CHƯƠNG 71
Sắc mặt Mục phi tái nhợt, ngực phập phồng, bà nhìn thấy vẻ lo lắng của Vũ Văn Anh, chung quy cũng không đành lòng, đành nhận lấy bát thuốc rồi uống hết. Vũ Văn Anh lộ vẻ vui sướng, Mục phi nhìn Hách Liên Quyết ngồi bên cạnh, nói:
– Phiền Cửu vương gia đi ra ngoài một lát được không?
Ánh mắt Hách Liên Quyết nhìn sang Vũ Văn Anh, y cũng ngẩng đầu liếc nhìn hắn rồi nhanh chóng cúi đầu xuống. Đôi mắt như chim ưng của Hách Liên Quyết lộ ra vẻ khác thường, nhưng vẫn mỉm cười:
– Được thôi. – Nói xong liền xoay người rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Vũ Văn Anh và Mục phi, bầu không khí dần đông cứng lại, Mục phi trầm ngâm một hồi mới nói:
– Anh nhi, tên Hách Liên Quyết đó đi rồi, giờ con nói mẫu phi nghe, rốt cuộc con cam tâm tình nguyện hay hắn cưỡng ép con?
– Mẫu phi…… – Vũ Văn Anh chợt thấy đau đầu. – Cửu vương gia không…… cưỡng ép con, con……
– Đủ rồi! – Mục phi ngắt lời y, vẻ mặt nghiêm khắc. – Ta mặc kệ nguyên do gì, mẫu phi ra lệnh cho con không được dây dưa với hắn nữa. Ngoan ngoãn nghe lời mẫu phi, mau thành thân với con gái nhà Hoàng thị lang đi, con cũng biết là mẫu phi chỉ muốn tốt cho con mà thôi.
– Mẫu phi, con không thể! – Vũ Văn Anh kinh ngạc ngẩng đầu.
– Vì sao không thể! Con nghĩ tên Cửu vương gia đó thật lòng với con sao? Phụ vương con năm đó cũng nuôi rất nhiều nam sủng, kết cục của bọn họ chẳng phải con cũng biết hay sao? Có mấy người được chết già? Cho dù có được sủng lên tận trời, nhưng trái tim bậc quân vương làm sao có thể toàn tâm toàn ý đặt ở một người? Tính tình tên Hách Liên Quyết này cố chấp, nếu một ngày nào đó hắn chán ghét con, con sẽ ra sao? Chẳng lẽ làm một hoàng tử an nhàn ở Tây Đoan cũng không sánh được với làm một tên nam sủng thân phận không rõ ràng ở phủ Cửu vương gia sao! – Mục phi xúc động nói một tràng, rồi ho kịch liệt.
Vũ Văn Anh vội vàng tiến đến cẩn thận xoa lưng cho bà, giúp bà hồi sức, vẻ mặt càng thêm u sầu:
– Mẫu phi, những lời mẹ nói con đều hiểu, thế nhưng con xin lỗi, con…… thực sự thích hắn. – Ánh mắt y không ngừng lay động, không đợi Mục phi nói, y vội vàng nói tiếp. – Hơn nữa, hắn cũng đã hứa với con, nếu sau này hắn chán ghét con thì sẽ trả con về Tây Đoan. Mẫu phi, Cửu vương gia tuy bạc tình, nhưng một khi đã hứa thì sẽ không nuốt lời. Mẫu phi, mẹ tin con lần này được không?
– Không được! – Mục phi tức giận. – Anh nhi, mẫu phi không mong muốn ở con điều gì to tát, chỉ mong con nghe lời mẫu phi lần này. Hãy cưới vợ sinh con, đừng suy nghĩ hoang đường nữa, nếu không mẫu phi dù chết cũng không muốn nhìn thấy con tự hủy hoại bản thân mình!
– Mẫu phi! – Vũ Văn Anh sợ hãi kêu lên.
– Được rồi, ta không muốn nghe con nói nhiều nữa, giờ nói ta nghe, cái thứ gọi là tình cảm giữa con với tên nam nhân đó, rốt cuộc có chịu chấm dứt hay không! – Mục phi nghiêm mặt nói.
– ……
Vũ Văn Anh thẫn thờ, y không ngờ Mục phi lại lấy cái chết ra để ép y, nhất thời không biết phải làm sao cho phải. Chấm dứt, cho dù y đồng ý, nhưng với tính cách của Hách Liên Quyết, chắc chắn hắn sẽ trả thù, đến lúc đó cho dù có Vũ Văn Hàm bảo vệ, nhưng một Tây Đoan vừa hồi sinh sau chiến tranh sao có thể ứng phó với thủ đoạn của Cửu vương gia; còn nếu không chấm dứt, mặc dù Mục phi nhìn qua hiền lành thiện lương, nhưng bên trong lại cứng rắn đến quyết liệt.
Mục phi thấy Vũ Văn Anh thống khổ, lòng cũng đau theo, nhưng ngoài mặt vẫn hừ lạnh:
– Sống chết của mẫu phi không ngờ chẳng bằng một tên nam nhân. Anh nhi, con làm mẫu phi thất vọng quá.
