CHƯƠNG 54
Hách Liên Quyết nhìn Vũ Văn Anh đang run rẩy trên mặt đất, sắc mặt đanh lại:
– Sai người chuẩn bị một bồn nước tắm trong phòng ta, bổn vương muốn tắm rửa. – Thanh âm chứng tỏ cơn giận của hắn vẫn chưa nguôi hẳn. Nói xong liền ôm Vũ Văn Anh vào lòng rồi đi về phòng.
– Ngươi làm gì? – Vũ Văn Anh gạt tay Hách Liên Quyết ra, vội vàng lùi vào góc giường.
– Còn có thể làm gì nữa? Ngươi định mặc quần áo ướt đến khi nào?
– Không khiến ngươi lo!
– Bổn vương thích lo đấy, ngươi làm gì được nào! – Hách Liên Quyết lạnh lùng nói, bỗng nhiên đến gần, tóm lấy hai cổ tay Vũ Văn Anh, rồi không chút khách khí cởi hết quần áo người kia ra.
– Hách Liên Quyết, dừng tay, đồ hỗn đản……
Hách Liên Quyết mặc kệ y, lấy khăn mềm mạnh bạo lau khô người Vũ Văn Anh.
Bên ngoài cửa rèm, mấy hạ nhân cẩn thận đổ đầy nước ấm vào một bồn tắm lớn, hơi nước bốc lên mù mịt, xong việc liền quỳ xuống thưa:
– Vương gia, nước đã chuẩn bị xong, để nô tỳ hầu hạ ngài tắm rửa.
– Không cần, thu dọn chăn gối rồi lui xuống hết đi. – Hách Liên Quyết nói xong rồi lấy một tấm chăn mỏng quấn quanh Vũ Văn Anh, bế y ra ngoài. Mấy thị nữ cúi đầu đi đến sửa soạn lại bãi chiến trường trên giường.
Căn phòng được đặt thêm mấy lò sưởi, nhiệt độ bên trong trở nên hơi bí bách. Hách Liên Quyết đưa tay thử độ ấm của nước, sau đó mới cởi tấm chăn mỏng ra, đặt người trong lòng mình vào trong bồn nước. Thân thể lạnh băng chìm trong bồn nước ấm áp, Vũ Văn Anh cảm giác máu dồn lên não, cả người thả lỏng dễ chịu, mở mắt thấy Hách Liên Quyết giơ hai tay lên, lập tức có hai thị nữ giúp hắn cởi áo.
Hách Liên Quyết nheo mắt nhìn y, vẻ mặt không dịu xuống chút nào, mấy thị nữ sau khi dọn giường xong liền im lặng lui ra ngoài.
Hắn bước vào trong bồn, từ từ ngồi xuống, Vũ Văn Anh lập tức lẩn tránh hắn xa hết mức có thể, vì bồn tắm rất lớn nên khoảng cách giữa hai người cũng có chút xa.
Hách Liên Quyết híp mắt nhìn y, chợt cười nham hiểm:
– Ta đang suy nghĩ một cái lý do cho ngươi trở về, Anh nhi nghĩ giúp ta đi.
Vũ Văn Anh ngẩng đầu lên:
– Ngươi đồng ý cho ta trở về?
– Nếu ta đồng ý cho ngươi trở về, nhưng đồng thời cũng rút quân của ta về, ngươi nghĩ sao? – Hách Liên Quyết lạnh lùng nói, nhìn thấy Vũ Văn Anh trợn tròn mắt nhìn hắn, liền cười nói. – Trên đời này làm gì có chuyện cho không, hẳn ngài phải biết rõ, Thập tam hoàng tử.
Nghe thanh âm lạnh băng của Hách Liên Quyết, Vũ Văn Anh biết hắn lần này giận thật rồi, nếu không hắn sẽ không bao giờ gọi y là ‘Thập tam hoàng tử’ khi chỉ có hai người với nhau.
– Ta…… – Vũ Văn Anh siết chặt tay lại. Y nên làm gì bây giờ? Y biết y nên ở lại để Hách Liên Quyết xuất binh giúp Tứ ca, nhưng tình huống thân nhân trong chảo lửa mà y lại ung dung tự tại ở ngoài này khiến y không thể làm vậy được.
Nhìn Vũ Văn Anh nghĩ ngợi mông lung, cắn chặt môi dưới đến nỗi suýt bật máu, Hách Liên Quyết rốt cuộc không kiên nhẫn nổi mà kéo y lại gần, đặt một nụ hôn nóng bỏng lên môi y, đầu lưỡi thô bạo càn quét trong khoang miệng y. Tuy ở trong bồn nước ấm, nhưng thân thể Vũ Văn Anh vẫn lạnh lẽo, Hách Liên Quyết càng ôm chặt y hơn, ngón tay không an phận mà trêu đùa hai điểm nhỏ trước ngực.
– Hách Liên Quyết, ngươi định làm gì? – Vũ Văn Anh bị dục vọng kích thích, thanh âm trở nên vô cùng phiến tình.
Hách Liên Quyết cắn nhẹ lên vành tai Vũ Văn Anh, hơi thở nóng hổi phả vào tai y, thanh âm vô cùng gợi cảm:
– Ngươi nói gì?
