CHƯƠNG 37
Thế nhưng, một tuần trà trôi qua, Hách Liên Quyết vẫn ngồi yên, chẳng nói chẳng rằng, vẻ mặt có chút lưỡng lự. Diêu Tất Lăng lần đầu tiên thấy Vũ Thân vương lại có tâm trạng do dự này, nhìn sang Hách Liên Chinh lo lắng đứng ngồi không yên bên cạnh. Người có thể khiến Cửu vương gia lại thất thố như thế này trên đời chỉ có một, Diêu Tất Lăng không phải kẻ ngốc, đương nhiên đoán được Hách Liên Quyết đến đây có việc gì.
– Xin hỏi Vương gia, có phải ngài muốn hỏi mạt tướng về chuyện nhận nhầm người trong tiệc rượu ở Tây Đoan đúng không? – Diêu Tất Lăng hỏi thẳng.
Hách Liên Quyết ngước đôi mắt hẹp dài lên nhìn hắn, ánh mắt bình tĩnh nhưng sâu thẳm lại là sóng cuộn gió gào:
– Ngươi đã từng gặp y, ta không tin nhãn lực của ngươi lại kém đến mức ngay cả người cũng không nhận ra được.
Diêu Tất Lăng mỉm cười, nhìn thấy Hách Liên Chinh đang đứng thất thần một bên, rồi nói:
– Mạt tướng lúc đầu cũng nghĩ rằng mình uống rượu nhiều nên nhìn nhầm vị Ân tướng quân kia thành Thập tam Hoàng tử. Thế nhưng……
– Thế nhưng sao! – Hách Liên Quyết đứng bật dậy, khiến Hách Liên Chinh hận không thể đứng che chắn cho Diêu Tất Lăng trước cơn nộ khí của Hách Liên Quyết.
– Thế nhưng, sáng hôm sau tỉnh dậy, mạt tướng thấy chuyện này có điểm nghi hoặc, sau đó lại nhớ đến vụ hỏa hoạn ở vương phủ, cỗ thi thể kia cũng không có dấu vết gì chứng minh đó là xác Thập tam Hoàng tử cả. – Nói tới đây, Diêu Tất Lăng dừng một chút.
Mấy đốt ngón tay Hách Liên Quyết bắt đầu phiến ra gân xanh, sau đó nghiến răng nói:
– Nói tiếp đi!
– Mạt tướng sợ mình suy đoán lầm nên chưa thông báo cho Vương gia vội, cho nên mới tự tiện phái người đi theo dõi, phát hiện thấy Ân Thiên Tường với Vũ Văn Hàm rất thân thiết, dường như không đơn giản chỉ là quan hệ quân thần. Thế nhưng thân phận của Ân Thiên Tường mạt tướng không tài nào điều tra được.
Diêu Tất Lăng nói xong, cả gian phòng rơi vào tĩnh lặng, không khí im ắng khiến người ta không thở nổi. Diêu Tất Lăng với Hách Liên Chinh chỉ nhìn chăm chăm vào Hách Liên Quyết có vẻ khác thường. Một lúc lâu sau, Hách Liên Quyết bỗng nhiên lên tiếng:
– Ta biết rồi, ngươi làm tốt lắm, cứ tiếp tục theo dõi, nhất cử nhất động đều phải báo cho ta.
Nói xong, hắn liền quay người rời đi. Diêu Tất Lăng chỉ kịp đáp “Rõ” với tấm lưng đang khuất dần của hắn.
Hách Liên Quyết về đến vương phủ liền đi ra mảnh rừng trúc sau núi. Từng phiến lá trúc xanh biếc đung đưa rì rào trước gió, lìa cành chao nghiêng giữa không trung rồi hạ xuống tấm bia đá lạnh như băng phía dưới. Hách Liên Quyết nhẹ nhàng phủi đi đám lá rụng trên mặt bia, rồi miết nhẹ tay lên những chữ khắc trên tấm bia.
– Là ngươi phải không?
Nụ cười trên môi dần đông cứng lại, ngón tay cũng dần siết chặt:
– Anh nhi, ta muốn nhìn xem người đó giống ngươi đến mức nào.
Vũ Văn Hàm nhìn chăm chăm người đang ngồi trước mặt mình, rồi lại nhớ đến cái tên không có tính người trong buổi đêm một năm trước. Giờ hắn lại có thể ngồi ung dung trước mặt mình thưởng rượu nói chuyện phiếm, giống như bằng hữu lâu năm không gặp vậy, không có vẻ gì là kẻ đã từng bức hắn đến chỗ chết.
Hai tháng sau khi Đông Ly rút quân khỏi Tây Đoan, Hách Liên Quyết liền “phụng mệnh” đến “thăm hỏi” Tây Đoan, nhưng nguyên nhân sâu xa của việc này tất nhiên Vũ Văn Hàm có biết. Hắn tới Tây Đoan đã bảy ngày có lẻ, nhưng vẫn vờ không đề cập đến chuyện của Ân Thiên Tường, chỉ mang một vẻ không nhanh không chậm, nhàn nhã ung dung.
– Tứ hoàng tử đang nghĩ gì mà thất thần vậy? – Hách Liên Quyết mỉm cười.
