CHƯƠNG 4
– Vũ Văn Anh, ngươi ở đó ngây ngốc gì đó! Ta bảo ngươi mài mực cho ta, còn không mau làm? – Hách Liên Quyết nói, giọng không được vui vẻ cho lắm, cắt đứt suy nghĩ của Vũ Văn Anh.
– A! Ta mài liền, mài ngay đây! – Vũ Văn Anh vội vàng bắt tay làm. Xem ra từ cái lần Vũ Văn Anh họa hoằn lắm mới cảm thấy vui vẻ thực sự kia, một tháng nay, Hách Liên Quyết chẳng thèm hòa nhã với y quá một lần.
Vừa nãy nghe nói là thái ấp Hạ châu của Hách Liên Quyết có nạn hạn hán trầm trọng, bề dưới đến báo tin bị hắn mắng cho thiếu chút nữa là tiểu ra quần, lúc rời đi hai chân không ngừng run rẩy. Hách Liên Quyết lúc này tâm tình vô cùng bất hảo, chau mày nhìn chằm chằm vào đống đồ trên bàn. Lúc này, Khang Tề An ở bên ngoài chợt nhớ ra.
[2: thái ấp: trong thời kỳ nô lệ hay phong kiến, vua chúa thường ban đất đai cho chư hầu, chư hầu lại cấp cho tầng lớp dưới.]
– Vương gia, Kinh đại nhân cầu kiến!
– Cho hắn vào! – Hách Liên Quyết lạnh lùng nói.
Vừa dứt lời, một người đàn ông khoảng hơn bốn mươi tuổi liền đẩy cửa bước vào. Vừa vào cửa, ông ta liền quỳ phịch xuống đất, thanh âm run run:
– Vương gia, lão thần có tội a……
– Kinh đại nhân, có gì đứng lên mà nói. – Hách Liên Quyết phất tay, ra hiệu cho ông ta đứng lên, nhưng Kinh Chuẩn không dám đứng lên.
– Vương gia, cứ để lão thần quỳ nói.
Hách Liên Quyết nhíu mày, nhưng cũng không nói thêm:
– Gây nên chuyện gì, Kinh đại nhân nói cho bổn vương nghe.
Kinh Chuẩn dập mạnh đầu xuống đất, trền trán liền hiện một vết đỏ. Vũ Văn Anh hít một hơi, quay mặt ra chỗ khác, mặt cũng choáng váng theo. Hách Liên Quyết nghe thấy tiếng y thở, nhíu mày, nói với Kinh Chuẩn:
– Có chuyện gì thì nói đi, đừng ở đó làm này làm nọ nữa, ở phủ của bổn vương không cần làm vậy!
– Vâng! Vương gia, vừa rồi có tin từ Hạ châu, nói Hạ châu Thái thú Mâu Khắc Viễn đã cầm tiền cứu trợ hạn hán trốn mất rồi. Vương gia, là lão thần không làm tròn bổn phận……
Kinh Chuẩn khóc rống lên. Mâu Khắc Viễn là môn sinh yêu quý của ông ta, đến nằm mơ ông ta cũng không nghĩ hắn ta dám làm điều điên rồ như thế. Thiên hạ này ai cũng biết, đắc tội với Vũ Thân vương, thì dù có trốn xuống địa ngục, hắn cũng moi lên mà tra tấn cho bằng được.
Hách Liên Quyết nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lùng. Vũ Văn Anh đến thở lớn cũng không dám, tưởng rằng Hách Liên Quyết lúc này đang vô cùng nguy hiểm. Nhưng Hách Liên Quyết chỉ thản nhiên nói:
– Kinh đại nhân, bổn vương biết ngươi không có can hệ tới chuyện này. Bổn vương không phải là người không phân biệt được phải trái, tất nhiên sẽ không vu tội cho ngươi. Còn về Mâu Khắc Viễn… – Hách Liên Quyết ngưng một chút – … phạm tội lớn như thế này, Kinh đại nhân cũng đừng trách bổn vương không nể ngươi.
Kinh Chuẩn lại dập đầu mạnh một cái:
– Vương gia anh minh……
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng mắt mũi đã giàn giụa nước mắt. Đứa nhỏ kia là do ông ta một tay dạy dỗ nên người, luôn coi hắn là con ruột, giờ hắn không thoát khỏi tội chết, bảo ông ta sao không thương tâm cho được.
Kinh Chuẩn vừa rời đi, Hách Liên Quyết liền hung hăng ném đồ trên bàn xuống đất:
– Khá lắm Mâu Khắc Viễn, bổn vương đã giao cho ngươi quản lý đất của bổn vương. Chẳng những gây ra hạn hán, mà còn dám ăn trộm tiền rồi trốn đi, ngươi coi bổn vương có mắt như mù à! Khang Tề An!
– Có thuộc hạ! – Khang Tề An quỳ gối ở cửa.
– Phái người truy hành tung của Mâu Khắc Viễn, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Bắt sống hắn về đây! – Hách Liên Quyết lạnh lùng nói.
– Rõ!
Khang Tề An lĩnh mệnh lui xuống. Thư phòng lại rơi vào im lặng.
