CHƯƠNG 68
– Tốt quá, tổn thất cũng không lớn. – Vũ Văn Du Dương thở phào.
– Ừ. – Hách Liên Quyết đáp lại, rồi quay đầu nhìn xuống cổng thành. – Cái trò mèo vờn chuột đúng là vui thật. Chỉ tiếc, bổn vương không có thời gian cùng chơi với bọn chúng!
– Ngươi muốn làm gì? – Vũ Văn Du Dương cảm nhận được sự nôn nóng không muốn chờ đợi của Hách Liên Quyết.
Hách Liên Quyết cười khẽ:
– Tất nhiên là muốn mở cổng thành, nghênh đón địch rồi.
– Ngươi điên rồi! – Vũ Văn Du Dương nhất thời căng thẳng. – Tình hình hiện giờ đang nghiêng về phía chúng ta, ngươi cần gì phải mạo hiểm. Cho dù có thành công, tổn thất bên ta cũng không nhỏ, vạn nhất bị thất thủ, bọn chúng càng được đà lấn tới, tiến quân thần tốc.
Hách Liên Quyết cười lớn:
– Thanh Dục, thế mà ngươi nói rất hiểu ta. Ngươi không biết từ trước tới nay, bổn vương không bao giờ tấn công nếu không nắm chắc phần thắng sao?
Vũ Văn Du Dương sửng sốt, nhíu mày:
– Ngươi định làm thế nào?
Hách Liên Quyết cười khẽ:
– Cái tên Vũ Văn Bỉnh này chẳng có mắt nhìn địa điểm gì cả. Thành Tư Dương này dễ thủ khó công, hắn lại cố tình ngược gió mà đi, khó tránh được kết cục chết không nhắm mắt.
– Quyết, rốt cuộc ngươi định làm gì?
Hách Liên Quyết cảm thán:
– Thanh Dục, con sông đào bảo vệ thành đã nuôi dưỡng nên một thế hệ người phương này nhỉ.
– Ta với ngươi đang bàn tác chiến, ngươi lại nói đến sông đào bảo vệ thành làm gì. Ngươi…… – Vũ Văn Du Dương đột nhiên dừng lại, sau đó chợt tỉnh ngộ, trừng mắt nói. – Không phải ngươi……
Vũ Văn Du Dương dừng một chút rồi nói tiếp:
– Không phải ngươi hạ độc trong nước đấy chứ?
– Đúng thế. – Hách Liên Quyết thản nhiên nói. – Yên tâm đi, đây là thượng nguồn, doanh trại của Vũ Văn Bỉnh là hạ nguồn, nước độc sẽ không ảnh hưởng đến dân chúng thành Tư Dương.
Vẻ mặt Vũ Văn Du Dương cũng giãn ra, mỉm cười:
– Hiểu rồi, vậy thì cứ việc thừa thắng xông lên thôi.
__________________
Hách Liên Quyết trở lại thành lâu, thấy Vũ Văn Anh đang dựa đầu vào tường ngủ. Lúc đánh trận giáp lá cà, y cũng chẳng để ý, trên thành chỉ còn lưu lại mấy binh sĩ thủ thành, còn đâu tất cả đều xông chiến. Thấy Vũ Văn Anh co quắp người lại, Hách Liên Quyết lấy áo choàng bao quanh người y, sau đó ôm vào lòng. Thấy động, Vũ Văn Anh liền tỉnh lại, chậm rãi mở mắt, ánh mắt mê man nhìn Hách Liên Quyết:
– Quyết, sao ngươi vẫn chưa ngủ?
– Ân, lát nữa ta mới ngủ, ngươi cứ ngủ trước đi. – Thanh âm trầm thấp của hắn mang lại cho y một cảm giác an toàn.
– Ừm. – Vũ Văn Anh nghe lời nhắm mắt lại, đầu dựa vào ngực Hách Liên Quyết. Mấy giây sau, đột nhiên cảm thấy bất thường, y mở choàng mắt ra, nhìn quanh tứ phía:
– Mọi người… mọi người đâu hết rồi?
