CHƯƠNG 58
– Thập tam điện hạ, ngài nhìn gì vậy? – Ân Thiên Hòa hỏi.
– Không có gì. – Vũ Văn Anh vội vàng thu mắt lại, ánh mắt vẻ ảm đạm. Rõ ràng chưa từng để tâm đến phản ứng của y, vì cớ gì mà lần này lại dễ dàng nghe lời y như vậy? Ánh mắt thoáng có chút thất vọng, hai môi mím chặt đến trắng bệch, sau đó y mới ngẩng đầu ra lệnh. – Xuất phát!
Lập tức mấy trăm binh lính cầm giáo dài đi đằng sau đứng nghiêm trang, sau đó cùng Vũ Văn Anh và Ân Thiên Hòa bắt đầu hành quân.
Đầu xuân vẫn phảng phất những cơn gió se se lạnh, Vũ Văn Anh khoác lên mình bộ áo giáp tối màu khiến thân hình y càng thêm gầy guộc, gió xuân lạnh thấu xương thổi đến như roi quất vào mặt, làm hai má y phiếm hồng. Ân Thiên Hòa cưỡi ngựa theo sát y như hình với bóng, Vũ Văn Hàm nhìn theo bóng họ đến khi đoàn người mất dạng sau cổng thành.
– Vương gia, bọn họ đã xuất phát. – Khang Tề An nói. Hách Liên Quyết đang nửa nằm nửa ngồi đánh cờ một mình trên ghế nằm gỗ cây lê, mái tóc tùy tiện buông lỏng, khoác trên mình một bộ áo trắng như tuyết, cách ăn mặc nho nhã chẳng có chút phong thái thư sinh nào, mà ngược lại còn toát ra một cảm giác nguy hiểm như ma quỷ.
Dường như không nghe thấy lời Khang Tề An nói, đôi con ngươi sắc sảo nhíu chặt lại, đến tận khi ván cờ đã trôi qua hơn phân nửa, hai bên mày mới giãn ra, ngón tay thon dài như bạch ngọc nhẹ nhàng bốc một quân cờ trắng lên, dứt khoát đặt lên bàn cờ.
Khóe miệng hiện ra ý cười:
– Rất tốt, gan dạ sáng suốt ra không ít.
Tuy rằng hắn không nói rõ là ai, nhưng nhìn thấy ánh mắt nhu hòa của hắn, Khang Tề An hiểu ngay ra là Vũ Văn Anh, vì vậy tiếp lời:
– Nô tài đã làm theo lời phân phó của Vương gia, cho Phùng Trữ, Phùng Lập với một số cao thủ trà trộn vào đội ngũ, đồng thời cũng phái người thăm dò xung quanh, nhất định không để công tử xảy ra chuyện gì.
– Ân. – Hách Liên Quyết uể oải đáp lại, tiếp tục quan sát thế trận trên bàn cờ.
Thấy thái độ hờ hững của Hách Liên Quyết, Khang Tề An có chút kinh ngạc, Vương gia bình thường chỉ hận không thể trói chặt công tử bên cạnh chăm sóc, chưa từng cho phép y vượt quá khỏi tầm mắt của mình. Ý nghĩ vừa định thoát khỏi miệng liền khựng lại, chuyện của Vương gia hắn không nên quản.
Hách Liên Quyết liếc mắt nhìn hắn hỏi:
– Tự hỏi tại sao bổn vương không đi Nam Cổ sao?
Khang Tề An biến sắc, vội vàng nói:
– Nô tài không dám!
Tâm tình Hách Liên Quyết đang tốt, hắn cười cười:
– Không sao, vì sao ta không đi Nam Cổ? Rồi ta sẽ đi gặp người kia. Nhưng còn chút việc cần làm. – Nói xong, hắn ngửa cổ uống cạn chén rượu mát rượi.
Ở Nam Cổ, khắp nơi không có một chút dấu vết tàn phá của chiến tranh, nơi nơi đều là cảnh tượng an lành, phiên chợ đang náo nhiệt đông vui, nhìn thấy đoàn người của Vũ Văn Anh liền có chút sợ hãi, người người túm năm tụm ba lại thì thầm chỉ trỏ.
– Thập tam điện hạ, ngài nhìn xem. – Ân Thiên Hòa đột nhiên hạ giọng nói.
Vũ Văn Anh nhìn theo hướng tay hắn chỉ, thấy một kỵ mã đang phóng ngựa đi đến. Ân Thiên Hòa giơ tay ra hiệu cho đoàn người dừng lại, chờ người kia lại gần.