Mặt đất là một đống hỗn độn, nghiên mực bị vỡ thành hai mảnh, lọ mực cũng đổ, giấy Tuyên Thànhrơi vãi khắp nơi, bình hoa bạch ngọc bị đập tan. Vũ Văn Anh định thu dọn, nhưng tay mới vừa đụng vào mảnh vỡ của bình hoa, liền nghe thấy thanh âm giận dữ của Hách Liên Quyết từ đằng sau vang lên:
– Ngươi đừng có bày bừa thêm nữa!
Vũ Văn Anh bị thanh âm bất ngờ kia làm giật mình. Tay run lên, bị mảnh vỡ cứa vào tay, máu đỏ lập tức tuôn ra, y bỗng thấy hoa mắt chóng mặt. Hách Liên Quyết lập tức kéo y về phía mình, giáo huấn một bài:
– Ai bảo ngươi sờ vào đấy? Mấy thứ này cứ để bọn hạ nhân dọn dẹp, ai bắt ngươi làm! Vũ Văn Anh ngươi to gan thật!
Vũ Văn Anh cúi đầu xuống, không dám nhìn tới vết thương. Y cắn chặt môi, cố chịu cái nắm tay mạnh mẽ như muốn bóp nát cánh tay của Hách Liên Quyết. Nhưng đau quá không chịu nổi, nước mắt lã chã rơi xuống, tay áo Hách Liên Quyết liền xuất hiện hai vết nước. Vũ Văn Anh thấy nước mắt mình làm bẩn áo Hách Liên Quyết, sợ tới mức thất kinh:
– Vương… vương gia, ta xin lỗi, ta không cố ý.
Vũ Văn Anh vẫn biết Hách Liên Quyết chê y bẩn, tình hình thế này thể nào tí nữa cũng bị lôi ra đánh, y vẫn còn nhớ như in trận đòn một tháng trước.
Y cúi đầu chờ Hách Liên Quyết phát lửa giận, ai ngờ, chẳng chửi độc cũng không nói móc, chỉ là chân y bỗng cảm thấy hẫng, hóa ra là bị Hách Liên Quyết bế thốc lên. Vũ Văn Anh kinh ngạc nhìn hắn:
– Vương…… Vương gia……
Hách Liên Quyết chẳng thèm để ý đến y, tiến tới bàn rồi ngồi xuống, lúc đi qua giá sách thuận tay lấy ra một lọ dược đặt lên bàn. Vũ Văn Anh lo sợ bất an ngồi trong lòng hắn, trông giống như một chú thỏ con bị dọa cho sợ, hai mắt hồng hồng cứ lén nhìn hắn. Hách Liên Quyết bỗng nhiên cảm thấy thú vị, cắn môi y một cái, nói trêu:
– Sao lại giật mình? Đối xử với nam sủng của mình như vậy là bình thường mà.
Vũ Văn Anh bị hắn nhắc vậy mới tỉnh, mới nhớ mình mang thân phận nhục nhã kia, cúi đầu không nói câu nào. Hách Liên Quyết thấy bộ dáng nhu thuận của y, tâm tình chẳng hiểu sao lại tốt lên. Hắn nắm lấy tay Vũ Văn Anh, giúp y bôi dược, băng bó. Hắn còn cảm nhận được từng đợt run rẩy vì đau của vật nhỏ trong lòng hắn, bàn tay bất giác cử động dịu dàng hơn.
Sau khi băng bó xong, vật nhỏ kia vẫn không ngẩng đầu lên, Hách Liên Quyết nheo mắt, nắm lấy cằm y, bắt y phải nhìn thẳng vào mắt hắn:
– Thế nào? Làm nam sủng của bổn vương ủy khuất hơn? Hay là làm kẻ hầu hạ cho mấy lão già kia ủy khuất hơn?
Nghe vậy, đôi mắt Vũ Văn Anh lại dâng lên một lớp nước mắt, môi dưới giật giật, tựa hồ như muốn khóc, nhưng lại kìm nén lại. Cảm nhận được từng đợt nức nở đang cố nén lại kia, dường như thấy thú vị, Hách Liên Quyết khóe môi hơi mỉm cười, quan sát phản ứng của Vũ Văn Anh. Rốt cuộc, Vũ Văn Anh kia không nhịn được, nước mắt vẫn cứ chảy ra.
Hách Liên Quyết trêu y:
– Nếu ngươi còn khóc, ta sẽ khiến Diệu Ngôn làm việc vất vả hơn.
Vũ Văn Anh sững sờ, lấy tay cuống quít lau nước mắt trên mặt. Đôi mắt to tròn chớp chớp, vẻ đáng thương nhìn Hách Liên Quyết:
– Ta… ta không khóc nữa. Ngươi cũng đừng trách phạt nàng!
– Để ta cân nhắc đã. – Hách Liên Quyết uể oải nói, ra vẻ đang suy nghĩ.
Vũ Văn Anh liền chăm chú nhìn hắn, chờ quyết định của hắn. Hách Liên Quyết nhìn y thấy buồn cười, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve môi y:
– Như vậy đi, coi như là nể mặt ngươi, ta sẽ không trách phạt nàng ta.
Đôi mắt Vũ Văn Anh lập tức cong lên, trong đáy mắt hiện lên ánh sáng lấp lánh:
– Cảm ơn ngươi, ngươi đúng là người tốt.
Người tốt? Hách Liên Quyết trong bụng cười thầm, lần đầu tiên có người nói hắn là người tốt, cảm giác này thực tốt.