CHƯƠNG 9
Hôm nay, Vũ Văn Anh đang đứng một mình trong sân, tập bài kiếm pháp mà Khang Tề An dạy y hôm qua. Bỗng nhiên loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc của nữ nhân, y dừng kiếm lại, rồi từ từ tiến về phía có tiếng khóc. Thanh âm càng ngày càng trở nên rõ ràng, tiếng nữ nhân thật thê lương, thống khổ mà tuyệt vọng, không biết là chuyện gì mà khiến một nữ nhân lại khóc toáng lên thế này? Theo quy tắc ở Đông Ly quốc, nữ tử không được phép khóc to ở bên ngoài. Tiếng khóc truyền ra từ cửa nguyệt lượng, Vũ Văn tiến lại gần, trộm nhìn về hướng cửa nguyệt lượng.
Chỉ thấy một một nữ tử đang ôm chặt lấy một nam tử đang hấp hối, đau khổ mà khóc lóc. Nữ tử kia bỗng nhiên cau mày suy nghĩ một hồi. Đột nhiên cảm thấy có người đang nhìn y, Vũ Văn Anh vừa quay đầu lại đã thấy Hách Liên Quyết như có như không cười đứng cạnh, liền lùi lại mấy bước theo bản năng. Một lát sau, y vừa định quay đầu lại xem tiếp thì lại thấy ánh mắt Hách Liên Quyết nhìn về phía mình, ra hiệu bảo y lại gần. Vũ Văn Anh chần chờ một chút, trong mắt Hách Liên Quyết lập tức xuất hiện một tia khó chịu. Thế là y chẳng dám nghĩ nhiều, vội vàng đi đến bên người Hách Liên Quyết.
Vũ Văn Anh còn chưa kịp đứng lại, đã bị Hách Liên Quyết kéo vào lòng. Trong sân ngoài nử tử đang ôm nam nhân kia, còn có mấy thị vệ, nên Vũ Văn Anh có chút lúng túng, giãy giụa muốn thoát ra, nhưng bị Hách Liên Quyết ôm chặt thêm, ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt y:
– Mấy ngày không gặp, Anh nhi sắc mặt ngày càng tốt lên nhỉ.
Vũ Văn Anh thoát ra không được, thở phì phì trừng mắt liếc hắn. Có lẽ do đã thành quen, nên Hách Liên Quyết cũng không đối xử với y quá đáng nữa, còn Vũ Văn Anh thì trước mặt hắn càng ngày càng trở nên thoải mái hơn. Nhìn thấy bộ dạng giận dỗi của y, Hách Liên Quyết cười ha hả, nhéo mũi y. Lúc này, tiếng khóc của nữ nhân kia lại thu hút sự chú ý của Vũ Văn Anh. Bởi vì hiện tại đứng gần hơn, nên Vũ Văn Anh mới phát hiện ra nữ nhân đó là Tiêu vương phi, trong lòng không khỏi thảng thốt.
Vũ Văn Anh thấy Lai Niệm đứng một bên vẻ lúng túng. Một gã thị vệ bưng ra một lọ không nhãn, quỳ gối trước mặt Tiêu Vương phi nói:
– Vương phi, mời người dùng. – Nhưng Tiêu Vương phi chỉ ôm chặt lấy nam nhân kia mà khóc, không chú ý đến lời nói của tên thị vệ.
Vũ Văn Anh kéo kéo tay áo Hách Liên Quyết, nhỏ giọng nói:
– Vương gia, Tiêu vương phi làm sai điều gì sao?
Hách Liên Quyết nhìn Tiêu Vương phi một cái, ngón tay vuốt vuốt một lọn tóc xõa xuống của Vũ Văn Anh, nói:
– Nữ nhân đó dám phản bội lại bổn vương. Anh nhi không cần quan tâm đến ả.
Phản bội? Vũ Văn Anh tròn mắt nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Vương phi đang chăm chú nhìn nam nhân trong lòng, ánh mắt thê lương đến mức muốn chảy máu. Chẳng lẽ Tiêu Vương phi dám vụng trộm với người đàn ông khác sau lưng Hách Liên Quyết? Nghĩ đến đây, Vũ Văn Anh không khỏi rùng mình. Thê tử của mình vụng trộm với kẻ khác, đối với một nam tử mà nói, là một sự nhục nhã. Như vậy thì lọ không nhãn mà tên thị vệ đang cầm kia, là độc dược sao.
