CHƯƠNG 34
Về cái chết của Vũ Văn Anh, Hách Liên Mặc bố cáo thiên hạ là do Thập tam Hoàng tử thể chất suy nhược, lâm bạo bệnh mà chết. Chất tử bỏ mạng nơi xứ người không phải là ít, nhân dân mấy nước kia cũng chỉ biết rằng người đó vì bạo bệnh mà chết, còn sự thực ra sao thì chỉ vài người biết.
Không lâu sau đó, Tây Đoan liền rơi vào hỗn loạn, bệnh tình của lão vương vẫn không thuyên giảm, đến một năm sau rốt cuộc cũng nhắm mắt quy tiên. Lão vương băng hà, thái tử lên kế vị là quy luật bất thành văn, ai ngờ ngay lúc này, Tứ hoàng tử Vũ Văn Hàm lâu nay vẫn bặt vô âm tín bỗng nhiên xuất hiện, tuyên bố mười tội trạng lớn của tân vương, rồi khởi binh tạo phản.
Vũ Văn Hàm vốn nắm trong tay phần lớn binh quyền của Tây Đoan, tân vương cũng có thế lực riêng của mình, cứ như vậy, hai bên ngang sức ngang tài.
– Về sự tình của Tây Đoan, một số đại thần trong triều cho rằng trẫm nên nhân cơ hội này mà tọa sơn quan hổ đấu (nghêu sò đánh nhau, ngư ông đắc lợi). Một số khác lại cho rằng Tây Đoan từ trước đã giữ mối giao hảo với nước ta, chủ trương muốn ta ép Tây Đoan cắt đất cho Đông Ly rồi giúp Vũ Văn Ân diệt phản tặc. Còn có người nói rằng lúc này nên thừa cơ thâu tóm Tây Đoan nữa. Cửu đệ, từ đầu tới cuối ngươi không chịu nói, hiện giờ trẫm muốn nghe ý kiến của ngươi.
Sau khi lâm triều, Hách Liên Mặc liền kéo Hách Liên Quyết đi dạo ngự hoa viên. Tiết trời hiện tại, trăm hoa đua nở, khiến cho ngự hoa viên rực rỡ sắc màu, nhiều mùi hương cùng hòa lẫn với nhau tạo nên cảm giác phơi phới, dễ chịu, ong bướm bay lượn khắp nơi, càng tôn thêm vẻ tưng bừng.
– Những thứ cần nói bọn họ đã nói hết, ý kiến của thần quá mức thừa thãi rồi. – Hách Liên Quyết không bị cuốn hút bởi khung cảnh dào dạt hương xuân trong ngự hoa viên, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn thẳng, tựa như một khối băng tỏa ra từng trận hàn khí, khiến cho người khác cảm thấy như bị chôn vào giữa hố băng. – Hơn nữa, ý kiến của thần với bệ hạ cũng chẳng quan trọng lắm.
– Nga? – Hách Liên Mặc nhếch miệng cười cười, ánh mắt vẫn thoảng ý cười. – Trẫm cũng nghĩ rằng ý kiến của ngươi cũng không quan trọng lắm. – Dừng một chút, Hách Liên Mặc tiếp tục nói. – Cho dù ngươi có muốn hồ nháo cũng nên nói trước với trẫm một tiếng chứ.
Hách Liên Quyết liếc nhìn hắn một cái rồi nói tiếp:
– Bệ hạ yên tâm, thần sẽ không lấy danh nghĩa Đông Ly để xuất binh đâu.
Ánh mắt Hách Liên Mặc không chút kinh ngạc, chỉ lẳng lặng nhìn người kia:
– Dù sao ngươi cũng nên suy nghĩ kỹ.
Hách Liên Quyết không trả lời, ánh mắt nhìn về phía dòng sông đằng xa, ánh nắng chiếu lên mặt sông lấp lóa, lưu lại từng mảng vàng rực, chói mắt nhưng cũng rất dễ chịu. Hách Liên Quyết khép hờ mắt lại:
– Dù thế nào đi nữa, người đó vẫn sống, thần không thể không làm hắn chết. – Nói xong, ánh mắt dần dần trở nên băng lãnh, dường như muốn đem màu váng chói lọi trước mặt đập tan hết.
Hách Liên Mặc nhíu mày, nói:
– Nếu vậy sao không nhân cơ hội này mà sát nhập Tây Đoan vào Đông Ly? Tây Đoan từ trước đã có giặc ngoại xâm nhòm ngó, tình hình rối ren, giờ lại thêm nội chiến, nếu muốn thâu tóm Tây Đoan thì đây chính là cơ hội.