Một lát sau, ngựa chạy đến nơi, một người từ trên ngựa nhảy xuống, quỳ gối trước Vũ Văn Anh và Ân Thiên Hòa:
– Thần là Phó tướng Triệu An Minh dưới trướng Khổng tướng quân trấn thủ biên giới tỉnh Nam Cổ, phụng mệnh Thất điện hạ đến nghênh đón hai vị đại nhân.
Ân Thiên Hòa vội vàng xuống ngựa đỡ hắn dậy:
– Triệu đại nhân mau đứng lên.
– Tạ ơn Ân tướng quân, điện hạ đợi đã lâu, mời hai vị theo ta. – Triệu An Minh đứng dậy lên ngựa dẫn đường, Ân Thiên Hòa cũng quay về lưng ngựa, hạ giọng nói với Vũ Văn Anh:
– Thập tam điện hạ, người này đúng là Triệu An Minh. Khổng tướng quân là người thẳng thắn trung thực, xưa nay nổi danh trị binh nghiêm khắc, ấy vậy lại rất tin tưởng Triệu An Minh. Không những thế, ngài ấy còn muốn cùng Triệu An Minh xuất quân chống địch.
– Sao lại xuất quân? Nghe nói Khổng tướng quân rất trung thành với Thất ca cơ mà, sao nói xuất quân là xuất quân ngay được?
– Điện hạ, ngài đừng quên, kẻ sĩ vì tri kỷ mà hi sinh. Thất điện hạ chỉ lo cố thủ Nam Cổ mà làm ngơ với tình hình Tây Đoan, giờ Tây Đoan gặp đại nạn, Khổng tướng quân lại là nam nhi nhiệt huyết, tất nhiên nôn nóng muốn xuất chinh vì tổ quốc. Hiện tại Thất điện hạ lại nhắm mắt làm ngơ, đương nhiên Khổng tướng quân càng thấy sốt ruột.
_______________
– Ta muốn gặp Thất điện hạ! – Vũ Văn Anh nói với mấy tên hạ nhân đến hầu hạ.
Bởi y có chút nôn nóng, giọng điệu khiến bọn hạ nhân cảm thấy hoảng sợ, vội vàng run run nói:
– Tiểu tướng quân, điện hạ dạo này công việc bận bịu, điện hạ nói các ngài cứ đợi ở sương phòng mấy ngày đã, chờ điện hạ xong việc, lập tức đến gặp hai vị đại nhân.
Vũ Văn Anh càng thêm tức, tình hình chiến tranh chỉ thay đổi trong nháy mắt, thời gian càng lâu thời cơ đến càng trễ, làm sao cứ chờ đợi mãi được.
– Ta muốn gặp điện hạ ngay bây giờ! – Nói xong liền xông ra ngoài, tên hạ nhân kia định chạy theo cản lại, nhưng lập tức bị Ân Thiên Hòa chặn lại.
Tên hạ nhân gặp tình huống không hay, vội vàng gọi thị vệ canh gác sân sau tới, một lúc sau, một hạ nhân tiến tới bẩm báo:
– Hai vị tướng quân, điện hạ cho mời, thỉnh hai vị đến sảnh Ngưng Tùng.
Lúc Vũ Văn Anh và Ân Thiên Hòa đến sảnh Ngưng Tùng, bên trong có một ban nhạc gồm toàn mỹ nữ dạo hết bản nhạc này đến khúc nọ, một cảnh tượng nhàn nhã thanh thản, chẳng có chút dấu hiệu bận bịu công việc nào. Vũ Văn Du Dương ngồi ở ghế trên, thân vận trường bào tím viền vàng, hai bên có một đám thị nữ hầu rượu.
Nhìn thấy hai người đến, hắn cười cười rồi nói:
– Mời hai vị đại nhân ngồi.
– Tạ ơn Thất điện hạ.
Hai người được hạ nhân dẫn đến chỗ ngồi.
– Ban rượu. – Vũ Văn Du Dương phất tay nói, lập tức có người dâng bình rượu khom lưng đi đến.
Vũ Văn Anh cầm rượu định uống, liền bị Ân Thiên Hòa cản lại, nhìn y ra hiệu bằng mắt, Ân Thiên Hòa cầm chén rượu uống trước rồi mới ra hiệu ý bảo Vũ Văn Anh có thể uống. Không ngờ rằng hành động nhỏ nhặt của hai người cũng lọt vào ánh mắt của Vũ Văn Du Dương, hắn liền che miệng cười nhạt.
– Thất điện hạ, việc xuất binh chống giặc…… – Ân Thiên Hòa thấy Vũ Văn Du Dương vẫn ung dung ngồi thưởng rượu ngắm mỹ nữ, liền mở miệng, ai ngờ bị Vũ Văn Du Dương chặn họng.