Hách Liên Quyết cuối cùng cũng không kiên nhẫn được nữa, thanh âm lộ vẻ cáu kỉnh nói:
– Tiêu nhi, đừng lãng phí thời gian nữa, bổn vương không có thì giờ để dây dưa với ngươi.
Tiên Vương phi ngẩng đầu, trong đôi mắt đẹp tuyệt trần tràn đầy nước mắt cùng tuyệt vọng, thanh âm run rẩy nói:
– Vương gia, tình cảm phu thê giữa chúng ta chẳng lẽ đã đoạn tuyệt rồi sao? Tại sao lại muốn dồn ta vào chỗ chết?
– Một nữ nhân cả gan dám phản bội lại bổn vương có tư cách để cầu xin bổn vương sao? Tiêu nhi, tha cho ngươi lâu như vậy, bổn vương cũng là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.
– Ha ha……… – Tiêu Vương phi cười thê lương, làm Vũ Văn Anh nghe cũng run sợ. – Ta không nào tin được, ta còn tưởng, ngươi quay về đây vì còn chút lưu luyến với ta. Nhưng không ngờ, Hách Liên Quyết ngươi quả là kẻ tuyệt tình. Vương Tiêu Tiêu ta đã đánh giá mình quá cao, tại sao lại có thể có cảm tình với một kẻ như ngươi cơ chứ? Hách Liên Quyết, ta hận ngươi, ta hận ngươi! Ta yêu ngươi hết lòng như vậy, nhưng lại bị ngươi chà đạp. Hách Liên Quyết, kiếp sau, ta chỉ mong đừng bao giờ gặp lại ngươi!
Nói xong, nàng ta cầm lấy lọ độc dược, uống một hơi cạn sạch. Vũ Văn Anh cứ như vậy nhìn Tiêu Vương phi chết trước mặt mình. Y thấy nàng ta đang cười, nhưng cũng giống như đang cười nhạo y vậy. Sau đó bỗng nhiên có một bàn tay giơ lên, che mắt y lại.
– Anh nhi, không nên nhìn.
Vũ Văn Anh chầm chậm quay đầu lại, nhìn Hách Liên Quyết:
– Nàng ta chẳng phải là phi tử ngươi sủng ái nhất sao? Tại sao nàng ta chết mà ngươi một chút cũng không thương tiếc?
Hách Liên Quyết nhíu nhíu mày, bất mãn nói:
– Ngươi định giáo huấn bổn vương sao?
Vũ Văn Anh cúi đầu:
– Ta làm sao dám.
Hách Liên Quyết thô bạo nắm lấy cằm Vũ Văn Anh, sắc mặt thập phần khó chịu:
– Bộ dáng của ngươi thế này mà bảo là không dám à? Xem ra ta cưng chiều ngươi quá rồi! Dám vì một nữ nhân mà cãi lời ta, không sợ ta làm vậy với ngươi sao?
– Không, ý ta không phải vậy. Vũ Văn Anh ta thân chỉ là một trái hồng, mặc cho người khác bóp đến nát bét. Vũ Thân vương ngươi muốn đoạt mạng ta thì dễ như trở bàn tay, ta sao dám tự cho mình thanh cao. Ta chẳng qua chỉ là món đồ chơi ngươi nhất thời cao hứng trêu đùa mà thôi.
Hách Liên Quyết trong mắt nhất thời dấy lên lửa giận, bàn tay rộng lớn bóp chặt lấy cổ Vũ Văn Anh:
– To gan thật! Ngươi đúng là không muốn sống nữa rồi!
Những ngón tay dần siết chặt, dường như có thể bẻ gãy cái cổ mảnh khảnh kia bất cứ lúc nào. Vũ Văn Anh đau đớn cau mày lại. Thật khó chịu, cảm giác như sắp chết đến nơi vậy.
Thấy mặt Vũ Văn Anh đỏ lựng lên, Hách Liên Quyết đột nhiên thu tay lại, tiện tay ném Vũ Văn Anh xuống đất, khoanh tay lại nói:
– Người đâu! Đem cái tên to gan lớn mật này đến kho chứa củi! Không có lệnh của ta, không được mang đồ ăn cho hắn!
– Rõ! – Lập tức có hai người đến lôi Vũ Văn Anh đi.