– Hoàng huynh. – Hách Liên Quyết mở to mắt nhìn thẳng vào huynh trưởng của mình. – Huynh muốn đệ thay huynh xuất trận, nhưng Tây Đoan quốc kia, không ai được động vào. – Hách Liên Quyết dừng một chút rồi tiếp. – Hơn nữa huynh đã xem nhẹ năng lực của Vũ Văn Hàm rồi, chỉ trong mấy năm mà hắn đã nắm được phần lớn binh quyền trong tay, tuyệt đối không phải người đơn giản. Nếu hắn đã lựa chọn cuộc nội chiến này, chứng tỏ hắn có thể khống chế được giặc ngoại xâm, bằng không hắn đã không đối đầu với Vũ Văn Ân thế lực tương đương như vậy. Muốn thâu tóm Tây Đoan, tuyệt đối không dễ dàng như vậy.
– Trẫm chỉ tò mò. – Hách Liên Mặc không có ý kiến gì, chỉ cười cười. – Ngươi rốt cuộc đang giúp Vũ Văn Ân hay Vũ Văn Hàm vậy.
Hách Liên Mặc ít nhiều cũng biết rằng cảm tình giữa Vũ Văn Anh với Vũ Văn Hàm có điểm không bình thường, hắn không tin rằng một người có khát vọng độc chiếm như đệ đệ của hắn lại có thể để yên chuyện này.
– Thần chẳng giúp ai cả, chỉ muốn giết Vũ Văn Ân mà thôi.
Hách Liên Quyết nắm chặt bàn tay lại, mấy đốt ngón tay phiến ra màu thanh bạch. Nơi ngục tối kia không thể vô duyên vô cớ mà bị cháy. Ngay khi Vũ Văn Anh gặp chuyện, hắn đã phái người âm thầm điều tra, không ngờ rằng thủ phạm của vụ phóng hỏa giết người này lại là Thái tử Tây Đoan Vũ Văn Ân, bởi vì sự tồn tại của Vũ Văn Anh uy hiếp đến ngai vàng của mình, nên nhiều lần ngấm ngầm quầy phá ngay dưới tầm mắt Hách Liên Quyết. Ánh mắt Hách Liên Quyết hiện giờ không chỉ dâng đầy phẫn hận mà còn tràn ngập sát khí, hắn muốn tên khốn kiếp phải nếm trải cảm giác mất đi tất cả, nếu giết y đi thì quả là quá mức tiện nghi cho y rồi.
– Nếu vậy thì. – Nụ cười của Hách Liên Mặc vụt tắt. – Vũ Thân vương nghe lệnh, Vũ Văn Ân làm nhiều điều ác, có bản liệt tội của Tứ hoàng tử Tây Đoan Vũ Văn Hàm làm chứng. Trẫm lệnh cho ngươi dẫn theo năm vạn binh sĩ Đông Ly đến trợ giúp cho Tứ hoàng tử, dẹp sạch bọn hại nước hại dân.
Hách Liên Quyết có hơi chút kinh ngạc, vốn định dùng binh lực của chính mình tập kích Vũ Văn Ân, không ngờ Hách Liên Mặc lại đồng ý cho hắn quang minh chính đại dẫn binh đến Tây Đoan. Biết được xung quanh còn có người đang nghe, Hách Liên Quyết liền quỳ xuống, dùng thanh âm đủ to để mọi người đều nghe thấy nói:
– Thần tuân chỉ!
Năm vạn binh lực, trong chiến tranh không phải là một con số lớn, Hách Liên Quyết cùng Hách Liên Mặc đều hiểu được, năm vạn binh lực này chỉ là một cái cớ để Hách Liên Quyết vừa có thể danh chính ngôn thuận tấn công Thái tử Tây Đoan, vừa có thể khiến cho Vũ Văn Hàm nợ Đông Ly một ân huệ, như vậy sao có thể không làm?
Nội chiến Tây Đoan bốn tháng sau, Đông Ly phát binh tương trợ Vũ Văn Hàm, Hách Liên Quyết thân chinh dẫn binh hành quân tới Tây Đoan. Chỉ vỏn vẹn năm vạn binh lực, nhưng chưa đầy một tháng, đoàn quân đã chiến thắng liên tiếp, đoạt lấy mười ba quận ở phía nam, người người trong thiên hạ đều hết lời cảm phục thần uy của Đông Ly Vũ Thân vương. Có sự giúp đỡ của đoàn quân Đông Ly, binh lực của Thái tử Tây Đoan phải điều về phía nam, khiến phòng thủ phía bắc trở nên lỏng lẻo, giúp cho đại quân Vũ Văn Hàm liên tục đại thắng.
Đoàn quân càng đánh càng hăng, tiến độ tấn công của địch cũng dần dần chậm lại. Thời tiết dần chuyển sang thu, binh lực quân địch ngày càng suy yếu. Đúng thời điểm đoàn quân chuẩn bị công phá hang ổ Lạc Linh thành của Vũ Văn Ân, Hách Liên Quyết nhận được thư của Hách Liên Mặc.