‘’ Lạc Hi, cô không sao chứ? ‘’ đúng lúc đó, Triển Phong chạy tới, sợ hãi vì lo cho cô gặp chuyện nhưng lại chứng kiến cảnh này, cô đang tay trong tay với người đàn ông lạ mặt, tim anh hơi nhói, anh đang cảm thấy không thỏa mái chút nào, khuôn mặt biểu hiệu rõ nét không vui. Lạc Hi cũng chợt nhận ra, cô đang mãi nắm lấy tay người đàn ông lần đầu cô gặp.
Cô dần buông lỏng tay ra, cảm giác hơi nuối tiếc.
‘’ À, tôi không sao ‘’ cô nhẹ nói
‘’ Nếu cô không có chuyện gì tôi đi trước ‘’ Mạc Hàn Tử - người đã đụng trúng cô nói, không cần ai trả lời anh bước đi ngạo nghễ, cô cứ nhìn mãi theo bóng dáng của anh, nỗi thân quen gợi lên khó tả, cô vẫn nhớ về ngày ấy, ngày mà …..
‘’ Này, chúng ta cũng đi chứ. ‘’ lời nói của Triển Phong đưa cô ra khỏi dòng suy nghĩ, thôi không nghĩ về cái quá khứ đầy đau khổ của mười năm trước nữa.
---------------------
- ‘’Đội trưởng à, chúng tôi đã cố gắng thuyết phục nhưng bà ta vẫn không chịu khai ra tên bắt cóc là ai ‘’ Triển Phong nói với đội trưởng Huỳnh, anh ta suy nghĩ hồi lâu rồi thở dài kết luận
‘’ Đành kết án ở đây vậy ‘’
‘’ Không được ‘’ Lạc Hi phản đối, cô nói tiếp ‘’ Nếu kết án ở đây chúng ta sẽ ăn nói với người nhà nạn nhân ra sao ? ‘’ khuôn mặt cô kiên quyết rõ rệt, là một cảnh sát, đó là ước mơ từ nhỏ của cô, cô không thể vì một khó khăn mà từ bỏ vụ án này được, hơn nữa đó là một đứa bé, rồi nó sẽ ra sao?
‘’ Nhưng cảnh sát Lạc, vụ án không có manh mối, cô định làm thế nào điều tra tiếp đây ‘’ đội trưởng to tiếng, nhưng anh vẫn hiểu tâm trạng của Lạc Hi mà hạ giọng xuống nói tiếp
‘’ Tôi xin lỗi ‘’
Ngay khi đội trưởng nói xong, Lạc Hi bỏ đi, không quên nhìn Triển Phong và đội trưởng với cái nhìn lạnh lùng, ý nó như muốn nói
‘’ Tôi sẽ tiếp tục điều tra, đừng hòng mà tôi từ bỏ ‘’
------------------------
Lạc Hi mệt mỏi trở về nhà, thả mình vào chiếc giường êm ái trong phòng riêng của cô. Xoa xoa vần thái dương, trong đầu cô bắt đầu nghĩ ngợi mông lung, những kí ức ngày xưa bắt đầu hiện về như những thước phim quay chậm
Trong khu vườn mùa thu đầy lá vàng thơ mộng, hai đứa bé, một trai một gái đang chơi đùa cùng nhau, chúng chơi rất vui vẻ
‘’ Hi Hi à, anh ở đây ‘’ tiếng bé trai vang vọng khắp khu vườn, đôi chân của cậu thoăn thoắt di chuyển khắp khu vườn, còn cô bé thì vẫn ráng sức tìm, phải, cô bé chính là Lạc Hi, còn cậu bé kia là Phùng Vương Hưng. Cả hai là bạn chơi thân từ nhỏ, hay đại loại là thanh mai trúc mã.
Cuộc sống của hai đứa bé tội nghiệp cứ vui vẻ như thế thì tai biến bất ngờ ập đến, gia đình của Vương Hưng phá sản, cha mẹ cậu bị đám người xã hội đen sát hại, còn cậu thì chẳng ai biết tung tích gì.