Ánh trăng len lỏi qua khung cửa sổ duy nhất, chiếu vào trong kho, nhưng cũng không thể coi đó là cửa sổ được, đó chỉ là một cái lỗ nhỏ để thông khí mà thôi. Ngày hôm sau, Vũ Văn Anh bị giam trong kho, một chút thức ăn cũng không có, vô lực ngã lên một đống củi. Chẳng phải y nên cảm thấy mình may mắn hay sao? Hách Liên Quyết là loại người như vậy, nhưng lúc đó lại không đoạt mạng y. Y cũng không hiểu vì sao lúc đó mình lại dám lớn tiếng như vậy. Hay là, trong thâm tâm, y cũng muốn biết, đối với Hách Liên Quyết, y có phải là một món đồ chơi hay không. Giờ đây đã không còn cách nào để phủ nhận một điều, y đã trót yêu Hách Liên Quyết, đã trót yêu một nam nhân hung ác. Tứ ca, thực xin lỗi, đệ rốt cuộc đã làm huynh thất vọng rồi.
CHƯƠNG
Hách Liên Quyết ở Hạ châu còn bận bịu gấp vạn lần so với lúc ở kinh thành. Tình hình hạn hán ở Hạ châu còn lan tới tận những vùng lân cận, cho nên mỗi ngày lại có thêm nhiều nạn dân chạy tới Hạ châu. Ngay từ đầu, kho lương thảo đã rất eo hẹp rồi, giờ lại còn có thêm một đống nạn dân, lương thực triều đình đương nhiên không thể cung cấp đủ. Vũ Văn Anh nửa tháng nay không gặp Hách Liên Quyết, y lại bắt đầu nhớ lại những tháng ngày ở Tây Đoan quốc, không được ai nhìn đến, không được ai coi trọng. Nhưng mà cũng chẳng có ai dám quang minh chính đại khi dễ y, thế mới biết được Hách Liên Quyết có uy tới mức nào. Tuy rằng nhiều người khinh bỉ nhìn y không giấu giếm, nhưng cho đến giờ cũng chưa có ai dám túm tụm lại nói xấu y.
Vũ Văn Anh thậm chí còn dần dần thích khoảng thời gian thanh tịnh này. Nhưng chung quy vẫn thấy thiếu thiếu cái gì đó, chẳng lẽ là do sự vắng mặt của Hách Liên Quyết? Dường như bị chính ý nghĩ của mình dọa sợ, Vũ Văn Anh ngẩn ngơ cả người, sau đó vội lắc lắc đầu. Không thể, tuyệt đối không thể như thế được. Nhớ tới trước khi sang đây, Tứ ca ở biên ải có gửi cho y một bức thư nói: “Thập tam đệ, Tứ ca giờ không thể bảo vệ được đệ nữa rồi. Nhưng đệ nhất định phải đợi cho đến khi Tứ ca mạnh mẽ hơn, lúc đó sẽ không ai dám khi dễ đệ nữa. Nhưng ở nơi viễn quốc, phải luôn luôn nhớ rằng, đệ vĩnh viễn không được tơ tưởng, yêu thương người của địch quốc, nếu không lúc trở về sẽ rất đau khổ, nuối tiếc.”
Cứ như vậy, tay nắm cung tiễn cũng trở nên chắc hơn. “Sưu” một tiếng xuyên qua không khí, mũi tên lao thẳng tới bia đỡ, trúng ngay hồng tâm. Vũ Văn Anh hơi sửng sốt một chút, rồi lập tức cười tươi hớn hở, quay đầu nói với hai người đứng đằng sau:
– Khang Tề An, Diệu Ngôn, các ngươi xem, ta bắn trúng rồi!
Hai người kia căn bản cũng đang ngây ngốc nhìn, Diệu Ngôn nghe thấy tiếng Vũ Văn Anh mới giật mình, cao hứng vỗ tay không ngừng:
– Trúng rồi! Trúng rồi! Công tử quả nhiên trời sinh đã thông minh, mới tập chưa bao lâu đã có thể bắn trúng hồng tâm rồi.
Còn Khang Tề An từ đầu đến cuối mặt cũng không chút biến đổi, nhưng vẫn hướng Vũ Văn Anh gật gật đầu. Từ khi đến Hạ châu, Khang Tề An bị Hách Liên Quyết điều tới bảo vệ Vũ Văn Anh. Bình thường không có chuyện gì làm, nên Vũ Văn Anh mới buột miệng nói muốn cùng Khang Tề An học võ, vốn chỉ là nói vui, không ngờ Khang Tề An đồng ý thật. Từ hôm ấy tới giờ, Khang Tề An tận tâm dạy y võ công.
