CHƯƠNG 6
Ngày hôm sau, lúc Vũ Văn Anh tỉnh lại, mới phát hiện ra là đã chính ngọ, dọa y đến nỗi toát mồ hôi lạnh. Y sợ muộn giờ hầu hạ Hách Liên Quyết, liền luống cuống mặc quần áo, rửa mặt qua loa rồi chạy nhanh ra ngoài. Vừa ra đến cửa, thì cửa bị một người ngoài mở ra, Vũ Văn Anh nhìn kỹ người đến, nhất thời sững sờ tại chỗ, há hốc mồm nói:
– Diệu…… Diệu Ngôn……
Diệu Ngôn nhìn y cũng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, trừng mắt với y:
– Thập tam Hoàng tử, sao ngài lại chạy ra đây? Mau nằm xuống nghỉ ngơi!
Vũ Văn Anh lúc đấy mới có phản ứng, lại hoảng hốt nói:
– Ta phải nhanh đến thư phòng, hôm nay đến muộn như vậy, thể này cũng bị hắn mắng.
Diệu Ngôn biết thừa ‘hắn’ ở đây là ai, liền nhìn Vũ Văn Anh cười nói:
– Không phải lo, là Vương gia bảo ngài phải nghỉ ngơi nhiều. Vương gia đã vào triều, giờ ngài đến thư phòng cũng không có việc gì làm đâu.
– Nga…… Đúng rồi, Diệu Ngôn, sao ngươi lại ở đây? – Vũ Văn Anh chợt nhớ Diệu Ngôn không phải là đang làm việc ở hoán y điện sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện ở phòng của Hách Liên Quyết.
Diệu Ngôn lại cười:
– Sáng sớm hôm nay, Vương gia đã sai người kêu ta đến, bảo ta phải hảo hảo chăm sóc ngài. Cho nên, nếu Thập tam Hoàng tử không muốn ta trở lại hoán y điện, thì ngài mau nằm xuống nghỉ ngơi đi. – Bởi vì xung quanh không có người, nên Diệu Ngôn mới tỏ ra thân mật với Vũ Văn Anh.
Vũ Văn Anh ngoan ngoãn nằm lên giường. Bởi vì nhìn thấy Diệu Ngôn đang đứng trước mặt mình bằng xương bằng thịt, nên sắc mặt của Vũ Văn Anh cũng tốt hơn nhiều.
– Diệu Ngôn, kỳ thật ta cũng không sao cả đâu, cũng chẳng phải mắc bệnh nặng.
– Không được! – Diệu Ngôn vừa nói, vừa đặt mấy món ăn nhẹ lên bàn. – Vương gia nói, nếu ngài có bị làm sao, sẽ mang ta ra cho chó ăn. Ngài cũng biết đấy, Vương gia nói một là một, hai là hai.
Cái kiểu nói như vậy đích thị là của Hách Liên Quyết. Vũ Văn Anh cụp mắt lại, không hiểu tại sao trong lòng y lại trào lên một cảm giác ấm áp. Đang ngơ ngẩn, Diệu Ngôn đã múc một thìa cháo giơ trước mặt y:
– Nào, ngài mau ăn đi.
Vũ Văn Anh vội vàng cầm lấy bát, còn nói:
– Diệu Ngôn, ta tự ăn được mà.
Diệu Ngôn mặt mếu máo:
– Thập tam Hoàng tử, ngài còn như vậy thì ta sẽ bị Vương gia mắng mất.
Vũ Văn Anh cười cười:
– Không sao đâu, ta không nói cho hắn biết là được.
– Không nói cho bổn vương chuyện gì vậy? – Một thanh âm truyền đến, đồng thời cửa phòng Vũ Văn Anh cũng bị đẩy ra.
Hách Liên Quyết mặc trường sam màu xanh lơ, quanh hông có đeo thắt lưng nạm vàng, làm nổi bật lên dáng người cao lớn của hắn. Đôi mắt xếch của hắn tràn ngập tà khí, khóe miệng như có như không cười.
Diệu Ngôn thấy hắn, vội vàng quỳ xuống vấn an:
– Nô tỳ bái kiến Vương gia.
– Đứng lên đi. – Hách Liên Quyết đi vào. – Ở đây không có chuyện của ngươi, lui rađi.