Rút kinh nghiệm từ lần trước, Hách Liên Quyết cẩn thận bảo vệ hai cánh tay Vũ Văn Anh. Nụ hôn của hắn kéo dài xuống dưới, liếm mút chiếc cổ mảnh khảnh trắng ngần của y, lưu lại vô số dấu hôn, sau đó mới thỏa mãn kéo nụ hôn xuống dưới.
Hách Liên Quyết đặt Vũ Văn Anh lên đùi mình, nâng chân lên để thân thể lõa lồ của y hiển hiện gần mặt nước, thỏa mãn nhìn hai viên hồng đào dựng đứng lên khi tiếp xúc với không khí lạnh ngoài mặt nước. Hắn cúi đầu ngậm một viên vào miệng, một tay vân vê viên còn lại, hài lòng thưởng thức tiếng rên rỉ của Vũ Văn Anh. Hơi thở của hắn càng lúc càng gấp gáp, lửa nóng nơi đầu lưỡi kịch liệt khiêu khích điểm mẫn cảm kia đến cực đỉnh.
Vũ Văn Anh thở hổn hển, khoái cảm mãnh liệt như tia chớp xoẹt ngang qua người y, tiếng rên rỉ vô lực không ngừng thoát ra từ miêng y.
Dường như được cổ vũ thêm, ngón tay Hách Liên Quyết bắt đầu vuốt ve làn da mềm như lụa của Vũ Văn Anh, mỗi nơi hắn sờ đến đều như muốn bốc cháy, còn miệng hắn vẫn không buông tha viên hồng đào trước ngực, giày vò nó đến nỗi muốn chảy nước.
Ngón tay hắn chậm rãi di chuyển đến nơi bí mật, ôn nhu vuốt ve hai bên đùi trong, sau đó nắm lấy phân thân đang yếu ớt ngẩng đầu lên của y.
– A…… Không cần…… – Vũ Văn Anh rên rỉ trong vô thức.
Động tác thành thục của hắn chơi đùa với phân thân yếu ớt, thỉnh thoảng lấy ngón tay gảy nhẹ đầu nhọn, dần cảm giác được nó dần trướng lên trong tay mình, Hách Liên Quyết bóp chặt lấy đỉnh phân thân.
– A…… – Vũ Văn Anh bấu chặt ngón tay vào lưng Hách Liên Quyết, nhắm mắt tận hưởng luồng khoái cảm khiến người ta phát cuồng này. Hách Liên Quyết nâng đầu y lên, cúi đầu nhấm nháp đôi môi hoa đào ướt át diễm lệ kia.
Thừa lúc y ý loạn tình mê, Hách Liên Quyết thò tay về cửa huyệt đằng sau Vũ Văn Anh, nơi đó đã trở nên mềm mại nhờ kích thích từ trước của hắn, vì vậy hắn dễ dàng đưa một ngón tay vào trong. Vũ Văn Anh đang chìm đắm trong môi hôn chợt thanh tỉnh, ngón tay kia nhẹ nhàng loạn động bên trong. Lúc thêm hai ngón tay nữa, Hách Liên Quyết lại dùng tiểu xảo khiến Vũ Văn Anh ngây ngất, khiến y không vực dậy nổi trong biển tình mênh mông.
Cảm giác tính khí nóng giãy của Hách Liên Quyết đặt ở trước cửa vào của mình, ánh mắt Vũ Văn Anh thoáng chốc tỉnh táo, nỗi sợ hãi quen thuộc lại dấy lên:
– Không… Không cần! – Y bất an cựa quậy.
– Ngoan… Đừng sợ… Ta sẽ nhẹ nhàng. – Hách Liên Quyết thì thầm an ủi y, sau đó chậm rãi đâm vào.
– Không cần… Không cần…… – Vũ Văn Anh lắc lắc đầu, bất lực bấu lấy hai vai Hách Liên Quyết, thân thể sợ hãi đến phát run.
– Không sao… Đừng sợ. – Hách Liên Quyết cực kỳ kiên nhẫn thì thầm an ủi y, hạ thân bên dưới vẫn tiếp tục đâm vào. Lúc hoàn toàn tiến vào, trán Vũ Văn Anh đã phủ đầy mồ hôi, hai mắt hơi đỏ lên, Hách Liên Quyết nhẹ nhàng lau mồ hôi cho y, ôn nhu hôn lên hai mắt y, dịu dàng vuốt ve cơ thể cứng ngắc của y.
Cảm giác được thân thể Vũ Văn Anh dần thả lỏng, Hách Liên Quyết bắt đầu ra vào cơ thể y, nghe thấy tiếng Vũ Văn Anh nấc lên một tiếng, cắn mạnh lên vai hắn. Hành động thật quen thuộc a! Hách Liên Quyết hôn nhẹ lên mái tóc người trong lòng mình, dần tăng tốc độ xâm nhập, điên cuồng muốn chiếm lĩnh từng tấc cơ thể người kia, mỗi điểm mẫn cảm đều bị hắn kích thích đến cực đại. Nghe tiếng rên rỉ của Vũ Văn Anh càng lúc càng mê man, Hách Liên Quyết càng ra sức đâm mạnh vào trong y, tận cho tới khi cả hai cùng đạt đến đỉnh điểm.