– Nga, không có gì, chỉ là đang nghĩ đồ ăn này có hợp với Vương gia hay không thôi. – Vũ Văn Hàm cười cười nói.
– Tây Đoan đã mất công chuẩn bị đồ ăn thì làm sao lại có chuyện không hợp. Thế nhưng, ta có một chuyện muốn hỏi ngài. – Hách Liên Quyết nhíu mày nói.
– Nga? Chuyện gì vậy?
Hách Liên Quyết đột nhiên cười rộ lên:
– Có lẽ để ta nói thì có vẻ không phù hợp, thế nhưng nước một ngày không thể không có vua, Tứ hoàng tử định đợi bao giờ mới đăng cơ, hay là vị trí này ngài không muốn ngồi lên? – Hách Liên Quyết nói với vẻ nhẹ như không, nhưng Vũ Văn Hàm lại toát mồ hôi hột.
– Vương gia nói vậy là có ý gì? – Vũ Văn Hàm buông chén rượu bằng ngà voi xuống, sắc mặt trở nên âm trầm.
Hách Liên Quyết chỉ cười không nói, mấy ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, vang lên những âm thanh đều đều không nhịp điệu. Đúng lúc đó, cửa đột nhiên mở ra, không một lời thông báo, một thân ảnh màu trắng chạy xoẹt vào trong:
– Tứ ca…… – Lời vừa phát ra liền rớt xuống khi nhìn thấy Hách Liên Quyết.
Vũ Văn Anh ngạc nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt có chút quen thuộc nhưng cũng có chút xa lạ kia, rồi quỳ xuống, nói:
– Thuộc hạ tham kiến Tứ hoàng tử điện hạ. – Tim dộng đùng đùng trong ***g ngực, ánh mắt không dám nhìn lên.
Vũ Văn Hàm kinh sợ đứng vội lên, tay áo không cẩn thận hất đổ chén rượu ở trên bàn, lập tức nhìn sang Hách Liên Quyết đang ngồi đối diện, chỉ thấy hắn không nói gì, hai môi mím chặt, vẻ mặt nghiêm khắc nhìn Vũ Văn Anh đang quỳ trên mặt đất.
Vũ Văn Hàm cố gắng chấn định lại rồi ngồi xuống nói:
– Thiên Tường, sao giờ này đã quay lại? Chuyện Lương thành giải quyết xong chưa? – Rõ ràng hắn đã phái người bảo y không được về cơ mà.
Vũ Văn Anh khó hiểu nói:
– Không phải điện hạ bị ốm, bảo ta lập tức trở về hay sao?
Vũ Văn Hàm nghe xong, lập tức nhìn sang Hách Liên Quyết, chỉ thấy hắn chậm rãi đứng lên, đến gần Vũ Văn Anh. Y đang cúi đầu xuống nên chỉ nhìn thấy mũi giày đen đang từng bước tiến về phía mình, liền cúi đầu càng thấp hơn. Hách Liên Quyết đứng ngay trước mặt y, ngồi xuống, vươn tay nâng cằm y lên.
Khó trách Diêu Tất Lăng lại nghĩ rằng mình đã nhận sai người, Anh nhi quả nhiên không giống với trước kia: khuôn mặt toát ra vẻ khỏe khoắn, thân hình cũng nảy nở hơn, tuy không mảnh mai như trước nhưng vẫn có nét yếu đuối. Một năm qua đã khiến một người thay đổi đến mức đó thì hiển nhiên sẽ khiến người khác tưởng rằng mình nhận lầm, nhưng hắn thì không.
Ánh mắt Vũ Văn Anh hơi lay động, y vội vàng đẩy Hách Liên Quyết ra, lúc sau hiểu được hành động của mình có hơi thất thố, liền nói:
– Thỉnh Vương gia thứ lỗi, thuộc hạ vô tình mạo phạm. – Y cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng thanh âm vẫn có chút run rẩy.
Hách Liên Quyết không tiến xa hơn, nhưng ánh mắt vẫn theo sát y, cho tới khi Vũ Văn Anh nói:
– Nếu điện hạ không có gì cần phân phó, thuộc hạ liền quay lại Lương thành. – Vừa mới quay người lại thì nghe thấy tiếng cười khẽ của Hách Liên Quyết.
– Ân tướng quân quả nhiên danh bất hư truyền, trí tuệ thông minh xuất chúng, dù chưa từng gặp mặt mà cũng biết bổn vương là ai. Điều này quả nhiên hiếm thấy.
Vũ Văn Anh cứng đờ người lại, sắc mặt cũng dần trắng bệch. Lúc này, Vũ Văn Hàm liền đi tới, cười nói:
– Ân tướng quân được biết Vương gia đích thân tới Tây Đoan, chỉ tiếc là đang bận sự vụ ở Lương thành. Giờ lại có cơ hội được bái kiến, lại thấy Vương gia cùng ta ngồi uống rượu, nên mới đoán ra thôi.
– Nga? – Hách Liên Quyết mỉm cười, tầm mắt chỉ chăm chăm nhìn Vũ Văn Anh.
– Điện hạ, thuộc hạ xin phép cáo lui. – Vũ Văn Anh nói xong liền rời khỏi như chạy trốn ra ngoài.