– Vâng. – Diệu Ngôn lại vái chào, rồi lui xuống.
Vũ Văn Anh tốt xấu gì cũng là Hoàng tử của nước láng giềng, nên không cần hành lễ với Hách Liên Quyết, chỉ gật gật đầu với hắn:
– Vương gia, ngài đã về.
– Ân. – Hách Liên Quyết lên tiếng, ngồi xuống giường, cầm lấy bát cháo trong tay Vũ Văn Anh, khuấy khuấy một chút rồi múc một thìa đưa tới trước mặt y:
– Nào, há mồm ra.
Lần này Vũ Văn Anh không từ chối, ngoan ngoãn há miệng ăn thìa cháo Hách Liên Quyết múc cho. Hách Liên Quyết sắc mặt cũng tốt, thấy y nghe lời, còn cười với y:
– Tốt lắm, Anh nhi hôm nay rất ngoan.
Vũ Văn Anh nghe thấy vậy, mặt liền ửng hồng, cúi đầu, thanh âm trầm xuống:
– Cảm ơn ngươi đã thả Diệu Ngôn.
– Vì nữ nhân đó mà cảm tạ ta? Ngoài ra không còn ý nào khác à? – Giọng Hách Liên Quyết trầm xuống mấy bậc.
Vũ Văn Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt Hách Liên Quyết tối sầm lại, sợ hãi nói:
– Ngươi… ngươi đang giận ta sao?
– Không nghĩ là ta sẽ giận sao?
– Ân. – Vũ Văn Anh gật gật đầu.
Hách Liên Quyết cúi đầu nhìn bát cháo trên tay, chợt cười nói:
– Không muốn ta giận cũng được thôi, vậy mau ăn hết bát cháo này đi.
Vũ Văn Anh nghe xong điều kiện của hắn, cẩn thận dò xét Hách Liên Quyết, thấy hắn không giận mới gật đầu:
– Được.
Y nói xong, đang định cầm lấy bát cháo từ tay Hách Liên Quyết, ai ngờ hắn lại rụt tay về. Vũ Văn Anh nghi ngờ nhìn về phía Hách Liên Quyết, chỉ thấy hắn đang cười đầy ác ý:
– Ta nói là dùng một cách khác để ăn bát cháo này.
– Cách gì? – Vũ Văn Anh không hiểu ý của hắn.
Nụ cười của Hách Liên Quyết càng lớn. Hắn cúi đầu húp một ngụm cháo, tiến lại gần môi Vũ Văn Anh, dùng đầu lưỡi trêu ngươi đôi môi y, rồi mớm cháo cho y. Nhưng tựa hồ Hách Liên Quyết còn có ý khác, vẫn không chịu buông tha y. Đầu lưỡi hắn như muốn làm loạn trong miệng của Vũ Văn Anh, thẳng cho đến khi y không thở nổi mới buông tha. Mặt Vũ Văn Anh đỏ ửng lên, nói không ra hơi:
– Ngươi… ngươi lại……
Nói chưa dứt lời, Hách Liên Quyết lại húp một ngum cháo nữa mớm cho y, cứ thế lặp đi lặp lại cho đến khi bát cháo hết nhẵn. Lúc ăn xong, Vũ Văn Anh vô lực ngã vào lòng Hách Liên Quyết, hít lấy từng ngụm từng ngụm không khí. Hách Liên Quyết buông bát, nắm lấy khuôn mặt đỏ hồng đáng yêu của Vũ Văn Anh, đầu ngón tay vuốt ve làn môi bị hắn hôn đến nỗi đỏ lựng lên. Đôi môi Vũ Văn Anh hơi mở ra, mi mắt cụp xuống, yếu ớt nói:
– Ngươi lại khi dễ ta.
Hách Liên Quyết bị bộ dáng của y làm cho phì cười, bàn tay đặt trên mặt Vũ Văn Anh vươn lên xoa đầu y:
– Sao? Không thích ta hôn ngươi à?
– Không phải thế! – Vũ Văn Anh vội vàng phủ nhận theo bản năng, sau đó lại đỏ mặt lên, cúi đầu xuống.