Hách Liên Quyết cười khẽ, nhẹ nhàng đặt y xuống, rồi dẫn y đến bên tường thành, chỉ vào mảnh khói lửa phía trước:
– Đều ở kia. – Ánh lửa cơ hồ thiêu cháy một góc trời, còn nhiễm thêm một màu máu đỏ thẫm, thật đáng sợ.
– Bọn họ xuất chiến khi nào vậy? – Vũ Văn Anh giật mình hỏi, y chẳng hay biết tí nào.
– Cái đó…… – Hách Liên Quyết giả bộ ngẫm nghĩ, sau đó thừa cơ ôm lấy thắt lưng Vũ Văn Anh, giam chặt trong lòng mình. – Khoảng một nén nhang trước.
Vũ Văn Anh không để ý đến hành động mờ ám của hắn, cúi đầu vẻ mặt như bị bỏ rơi. Hách Liên Quyết cắn nhẹ tai y:
– Sao vậy?
Vũ Văn Anh càng cúi đầu thấp hơn:
– Ta chẳng giúp ích được gì, cũng chẳng làm được gì, không như Thất hoàng huynh luôn kề vai sát cánh chiến đấu cùng ngươi. Thực ra, Thất hoàng huynh tài giỏi như vậy, rất xứng đôi với…… A! – Vũ Văn Anh kêu lên, Hách Liên Quyết đột nhiên ngửa người y ra sau, mặt đất bên dưới cách xa đến mấy trượng, y nhìn thấy liền hoảng sợ ôm lấy cổ Hách Liên Quyết.
– Bế… bế ta xuống.
Hách Liên Quyết cười lớn:
– Không sao đâu.
Vũ Văn Anh buông cổ hắn ra, vẻ mặt vẫn tràn ngập bất an. Hách Liên Quyết nhẹ nhàng chơi đùa mái tóc y, đặt lên môi y một nụ hôn:
– Ngươi không cần làm gì cả, bổn vương sẽ làm tất cả vì ngươi.
Bầu không khí này khiến cho sống mũi Vũ Văn Anh cay cay, đôi mắt rưng rưng, nhìn thấy biểu cảm quen thuộc, Hách Liên Quyết liền trở nên dịu dàng. Đột nhiên, một tia sáng sắc bén lướt qua, Vũ Văn Anh chỉ cảm thấy mình bị một lực lớn đẩy ngã xuống mặt đất lạnh lẽo, vừa quay đầu lại liền thấy Hách Liên Quyết nghiêng người đỡ một mũi tên.
– Thế mà vẫn có cá lọt lưới. – Hách Liên Quyết nheo mắt lại nói.
Binh sĩ trên thành phát hiện bất thường, vội vàng giương cung nhắm vào bóng đen dưới thành.
– Không ai được bắn! – Hách Liên Quyết âm trầm nói, rồi cầm lấy cung tên của binh sĩ bên cạnh, rồi giương mũi tên vừa bắt được lên bắn.
‘Vút’ một tiếng, mũi tên bắn ra, bóng đen kia cong người lên rồi ngã xuống. Hách Liên Quyết ném cung tên cho binh sĩ bên cạnh, sau đó nói:
– Giết sạch, không được bỏ sót!
– Rõ! – Binh sĩ trên thành đồng thanh đáp.
Lúc Vũ Văn Du Dương dẫn đại quân trở về, hắn thấy cảnh tượng dưới ô che nắng, Vũ Văn Anh ngồi trong lòng Hách Liên Quyết, giúp hắn băng bó bàn tay, còn Hách Liên Quyết thì vẻ mặt đầy hưởng thụ, chẳng thèm quan tâm Vũ Văn Anh băng bó tay hắn thành cái dạng gì.
