CHƯƠNG 50
Y xuống giường, tập tễnh đi về phía cửa, vừa mở cửa liền nhìn thấy biển cả mênh mông. Y đang ở trên thuyền! Trong lòng vô cùng hoảng sợ, vừa định bước ra ngoài, y liền bị hai cánh tay cản lại, không ngờ trước cửa khoang thuyền y lại có hai người canh gác.
– Thỉnh công tử quay vào trong nghỉ ngơi. – Thanh âm không chút cảm xúc.
Vũ Văn Anh lập tức cảnh giác:
– Các ngươi là ai?
– Thỉnh công tử quay vào trong nghỉ ngơi. – Hai tên thủ vệ chỉ lặp lại, không nói gì thêm.
Vũ Văn Anh nhíu mày, đột nhiên một ý nghĩ kỳ quái xoẹt ngang đầu:
– Chủ tử các ngươi là ai?
Một người nói:
– Nô tài chỉ phụng mệnh mà làm, nếu công tử có thắc mắc gì thì có thể gặp và hỏi trực tiếp chủ tử của nô tài. Thỉnh công tử đừng làm khó nô tài. – Tác phong làm việc trước sau như một thế này, ngoài thủ hạ của hắn ra thì còn ai vào đây nữa!
– Hách Liên Quyết phải không? – Vũ Văn Anh thuận miệng nói.
Hai người kia lại đồng thanh:
– Thỉnh công tử quay vào trong nghỉ ngơi. – Giọng điệu lần này có hơi nghiêm khắc hơn.
– Ta muốn gặp hắn! – Vũ Văn Anh nói, không chịu khuất phục trước hai người kia. – Dẫn ta đi gặp hắn!
Hai tên thủ hạ nhìn nhìn nhau, rồi lại đồng thanh:
– Thỉnh công tử quay vào trong nghỉ ngơi!
– Nếu ta đồng ý thì sao?
Hai tên thủ hạ nghe vậy, liền rút kiếm kề cổ mình:
– Chủ tử nói nếu nô tài không trông coi công tử cẩn thận, sống cũng chẳng làm gì. Nếu công tử tiếp tục làm khó nô tài, nô tài đành chết để tạ tội. – Sắc mặt hai người cũng không bỡn cợt, nghiêm túc đến đáng sợ.
– Được lắm, ta biết rồi! – Vũ Văn Anh vội nói. – Ta vào trong là được chứ gì! – Y quay trở về phòng, giờ thì y biết chắc đó là Hách Liên Quyết, ngoại trừ hắn ra thì ai có thể dùng cách đó mà bắt ép y cơ chứ. Rõ ràng vừa mới nói không muốn gặp hắn, kết quả lại rơi vào tay hắn, Vũ Văn Anh hậm hực ngồi xuống giường.
Đúng lúc đó, một người đẩy cửa bước vào, vẻ mặt nghiêm túc chắc khác gì hai tên gác cửa kia, trên tay bê thức ăn, chẳng nói chẳng rằng, đặt đồ ăn lên bàn, cúi đầu hành lễ rồi lại đi ra ngoài.
Không ai nói cho Vũ Văn Anh biết y đã hôn mê bao lâu rồi, vừa nãy mải để ý xung quanh, giờ nhìn thấy đồ ăn mới thấy bụng sôi sùng sục. Vũ Văn Anh nhìn thức ăn trên bàn chẳng kém ngự thiện trong cung là bao, rất giống với phong cách của Hách Liên Quyết, luôn xem trọng y dù trong bất cứ hoàn cảnh nào. Thế nhưng dựa vào cái gì mà hắn cứ luôn bỡn cợt y!
Vũ Văn Anh đứng dậy, bước đến cạnh khay đồ ăn, bởi vì tác dụng của thuốc mê, hai chân đứng không vững, vội vàng chống tay xuống bàn. Lửa giận càng lúc càng lớn, y tức tối định gạt đống đồ ăn xuống đất, thì một thanh âm truyền tới.
– Đồ ăn không hợp khẩu vị ngươi sao? Hay cảm thấy không khỏe, hay tên đưa đồ ăn chọc giận ngươi?