Được sư phụ động viên, Vũ Văn Anh lại càng hăng ý chí chiến đấu, tiếp tục cầm cung lên, nhắm vào hồng tâm, “sưu”, lại bắn trúng. Liên tiếp mấy lần bắn trúng, mắt Vũ Văn Anh sáng rực lên, có đôi phần làm lóa mắt người khác. Vũ Văn Anh chẳng thèm để ý tới xung quanh, tiếp tục tập luyện. Lúc này, từ đằng sau truyền tới một thanh âm:
– Kỹ thuật có vẻ đã nắm chắc, nhưng lực đạo còn có chút khuyết điểm.
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Vũ Văn Anh quay đầu lại, quả nhiên thấy ánh mắt mệt mỏi của Hách Liên Quyết. Diệu Ngôn với Khang Tề An cung kính đứng sang một bên, môi mấp máy nói:
– Vương gia.
Chỉ có điều nứa tháng không gặp nhau, đôi mày của Vũ Văn Anh đã hiện ra chút anh khí, Hách Liên Quyết bước lại, kéo Vũ Văn Anh lại phía mình, ôm y từ đằng sau, một tay cầm lấy bàn tay đang cầm cung của y. Cảm thấy hơi thở của hắn ở sát tai mình, Vũ Văn Anh hơi cúi đầu, liền nghe thấy thanh âm của Hách Liên Quyết pha chút ý cười:
– Anh nhi, ngươi định bắn mà không nhìn bia à?
Vũ Văn Anh nghe thấy giọng hắn, trên mặt có chút phiếm hồng, vội vàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng hồng tâm. Hách Liên Quyết kéo tay y, làm y suýt làm rơi cung, rồi ghé sát tai y nói:
– Anh nhi, xem kìa.
Nói xong, hắn buông lỏng tay ra. Vũ Văn Anh thậm chí còn không nhìn thấy đường đi của mũi tên, lúc nhìn kỹ trên bia chỉ thấy mấy mũi tên y vừa bắn, còn mũi tên mà Hách Liên Quyết cầm tay y bắn ra chẳng biết đã xuyên qua bia mà lao đến nơi nào rồi. Vũ Văn Anh ngẩn ngơ nhìn về hướng mũi tên, nếu mũi tên kia chỉ do một mình Hách Liên Quyết bắn, lực bắn chắc chắn còn lớn hơn lúc nãy nhiều lần.
Hách Liên Quyết cầm lấy cây cung trong tay y đưa cho Khang Tề An, Khang Tề An vôi vàng đỡ lấy, rồi cùng Diệu Ngôn hành lễ lui xuống. Hách Liên Quyết nhìn thấy Vũ Văn Anh đang ngơ ngẩn trước mắt, nhìn qua nhìn lại không nhịn được lại cắn môi y một cái, đáy mắt lóe lên ánh nhìn mờ ám, khóe miệng mỉm cười:
– Anh nhi, nửa tháng không gặp, không ngờ bổn vương bỗng cảm thấy rất nhớ ngươi. Nói bổn vương, ngươi có nhớ tới ta không? Nói thật ta nghe. – Ánh mắt đen tối nhìn y.
Tuy miệng nói muốn y nói thật, nhưng ánh mắt của Hách Liên Quyết lại hiện lên mấy chứ ‘Ngươi thử nói không nhớ xem!’. Vũ Văn Anh cũng không muốn làm phật lòng con người trở mặt như lòng bàn tay này, nên hơi gật gật. Hách Liên Quyết dường như rất hài lòng với câu trả lời của y, cúi đầu cắn vào gáy y một cái. Lúc Vũ Văn Anh bắt đầu mất đi ý thức, Hách Liên Quyết ngẩng đầu lên, hôn vào môi y mấy cái:
– Tại sao Anh nhi lại muốn cùng Khang Tề Anh học võ?
Vũ Văn Anh lại nhìn hắn bằng ánh mắt không thoải mái cho lắm, giống như có chút ủy khuất, nói:
– Ta học võ thì ngươi sẽ không coi ta là nữ hài tử, vì nữ hài tử không biết võ công.
Hách Liên Quyết bật cười nói:
– Ta coi ngươi là nữ tử bao giờ?
– Thế sao ngươi suốt ngày hôn ta? Nam nhân không phải chỉ hôn nữ tử thôi hay sao? Các ngươi đều coi ta là nữ tử, đều khi dễ ta.