– Ngốc nghếch…… – Từ trên đỉnh đầu vang lên thanh âm của Hách Liên Quyết, hắn nói xong liền đem y đặt lên đùi mình, hình như Hách Liên Quyết càng ngày càng thích việc ôm Vũ Văn Anh vào lòng:
– Hai ngày sau, ta muốn đi Hạ châu một chuyến.
– Ân. – Vũ Văn Anh nhẹ giọng đáp.
– Có nghĩa là muốn đi cùng ta?
Vũ Văn Anh ngẩng đầu lên, trong mắt chợt lóe lên tia sáng:
– Có thể đi cùng sao?
Hách Liên Quyết cười nói:
– Bổn vương sao lại không thể mang ngươi theo?
CHƯƠNG
Vài ngày sau, Hách Liên Quyết mà ở trong phủ, thì lúc nào cũng mang theo Vũ Văn Anh kè kè bên cạnh, ngay cả đến phòng ngủ. Người ngoài nhìn vào liền nghĩ Vũ Văn Anh đúng là nam sủng của Hách Liên Quyết. Chỉ có Vũ Văn Anh trong lòng tự biết rằng Hách Liên Quyết chẳng bao giờ có hứng thú với y, bởi vì hắn không thích nam nhân. Với lại y ngủ ở phòng ngay sát phòng Hách Liên Quyết, chứ không phải chung phòng ngủ như bọn hạ nhân nghĩ.
Hôm nay, Hách Liên Quyết chỉ có việc ngồi nhìn Hạ châu quan viên báo cáo. Mấy cái chuyện này thật nhàm chán, cho nên hắn mới nguyện ý phụ tá hoàng huynh đăng vương chứ thà chết không chịu ngồi lên cái vị trí kia. Ba canh giờ trôi qua, cuối cùng cũng nghe xong, Hách Liên Quyết thở phào nhẹ nhõm. Hắn hơi nghiêng nghiêng đầu, liền nhìn thấy Vũ Văn Anh đang chăm chỉ mài mực, yên lặng mà đáng yêu như thú nhỏ, trong lòng chợt nổi lên một cảm giác. Theo bản năng liền kéo y lại phía mình, chờ đến khi lấy lại được bình tĩnh, thì Vũ Văn Anh đã bị hắn ôm chặt trong lòng, hung hăng hôn.
Bởi vì Vũ Văn Anh không đoán được là Hách Liên Quyết sẽ có hành động như vậy, lúc bị kéo đi, tay quơ luôn cả nghiên mực, làm lọ mực đổ ra quần áo Hách Liên Quyết. Vũ Văn Anh sợ hãi, cuống quít đứng lên xin lỗi:
– Vương gia, ta… ta không cố ý làm dơ quần áo ngươi.
Thỉnh thoảng mới có hứng muốn hôn người kia, vậy mà lại bị y làm cụt hứng, Hách Liên Quyết trong lòng thập phần khó chịu. Vốn muốn phát hỏa, nhưng khi nhìn đến đôi mắt to tròn, rưng rưng nước của Vũ Văn Anh, hỏa tự dưng biến đâu mất, hắn liền phất tay về phía y:
– Anh nhi, lại đây.
Vũ Văn Anh vâng lời, tiến đến trước mặt hắn. Hách Liên Quyết đem y ôm chặt vào lòng, ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho Vũ Văn Anh. Hành động ôn nhu hiếm thấy này làm cho Vũ Văn Anh nhất thời quên mất phải phản ứng như thế nào, chỉ ngơ ngác nhìn Hách Liên Quyết. Hách Liên Quyết bỗng nhiên mỉm cười, cúi đầu hôn lên môi y hai lần. Nụ hôn lần này không hung hăng như lần trước, mà hết sức ôn nhu, quấy rối làn môi y. Vũ Văn Anh đột nhiên phát hiện ra Hách Liên Quyết định làm gì với mình, liền giãy giụa, muốn đứng lên. Nhưng Hách Liên Quyết đâu để y làm vậy, hắn chỉ dùng một tay giữ chặt lấy y, lại tiếp tục không nhanh không chậm mà hôn y.