Vũ Văn Anh chẳng cần nhìn cũng biết là ai, trừng mắt nhìn hắn:
– Lại định giết hắn để uy hiếp ta sao? – Thấy Hách Liên Quyết cười cười không nói, Vũ Văn Anh tiếp. – Hách Liên Quyết, thủ hạ của ngươi mà ngươi còn không đau lòng, sao ta phải quan tâm đến sống chết của bọn họ?
– Được, những người đó chẳng đáng để ngươi để tâm, lưu lại cũng chẳng ích gì. – Hách Liên Quyết tàn nhẫn cười.
– Ngươi! – Vũ Văn Anh giận không nói nên lời, cắn môi dưới nói. – Ngươi chỉ giỏi ức hiếp ta.
Thanh âm khổ sở cùng vẻ mặt cô độc của y khiến Hách Liên Quyết mềm lòng, hắn liền nhẹ nhàng xoa đầu y:
– Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ăn cơm, ta sẽ không dọa giết người nữa, được không?
Vũ Văn Anh hai mắt đỏ rực nhìn hắn:
– Ta được phép từ chối sao! – Sau đó lạnh lùng ngồi xuống ăn cơm, đồ ăn trước mặt đối với y bây giờ chẳng giống cao lương mỹ vị gì, mà chỉ như đống đồ sáp không mùi vị.
Hách Liên Quyết nhìn y ăn, rồi nắm lấy tay y:
– Ăn từ từ thôi, kẻo nghẹn. – Lúc này, một giọt nước mắt rơi lên mu bàn tay Hách Liên Quyết. Hắn giật mình ngẩng đầu lên nhìn Vũ Văn Anh. Y liền quay đầu đi, không cho hắn nhìn thấy vẻ mặt của mình.
Ánh mắt Hách Liên Quyết tràn ngập thương xót, bắt y phải quay lại nhìn mình, thấy khuôn mặt y nước mắt giàn giụa, ánh mắt hắn lại càng dịu dàng:
– Sao vậy, giận ta sao? Đồ ngốc này, không ăn cơm chỉ làm hại bản thân, giận ta làm gì cho bận lòng?
Vũ Văn Anh ngước mắt lên nhìn hắn, vẻ sợ hãi khó giấu:
– Ngươi muốn đưa ta về Đông Ly đúng không?
Hách Liên Quyết nhẹ nhàng lau nước mắt cho y, biết rõ Đông Ly trong ký ức của y chỉ toàn thống khổ, liền ôm chặt y:
– Ta hứa lần này sẽ luôn bảo vệ ngươi, không để ngươi chịu tổn thương, được không?
– Không được, – Vũ Văn Anh cúi đầu, vẻ cô độc càng hiện rõ. – Ta không muốn trở về Đông Ly, ta muốn ở lại Tây Đoan, ta muốn sống cùng Tứ ca với mẫu phi, ta không muốn đến Đông Ly. – Ngoại trừ Tứ ca cùng mẫu thân, y sẽ không bao giờ tin tưởng bất cứ ai nữa.
Cảm giác được sự cự tuyệt của y, Hách Liên Quyết nheo mắt lại, bóp mạnh cằm Vũ Văn Anh:
– Anh nhi, ngươi nghe cho kỹ, đời này ngươi đừng hòng thoát khỏi tay ta. Ngươi là của ta! – Nói xong liền thô bạo hôn y. (câu trước câu sau cuối cùng vẫn là bá đạo, thế này Anh nhi còn lâu mới tha cho nhá B-))
Chính tai nghe thấy Hách Liên Quyết bóp nát hy vọng của mình, đôi mắt Vũ Văn Anh dần trống rỗng, nước mắt càng tuôn trào. Hách Liên Quyết tâm trạng không tốt, đặt y lên giường, đắp chăn cẩn thận.
– Ngươi vừa tỉnh, thuốc mê vẫn chưa tan hết, nên nghỉ ngơi cho tốt. – Nói xong quay đầu rời đi, không ngoái nhìn lại.