– Vừa đến cổng thành, ta thấy xác đại tướng Tấn Trạch Tất Văn Đình. Quá xuất sắc, mũi tên xuyên qua cả người hắn, Hách Liên Quyết, mũi tên này của ngươi ác độc quá đi. – Nhìn thấy Vũ Văn Anh trắng bệch ngồi trên đùi người kia, Vũ Văn Du Dương nói tiếp. – Ngươi bị thương sao?
– Ừ, đỡ mũi tên của hắn. – Hách Liên Quyết nói bâng quơ.
– Đỡ, đỡ, đỡ?! Ý ngươi là dùng tay không đỡ mũi tên của hắn? – Vũ Văn Du Dương thất kinh.
– Ừ.
– Ngươi điên rồi sao? Mũi tên Tất Văn Đình bắn ra mà ngươi cũng dám đỡ? – Vũ Văn Du Dương lớn tiếng nói, thanh âm cực lớn khiến Vũ Văn Anh sợ run người, tay ngừng lại, tội lỗi nhìn về phía Hách Liên Quyết.
Hách Liên Quyết dùng bàn tay bị thương nhéo mũi y:
– Này, đã băng bó xong đâu. – Thấy Vũ Văn Anh lại cặm cụi băng bó, Hách Liên Quyết ngẩng đầu nói. – Làm gì mà phải chuyện bé xé ra to như vậy, ta đã chết đâu.
Vũ Văn Anh nhìn Vũ Văn Anh ngồi trong lòng hắn, nói:
– Tay ngươi chỉ để y băng bó linh tinh thế là xong à? Sao không gọi quân y đến xem có bị nhiễm trùng gì không?
Động tác của Vũ Văn Anh liền dừng lại, y ngẩng đầu nhìn Hách Liên Quyết, vẻ mặt lo lắng:
– Sẽ bị nhiễm trùng sao?
Hách Liên Quyết mỉm cười dỗ dành:
– Không sao, ta đã rửa qua rồi. – Ánh mắt thoáng qua chút mệt mỏi, tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vũ Văn Du Dương trầm mặc một lúc lâu rồi nói:
– Trận này đánh xong rồi, các ngươi cũng mau quay về Lạc Linh thành đi.
– Ừ, hai ngày nữa xuất phát. – Hách Liên Quyết nhắm mắt nói.
– Được, ta biết rồi. – Vũ Văn Du Dương gật đầu, ánh mắt có chút buồn, thấy Hách Liên Quyết đã mệt muốn chết, liền đứng dậy rời đi.
Vũ Văn Anh băng bó xong mới phát hiện ra Hách Liên Quyết đã ngủ từ lúc nào, nhàn nhã ngắm nghía hắn ngủ, rồi chơi đùa với mấy ngón tay. Thật nhàm chán, y định lén nhảy khỏi lòng hắn, nhưng vừa động, Hách Liên Quyết liền mở mắt khiến y hoảng sợ:
– Ngươi… ngươi chưa ngủ sao?
– Khuyu rồi, còn muốn đi đâu? – Hách Liên Quyết nhìn y.
– À thì…… – Vũ Văn Anh chỉ ra sau. – Đi gặp Thiên Hòa.
Hách Liên Quyết gõ đầu y:
– Ngày mai gặp, ta mệt rồi, ngoan ngoãn ngủ với ta. – Hách Liên Quyết ôm chặt y vào lòng mình.
– Nhưng… nhưng…… ta vừa mới ngủ dậy, không muốn ngủ tiếp a.
– Ta đếm tới ba, ai đó vẫn không ngoan ngoãn ngủ, ta sẽ ném người đó xuống thành. Một… hai……
Vũ Văn Anh nghe hắn nói vậy, vội vàng ôm chặt lấy hắn, dựa vào lòng hắn nhắm mắt lại. Hách Liên Quyết mỉm cười, bàn tay xoa đầu y, nhấc chân y đặt lên đùi mình, rồi khoác áo lông lên cả hai người, sau đó mới nhắm mắt ngủ tiếp.