----------------------
‘’ Lạc Hi, mẹ vào được chứ ‘’ bà Lạc – mẹ của cô gõ cửa phòng, vội gạt đi dòng nước mắt, lấy lại phong độ, cô nói
‘’ Vâng, mẹ vào đi ‘’ sau lời nói của cô, bà Lạc nhẹ nhàng đi vào, khác hẳn với Lạc Hi, mẹ của cô là một người phụ nữ có khí chất nhã nhặn, tuy đã ở tuổi trung niên nhưng bà vẫn giữ được nét thanh xuân trên gương mặt hiền hậu.
‘’ Dạo này…con có chuyện không vui đúng không? ‘’ bà nhẹ nhàng nói
‘’ Con không có chuyện gì đâu, mẹ đừng lo ‘’ khác hẳn với giọng nói lạnh lùng, thờ ơ hàng ngày, cô nói với mẹ của mình bằng chất giọng vô cùng ấm áp
‘’ Lạc Hi à, mẹ thấy công việc của con …’’ bà nói chưa nói xong, cô đã cướp lời, thái độ dứt khoác rõ rệt
‘’ Con đã nói rồi, sẽ không thay đổi ý định đâu, mẹ cứ nói với ông ta rằng ý con đã như thế, con mệt rồi, mẹ cũng đi ngủ sớm đi ‘’
Nói xong, cô lập tức thả lưng xuống giường, quay lưng sang một bên và nhắm tịt đôi mắt lại, mẹ cô chỉ lắc đầu thở dài, buồn bã rời khỏi phòng.
-----------------------
Trở lại với bà Lạc. bà buồn bã bước vào phòng riêng thì đã thấy chồng của mình ngồi trên chiếc ghế sofa phì phào thở từng làn khói trắng lên không trung, cảm giác buồn vô hạn.
‘’ Anh à ! con bé vẫn không chịu từ bỏ cái nghề cảnh sát ấy, hay là chúng ta…’’ bà nhẹ nhàng nói
‘’ Bà không cần nói thêm, ý tôi đã quyết, tốt nhất là mẹ con bà đừng chống đối ‘’
Nói xong, Lạc Tân – người ba mà Lạc Hi trước giờ vẫn xem như người dưng đứng dậy bỏ đi, ông là một doanh nhân thành đạt, có tiếng trong giới thượng lưu. Có thể nói, cái gì ông cũng tốt chỉ có một khuyết điểm duy nhất là không biết bày tỏ tình cảm, cũng vì lí do ấy mà từ nhỏ đến giờ, ông và Lạc Hi chẳng thế nào giải quyết được khuất mắc giữa hai cha con.
Lạc Hi luôn nghĩ chính ông là người đã làm cho gia đình của Vương Hưng phải rời khỏi đây, làm cho gia đình Vương Hưng phá sản và cũng là người gây ra cái chết của cha mẹ Vương Hưng, sở dĩ cô nghĩ như thế vì cô tình cờ nghe được cuộc cãi vã giữa cha cô và Phùng Kiến – cha của Phùng Vương Hưng, đó là lần đầu tiên cô thấy cha cô và Phùng Kiến to tiếng với nhau như vậy, đáng lẽ với đầu óc ngây thơ của một đứa trẻ 13 tuổi thì sẽ nhanh chóng bỏ qua câu chuyện ấy nhưng thật không may, vài ngày không lâu sau đó gia đình Phùng Kiến gặp tai biến, và đó cũng là lí do cô nghi ngờ về người cha của mình. Cô cũng đã nhiều lần hỏi cho ra chuyện nhưng ông vẫn cứ lặng thing, chỉ biết vô cảm trước những thắc mắc của cô.
‘’ Lạc Hi, cô không sao chứ? ‘’ đúng lúc đó, Triển Phong chạy tới, sợ hãi vì lo cho cô gặp chuyện nhưng lại chứng kiến cảnh này, cô đang tay trong tay với người đàn ông lạ mặt, tim anh hơi nhói, anh đang cảm thấy không thỏa mái chút nào, khuôn mặt biểu hiệu rõ nét không vui. Lạc Hi cũng chợt nhận ra, cô đang mãi nắm lấy tay người đàn ông lần đầu cô gặp.
Cô dần buông lỏng tay ra, cảm giác hơi nuối tiếc.
