối với đệ đệ này lại quan tâm vô cùng, cho dù đã phong chức Vương gia cho hắn rồi nhưng vẫn không an tâm mà triệu hắn về kinh, sống gần mình.
– Hoàng thượng bớt giận, chúng thuộc quả thật đã tìm mọi ngóc ngách, nhưng không thấy bóng dáng Cửu Vương gia đâu cả.
Khuôn mặt Hách Liên Mặc lại càng trở nên khó coi hơn, chúng thần đều nín thở, không dám thở mạnh, sợ rằng chính mình sẽ trở thành cái bia trút giận của hắn. Lúc này, Diêu Tất Lăng đứng ra nói:
– Hoàng thượng, nếu không tìm thấy trong khu vực săn bắn, thì thần cho rằng Vương gia có thể đã ra ngoài khu vực săn bắn rồi ạ.
Hách Liên Mặc đứng bật dậy, thần sắc trở nên phức tạp khó đoán. Mấy tên thuộc hạ trông coi trường săn nói rằng ở đây cũng có dã thú, nhưng chỉ là loại nhỏ, không đáng để lo lắng, nhưng ra đến bên ngoài trường săn thì nguy hiểm tứ phía.
– Còn đứng đấy làm gì? Mau đi tìm người về cho ta! – Hách Liên Mặc hạ lệnh.
Không đợi bọn thị vệ đáp lời, chợt một thanh âm dứt khoát từ phía xa truyền tới:
– Không cần, bổn vương không chết được đâu mà sợ.
Từ đằng xa, Hách Liên Quyết chậm rãi cưỡi ngựa đi tới, thản nhiên nhìn xuống đám thị vệ đang quỳ dưới chân, sau đó ngẩng đầu lên cười với Hách Liên Mặc:
– Hoàng thượng, thần đã săn được một con gấu về làm áo lông cho ngài mặc. – Nói xong, liền nhìn xuống đám người vẫn quỳ trên mặt đất nói tiếp. – Các ngươi mau đi ra ngoài khu vực săn bắn mang xác gấu về.
Săn được gấu núi kỳ thật chẳng phải chuyện mới mẻ gì, nhưng để săn được một con gấu về cần nhiều người cùng phối hợp lại mới thành, giờ Hách Liên Quyết đơn thương độc mã mà săn được gấu núi làm mọi người khó mà tin nổi, liền kinh hô thán phục.
Hách Liên Mặc không nhịn được mà trầm trồ khen ngợi, thế nhưng sau đó lại xịu mặt nói:
– Đang ở trong trường săn, ngươi còn chạy đến cái nơi nguy hiểm rình rập ấy làm gì? Thân đường đường là Vũ Thân vương, tại sao lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy!
Hách Liên Quyết khẽ cười:
– Do thần thiếu suy nghĩ, mong Hoàng thượng bớt giận, đừng vì thần mà mất vui.
Hách Liên Mặc cũng chẳng thèm nói chuyện với hắn nữa, chỉ lắc đầu ngán ngẩm, không khí thoải mái nơi trường săn được khôi phục lại. Diêu Tất Lăng chạy đến bên cạnh Hách Liên Quyết, hỏi bâng quơ một câu:
– Thập tam Hoàng tử không đi cùng Vương gia sao? – Nói xong lập tức lại nhớ ra chuyện gì, gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười cười. – Ta quên mất, Thập tam Hoàng tử sợ máu, làm sao có thể đến đây được.
Hách Liên Quyết vốn đang có một chút ý cười, giờ khuôn mặt chỉ toát ra hàn khí lạnh run người. Diêu Tất Lăng không ngờ rằng hắn lại có phản ứng như vậy, nhất thời chân tay luống cuống. Hắn nói sai điều gì sao? Hách Liên Quyết cũng không nói năng gì, chỉ thản nhiên rời đi nơi khác.
Lúc trời bắt đầu chạng vạng, mỗi người đều thu được rất nhiều chiến lợi phẩm, sau đó nối đuôi nhau rời khỏi trường săn. Vừa ra đến cổng, một thị vệ canh giữ bên ngoài trường săn đi tới:
– Khởi bẩm Hoàng thượng, một tên nô tài tự xưng là người của Vũ Thân vương phủ, nói có chuyện cần bẩm báo, thuộc hạ có hỏi nhưng hắn không chịu nói là chuyện gì.
Hách Liên Mặc chỉ liếc nhìn một chút, sau đó nói:
– Cho hắn vào.
Một người lảo đảo bị dẫn vào, lập tức bổ nhào xuống trước mặt Hách Liên Mặc:
– Tiểu nhân tham… tham… tham kiến Hoàng thượng.
Hách Liên Quyết lúc này mới để ý người đó là Lai Niệm, nhíu mày hỏi:
– Đến đây làm gì?
– Vương gia…… – Lai Niệm ‘oa’ một tiếng rồi khóc nức nở. – Vương phủ bị cháy!
– Cái gì? – Hách Liên Quyết trừng mắt nhìn y. – Tổn thất nhiều hay ít?
– Bẩm Vương gia, lửa đã được dập tắt, đám cháy cũng không ảnh hưởng đến nhiều nơi. Nhưng…… nhưng…… lửa là từ trong ngục tối lan ra……
– Ngươi nói cái gì? – Thanh âm của Hách Liên Quyết đột nhiên rít lên, sắc mặt khó coi đến dọa người, không để ý đến mọi người xung quanh vẫn còn đang mơ hồ không hiểu chuyện gì, lập tức nhảy lên ngựa phóng mất.