Vũ Văn Anh khó khăn hít thở, không nói nên lời, cuối cùng buông tay, run run nói:
– Vâng, con nghe lời mẹ. – Lời vừa rời miệng, tâm can như bị cắt thành trăm nghìn mảnh, đau đớn khiến y run rẩy không ngừng, không ngờ rằng chính mình lại là người rời xa hắn đầu tiên.
Sắc mặt Mục phi giãn ra, cầm lấy tay Vũ Văn Anh, dịu dàng nói:
– Anh nhi, mẫu phi biết con buồn, nhưng người đời đều nói Cửu vương gia là kẻ phụ bạc, hiện giờ hắn yêu thương con, nhưng còn tương lai thì sao? Anh nhi, con đã chết một lần, mẫu phi không muốn nhìn thấy con chết lần nữa.
Vũ Văn Anh cúi đầu, gật đầu:
– Con hiểu mà, mẫu phi.
– Ngoan, con ngoan lắm, con gọi Cửu vương gia vào đi. – Mục phi nói.
Lúc Hách Liên Quyết tiến vào, sắc mặt hắn rất khó coi, ngay cả Vũ Văn Anh cũng trưng ra vẻ thờ ơ. Thân người cao lớn đứng giữa căn phòng, bóng đen phủ lên người Vũ Văn Anh. Vũ Văn Anh càng lúc càng cảm thấy nặng nề, liền dựa vào bên tường, cố gắng không quá gần gũi với hắn, không ngờ rằng hành động này bị Hách Liên Quyết nhìn thấy, sắc mặt hắn càng âm trầm hơn.
Mục phi đã khôi phục lại dáng vẻ đoan trang điềm tĩnh thường ngày, đưa tay về phía ghế đối diện:
– Mời Cửu vương gia ngồi. – Hách Liên Quyết không khách khí ngồi xuống, chờ bà lên tiếng.
Mục phi liếc mắt nhìn Vũ Văn Anh thất thần đứng một bên, sau đó mới quay sang Hách Liên Quyết:
– Cửu vương gia, chuyện của ngài với Anh nhi ta ít nhiều cũng hiểu được. Không ngờ rằng nó lại được Cửu vương gia coi trọng như vậy, thế nhưng chuyện đó lại không hợp phép tắc.
Hách Liên Quyết nhíu mày, nhìn bà:
– Ồ? Vậy Mục phi cho rằng thế nào mới hợp phép tắc?
Mục phi im lặng một lát rồi đáp:
– Ta cũng già rồi, muốn Anh nhi lấy vợ sinh con như người bình thường, mong Cửu vương gia hiểu cho.
– Hiểu, đương nhiên ta hiểu. – Hách Liên Quyết ngoài mặt thì cười, nhưng nghiến răng mà nói, bâng quơ nhìn về phía Vũ Văn Anh. – Vậy ý của Thập tam hoàng tử cũng giống với Mục phi nương nương sao?
Đột nhiên bị hắn hỏi, Vũ Văn Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt lay động, rồi trầm xuống, đau đớn gật đầu.
Hách Liên Quyết đứng phắt lên, lịch sự mỉm cười:
– Nếu thế thì ta cũng không quấy rầy thêm. Bổn vương đã nán lại đây lâu rồi, ngày mai sẽ về nước, mong hai vị bảo trọng. – Nói xong không lưu luyến mà rời đi, không thèm liếc nhìn Vũ Văn Anh.
Vũ Văn Anh sững sờ. Hắn đi rồi, rời đi mà không một lời phản đối, rõ ràng có thể dùng uy ép y, nhưng lần này thì không. Bởi vì y luôn cự tuyệt mà chán ngấy? Trước kia luôn mơ đến một ngày được tự do, giờ tự do ngay trước mặt, nhưng trái tim y như bị khoét đi một mảng.
Vũ Văn Anh cứ đứng mãi, tay chân lạnh như băng, cho tới khi có người ôm lấy y, là Mục phi! Lúc này y mới nhận ra mình gần như đã quên hít thở, hay việc hít thở đối với y đã trở nên thật khó khăn, đôi môi run rẩy kịch liệt, không thể dừng.
– Mẫu phi, ngực con đau quá.
Mục phi đau lòng giúp y xoa ngực, an ủi:
– Anh nhi, nếu đau quá thì cứ khóc đi, khóc được thì tốt rồi, dần dần sẽ quên hắn thôi.
– Nhưng con không khóc được. – Vũ Văn Anh há miệng hớp lấy không khí, ngực đau như muốn vỡ ra, như muốn tắc thở. Rõ ràng cổ họng nghẹn lại, nhưng vẫn không thể khóc được.
– Đứa con ngốc nghếch này, tại sao con lại gặp hắn? – Mục phi ôm lấy y, nước mắt ròng ròng. Nếu con trai bà vẫn hồn nhiên vô tư như ngày trước thì thật tốt, nhưng một nguyện ước giản đơn như vậy, tại sao ông trời lại cố chấp không cho, để những ngày tháng của đứa con bà lận đận như vậy?