Câu cuối cùng tuy chỉ nói lí nhí trong miệng, nhưng vẫn đến tai Hách Liên Quyết, hắn túm tóc y nói:
– Anh nhi, ngươi nên nhớ kỹ, ngươi hiện tại là người của Vũ Thân vương ta, cho nên những chuyện tạp thất vớ vẩntrước kia ngươi hãy mau quên hết cho ta.
Tự nhiên Hách Liên Quyết thay đổi sắc mặt, Vũ Văn Anh liền vội vàng ngoan ngoãn gật đầu, y biết rõ là giờ không nên đụng vào người hắn. Hách Liên Quyết thấy vẻ ngoan ngoãn của y, ánh mắt cũng dịu đi vài phần, khẽ xoa đầu y:
– Luyện võ cũng không có gì là không tốt cả, vẫn nên giữ thân thể khỏe mạnh.
Hách Liên Quyết đứng nhìn y một hồi rồi rời đi, xem ra rất lo lắng cho tình hình hạn hán ở Hạ châu. Tới giờ cơm chiều, Vũ Văn Anh mang vẻ mặt đầy tâm sự, mấy lần gắp thức ăn lên miệng cũng toàn trượt ra ngoài. Diệu Ngôn nhìn mãi thấy không chịu được, hỏi:
– Công tử, ngài có tâm sự gì sao?
Vũ Văn Anh choàng tỉnh, vội vàng lắc đầu nói:
– Không có gì.
Diệu Ngôn cười nói:
– Không đúng, mấy ngày nay công tử lúc này trông cũng thất thần. Để nô tỳ đoán thử nhé, có phải công tử không gặp Vương gia nên mới thấy buồn đúng không?
– Hứ, ai bảo vậy. Diệu Ngôn, ngươi đừng nói bậy. – Vũ Văn Anh đỏ mặt.
– Ha, bị nô tỳ đoán trúng rồi nhé. Công tử, ngài đừng thẹn quá hóa giận.
– Diệu Ngôn!
Diệu Ngôn thấy Vũ Văn Anh tức giận, thè lưỡi nói:
– Được rồi, được rồi. Nô tỳ chỉ trêu công tử thôi, ngài chớ để trong lòng.
Vũ Văn Anh đỏ mặt, giận dỗi quay ra ăn tiếp, nhưng cũng chẳng thèm để ý xem mình đang ăn cái gì. Diệu Ngôn trộm cười nói:
– Chẳng trách Vương gia lại yêu thương ngài, ngay đến bộ dáng ngài lúc tức giận cũng thật đáng yêu a.
– Diệu Ngôn!. – Vũ Văn Anh bất mãn nói.
– Nô tỳ nói có gì sai. Vương gia mấy ngày hôm nay đều bận bịu, hiếm khi mới có chút thời gian rảnh rỗi, nhưng chẳng đi thăm cái nàng Vương phi đó, mà toàn đến chỗ công tử. Đây là Lai Niệm nói cho nô tỳ biết đó.
Sau chuyện ngày hôm đó, Hách Liên Quyết không đồng ý cho Lai Niệm hầu hạ bên người Vũ Văn Anh nữa, mà điều hắn sang hầu hạ Tiêu vương phi.
– Hắn… hắn vừa đi qua đây à?
Diệu Ngôn lắc lắc đầu:
– Công tử, nô tỳ nói ngài không tin sao?
Vũ Văn Anh im lặng cúi đầu, lúc lâu sau mới lên tiếng:
– Diệu Ngôn, ngươi không thấy kỳ quái sao? Ta không phải nữ tử, hắn tại sao lại thích ta, chẳng phải nghe đồn hắn không thích nam sắc sao?
Lời này, Diệu Ngôn á khẩu, không trả lời được. Đúng vậy, Hách Liên Quyết từ trước tới giờ luôn thể hiện mình không thích nam sắc. Những kẻ giàu có, hay ngay cả những Vương gia khác bên mình cũng đều có vài nam sủng, nhưng Hách Liên Quyết thì chưa từng có ai. Thế nhưng, Vương gia bây giờ đối với công tử rất tốt, như trước kia Vương gia cũng đối tốt với phi tử, nhưng đối với người ngoài thì vô cùng lạnh nhạt. Nghĩ mãi không thông, Diệu Ngôn lắc đầu nói:
– Công tử, mau ăn chút cơm đi. Sáng mai còn phải luyện võ nữa, để thừa thức ăn thì phí lắm.