Vũ Văn Anh không thể giãy giụa, thì lại khóc, nước mắt chảy cả vào trong miệng. Hách Liên Quyết một lần nữa lại cảm thấy bực bội, hắn vốn không phải là kẻ kiên nhẫn, lại bị làm cụt hứng hai lần. Hắn giờ đây chỉ muốn đem người kia ra mà giết, thanh âm đột nhiên trầm xuống:
– Khóc cái gì mà khóc, bị bao nhiêu người thượng qua rồi mà còn làm ra vẻ kiên trinh. Còn khóc nữa, ta móc mắt ngươi ra.
Vũ Văn Anh quả nhiên nín khóc thật, nhưng lần này ánh mắt y không còn vẻ khẩn cầu thống thiết như mấy lần trước nữa, mà mang một vẻ tuyệt vọng, làm người khác tan nát cõi lòng, thân thể y cũng không tự chủ được mà run lên. Hách Liên Quyết thừa nhận mình không phải là kẻ biết thương hoa tiếc ngọc, nhưng nhìn thấy ánh mắt kia, hắn lại có chút không đành lòng.
Hắn cúi đầu xuống hôn lên trán người kia, nói:
– Sau này, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.
Ánh mắt Vũ Văn Anh trở nên trống rỗng, Hách Liên Quyết thấy vậy, không nhịn được ý muốn lay cho y tỉnh lại. Nhưng nhìn bộ dáng y như vậy, giống như chỉ cần động nhẹ sẽ vỡ tan, Hách Liên Quyết thở dài, xoa đầu y nói:
– Anh nhi ngoan, vừa rồi là ta sai, ngươi đừng có để bụng.
Vũ Văn Anh một hồi lâu cũng không nói gì, như thách thức sự nhẫn nại của Hách Liên Quyết, hắn đâu có thú vui đi trêu đùa người khác cơ chứ. Rồi thanh âm nhỏ bé của Vũ Văn Anh truyền tới:
– Những người đó là kẻ xấu, bọn họ khi dễ ta. Ngươi không có giống bọn họ, ngươi không phải người xấu. Tại sao cũng khi dễ ta? – Giọng nói của y tràn ngập lòng tin tưởng với Hách Liên Quyết.
Hách Liên Quyết thở dài, ôm y chặt hơn. Thế mà y cũng nói được hắn không phải người xấu, chẳng lẽ y đã quên lần đầu tiên y gặp hắn rồi sao. Cái đồ ngốc này, chỉ cần người ta đối tốt với y, là y liền tin tưởng người kia. Hách Liên Quyết tự nhiên thấy lòng mình khó chịu, nhưng bản thân cũng chẳng biết tại sao.
– Vương gia…… – Vũ Văn Anh thanh âm yếu ớt vang lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên nhìn hắn.
– Ân, làm sao vậy?
Vũ Văn Anh ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng nói:
– Ngài không thấy đói sao?
Hách Liên Quyết khóe miệng bỗng mỉm cười, nói lớn:
– Khang Tề An, bảo nhà bếp làm mấy món ăn mang lên đây. – Sau đó nhìn y nói. – Bổn vương quả thật đang đói, ngươi ăn cơmcùng ta nhé.
Đây là lần đầu tiên Vũ Văn Anh ăn cơm cùng với Hách Liên Quyết. Tuy đồ ăn trông rất ngon mắt, nhưng Vũ Văn Anh vẫn có vẻ không được tự nhiên.
– Sao thế? Đồ ăn không ngon à? – Hách Liên Quyết nhìn y chẳng thèm động đũa liền hỏi.
Vũ Văn Anh vội vàng lắc đầu:
– Không phải, đồ ăn ngon lắm.
Bữa cơm này so với bữa cơm trước kia của y cũng có thể được coi là tiên phẩm rồi. Nhưng ngồi cùng bàn với Hách Liên Quyết thế này, y có chút không quen.
Một nụ cười xấu xa hiện trên khóe môi Hách Liên Quyết:
– Hay là, Anh nhi muốn ăn cái khác?
– Ân? – Vũ Văn Anh vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn.
Hách Liên Quyết liền đem y ôm vào lòng, nhìn Vũ Văn Anh đang yên phận trong g ngực mình mà mỉm cười:
– Anh nhi thích ăn gì nào?
– Ta… ta tự ăn là được rồi……
– Mới bắt đầu ăn thôi, hay là ăn chút rau nhé. Măng nhé! – Hách Liên Quyết không để ý đến lời phản kháng của Vũ Văn Anh, liền gắp một miếng măng đưa đến tận miệng y. – Há mồm!