– Ai da, Ân tướng quân, một ngày đẹp trời thế này, đàm đạo mấy chuyện giết người máu me đó thật đúng là mất hết cả thú vui. Nào, tiểu vương kính ngài một chén, kính chén này…… vì nước diệt địch, chiến công lừng lẫy. – Vũ Văn Du Dương cười nói.
Ân Thiên Hòa bất đắc dĩ nâng chén uống cạn.
Vũ Văn Anh thấy thế liền nói:
– Điện hạ, tình hình chiến cuộc rất gấp rút……
– Sớm nghe nói Ân tiểu tướng quân có dung mạo rất giống Thập tam hoàng đệ đã chết nơi tha hương. Hôm nay được tận mắt thấy, quả nhiên đúng như lời đồn. – Vũ Văn Du Dương nheo mắt nói.
– Thần không dám. – Vũ Văn Anh nói.
– Không dám? Có gì mà không dám, nghe nói Cửu vương gia của Đông Ly đến làm khách ở Lương thành, lúc nào cũng như hình với bóng với tiểu tướng quân a. – Vũ Văn Du Dương nhận lấy chén rượu từ tay nữ tử bên cạnh, nhấp môi một chút, rồi lãng đãng nói. – Còn tưởng rằng hắn sẽ coi trọng ngươi, ai ngờ nói cho cùng, hắn vẫn chỉ là kẻ máu lạnh mà thôi.
Vũ Văn Anh nghe vậy liền sửng sốt, hiểu ngay người kia chính là Hách Liên Quyết, buột miệng hỏi:
– Thất điện hạ quen Cửu vương gia sao?
– Không sai. – Vũ Văn Du Dương cười cười, ánh mắt lộ ra vẻ khó đoán. – Người quen cũ ấy mà.
Vũ Văn Anh cứng đờ người, đôi môi trắng bệch:
– Thật khiến Thất điện hạ thất vọng, thần với Cửu vương gia chỉ là quen biết sơ sơ thôi. Nếu Thất điện hạ biết Cửu vương gia, sao không mời ngài ấy đến?
– Ai da, – Vũ Văn Du Dương vỗ trán. – Nếu có thể dễ dàng mời Cửu vương gia đến như vậy, ta cần gì phải làm phiền tiểu tướng quân đến Nam Cổ làm gì.
– Thất điện hạ muốn gặp tận mặt Thiên Tường, chỉ vì muốn gặp Cửu vương gia? – Vũ Văn Anh nhíu mày.
– Không sai. – Vũ Văn Du Dương nói thẳng.
Vũ Văn Anh nhất thời máu dâng lên não, một chuyện quan trọng như vậy mà Vũ Văn Du Dương lại đem ra làm trò đùa. Một hành động ngông cuồng như vậy, hắn đặt Tây Đoan ở đâu, đặt tính mạng đại quân mấy chục vạn người ở đâu?
Ân Thiên Hòa thấy sắc mặt trắng bệch của Vũ Văn Anh, biết y trong lòng phẫn nộ, vội vàng kéo tay áo y, sau đó cung kính nói:
– Nói vậy , Thất điện hạ quyết định không xuất binh tương trợ.
Vũ Văn Du dương trầm ngâm một lúc lâu rồi nói:
– Tiểu vương quả thật không phải kẻ không yêu nước, nhưng xuất binh không phải việc nhỏ, cho phép tiểu vương suy nghĩ thêm một thời gian rồi sẽ có đáp án cho hai vị tướng quân vậy.
– Nếu vậy, Thất điện hạ có thể cho thần biết khi nào điện hạ có câu trả lời? – Ân Thiên Hòa nói.
– Xem nào…… – Vũ Văn Du Dương nhếch mép. – Ba ngày đi, ba ngày sau tiểu vương sẽ có đáp án cho hai vị.
– Được, thần sẽ chờ quyết định của điện hạ. – Ân Thiên Hòa nói.
Vũ Văn Du Dương cười nói:
– Nếu vậy, bây giờ cứ chè chén no say với tiểu vương đã. – Hắn giương chén rượu ngọc về phía hai người.
– Rượu ngon thế này, Thanh Dục sao không gọi bổn vương? – Một thanh âm truyền vào trong sảnh.
Thanh âm vô cùng quen thuộc, Vũ Văn Anh lập tức biết là ai, chén rượu trong tay cũng rơi xuống. Hắn đến đây sao? Vũ Văn Du Dương cũng sửng sốt, kinh ngạc nhìn về cửa đại sảnh.
Không ngoài dự đoán, Hách Liên Quyết một thân trường bào đỏ sẫm như màu máu chiều tà, chậm rãi đi đến, nhưng chẳng thèm liếc mắt nhìn Vũ Văn Anh, mà chỉ nhìn thẳng vào Vũ Văn Du Dương:
– Thanh Dục, lâu rồi không gặp.