Vũ Văn Anh ngoan ngoãn há miệng ra, để Hách Liên Quyết cho miếng măng vào, nhai kỹ rồi nuốt xuống. Vừa mới nuốt vào, Hách Liên Quyết lại nhét một miếng thịt gà vào miệng y. Trong suốt bữa cơm, Vũ Văn Anh cứ liên mồm ăn, một lát sau, mới có thể mở miệng ra nói:
– Ta ăn no rồi.
– Mới thế mà đã no rồi? – Hách Liên Quyết nhíu mày, chẳng trách sao y gầy thế. – Ăn tiếp đi, khi nào ta bảo thôi mới được thôi.
Tối hôm đó, Vũ Văn Anh bị đau bụng, nhưng lại không dám kinh động đến Hách Liên Quyết, cố không kêu lên, trên trán mồ hôi chảy ròng ròng, thân thể thì co quắp lại. Lúc này đèn trong phòng bỗng sáng lên, Hách Liên Quyết thân mặc tiết y đi đến, thấy Vũ Văn Anh phủ chăn kín người, liền nói:
– Sao ta gọi ngươi không thưa? Chẳng lẽ muốn ta tự mình đến tìm ngươi sao?
Vũ Văn Anh nghe thấy thanh âm của Hách Liên Quyết liền nhảy dựng lên, vội vàng ngồi dậy:
– Vương gia, ngươi… sao ngươi lại đến đây?
Hách Liên Quyết thấy thanh âm y có điểm không ổn, liền giơ đèn ra trước mặt y. Thấy sắc mặt Vũ Văn Anh trắng bệch như muốn dọa người, hắn hơi sửng sốt, rồi nâng mặt y lên hỏi:
– Làm sao vậy?
– Không sao.
– Thế này mà kêu không sao? – Hách Liên Quyết bực bội nói, giương giọng nói với bên ngoài. – Người đâu, mau gọi ngự y đến.
Ngự y xem mạch xong, vừa thu tay về, Hách Liên Quyết liền hỏi:
– Ngươi nói cho bổn vương biết, hắn ta bị làm sao vậy?
Ngự y cung kính nói:
– Bẩm Cửu vương gia, Thập tam Hoàng tử mắc chứng biếng ăn, nhưng hôm nay lại ăn nhiều hơn thường ngày. Hơn nữa, Thập tam Hoàng tử thân thể suy nhược, nên ăn nhiều cũng không bổ vào người……
– Tốt tốt, bổn vương biết rồi. Vậy ngươi mau nói làn sao chữa bệnh cho hắn đây? – Hách Liên Quyết sốt ruột nói.
– Lão thần sẽ kê đơn thuốc, chỉ cần uống hết liều thuốc này, thần nghĩ Thập tam Hoàng tử sẽ khỏe lại nhanh thôi.
– Vậy ngươi mau kê đơn đi.
– Vâng, lão thần làm ngay.
Ngự y vừa lui xuống, Hách Liên Quyết liền đi đến bên giường, nhìn thấy Vũ Văn Anh có vẻ buồn ngủ, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt, thấp giọng hỏi:
– Ngươi đau sao không gọi người?
Vũ Văn Anh khi nghĩ mình đã sai thường cúi mắt xuống, dường như điều này đã trở thành thói quen. Mặc kệ có phải lỗi của y hay không, y vẫn im lặng chịu nghe mắng. Hách Liên Quyết ngồi cạnh giường, một tay xoa xoa mặt y, thở dài nói:
– Thật là… dường như ngươi ngoan ngoãn quá mức… – Hài tử mười sáu tuổi, chẳng phải thường sẽ rất hiếu động sao?
Cảm thấy tay mình ươn ướt, Hách Liên Quyết phát hiện Vũ Văn Anh đang khóc trong lúc ngủ mơ, thanh âm mơ mơ hồ hồ như tiếng hát:
– Mẹơi……
Hách Liên Quyết di chuyển ngón tay, lau nước mắt cho y, đột nhiên cười cười:
– Điểm này thì vẫn giống tiểu hài tử.
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi Vũ Văn Anh.