‘’ À, tôi không sao ‘’ cô nhẹ nói
‘’ Nếu cô không có chuyện gì tôi đi trước ‘’ Mạc Hàn Tử - người đã đụng trúng cô nói, không cần ai trả lời anh bước đi ngạo nghễ, cô cứ nhìn mãi theo bóng dáng của anh, nỗi thân quen gợi lên khó tả, cô vẫn nhớ về ngày ấy, ngày mà …..
‘’ Này, chúng ta cũng đi chứ. ‘’ lời nói của Triển Phong đưa cô ra khỏi dòng suy nghĩ, thôi không nghĩ về cái quá khứ đầy đau khổ của mười năm trước nữa.
---------------------
- ‘’Đội trưởng à, chúng tôi đã cố gắng thuyết phục nhưng bà ta vẫn không chịu khai ra tên bắt cóc là ai ‘’ Triển Phong nói với đội trưởng Huỳnh, anh ta suy nghĩ hồi lâu rồi thở dài kết luận
‘’ Đành kết án ở đây vậy ‘’
‘’ Không được ‘’ Lạc Hi phản đối, cô nói tiếp ‘’ Nếu kết án ở đây chúng ta sẽ ăn nói với người nhà nạn nhân ra sao ? ‘’ khuôn mặt cô kiên quyết rõ rệt, là một cảnh sát, đó là ước mơ từ nhỏ của cô, cô không thể vì một khó khăn mà từ bỏ vụ án này được, hơn nữa đó là một đứa bé, rồi nó sẽ ra sao?
‘’ Nhưng cảnh sát Lạc, vụ án không có manh mối, cô định làm thế nào điều tra tiếp đây ‘’ đội trưởng to tiếng, nhưng anh vẫn hiểu tâm trạng của Lạc Hi mà hạ giọng xuống nói tiếp
‘’ Tôi xin lỗi ‘’
Ngay khi đội trưởng nói xong, Lạc Hi bỏ đi, không quên nhìn Triển Phong và đội trưởng với cái nhìn lạnh lùng, ý nó như muốn nói
‘’ Tôi sẽ tiếp tục điều tra, đừng hòng mà tôi từ bỏ ‘’
------------------------
Lạc Hi mệt mỏi trở về nhà, thả mình vào chiếc giường êm ái trong phòng riêng của cô. Xoa xoa vần thái dương, trong đầu cô bắt đầu nghĩ ngợi mông lung, những kí ức ngày xưa bắt đầu hiện về như những thước phim quay chậm
Trong khu vườn mùa thu đầy lá vàng thơ mộng, hai đứa bé, một trai một gái đang chơi đùa cùng nhau, chúng chơi rất vui vẻ
‘’ Hi Hi à, anh ở đây ‘’ tiếng bé trai vang vọng khắp khu vườn, đôi chân của cậu thoăn thoắt di chuyển khắp khu vườn, còn cô bé thì vẫn ráng sức tìm, phải, cô bé chính là Lạc Hi, còn cậu bé kia là Phùng Vương Hưng. Cả hai là bạn chơi thân từ nhỏ, hay đại loại là thanh mai trúc mã.
Cuộc sống của hai đứa bé tội nghiệp cứ vui vẻ như thế thì tai biến bất ngờ ập đến, gia đình của Vương Hưng phá sản, cha mẹ cậu bị đám người xã hội đen sát hại, còn cậu thì chẳng ai biết tung tích gì.
----------------------
‘’ Lạc Hi, mẹ vào được chứ ‘’ bà Lạc – mẹ của cô gõ cửa phòng, vội gạt đi dòng nước mắt, lấy lại phong độ, cô nói
‘’ Vâng, mẹ vào đi ‘’ sau lời nói của cô, bà Lạc nhẹ nhàng đi vào, khác hẳn với Lạc Hi, mẹ của cô là một người phụ nữ có khí chất nhã nhặn, tuy đã ở tuổi trung niên nhưng bà vẫn giữ được nét thanh xuân trên gương mặt hiền hậu.
‘’ Dạo này…con có chuyện không vui đúng không? ‘’ bà nhẹ nhàng nói
‘’ Con không có chuyện gì đâu, mẹ đừng lo ‘’ khác hẳn với giọng nói lạnh lùng, thờ ơ hàng ngày, cô nói với mẹ của mình bằng chất giọng vô cùng ấm áp
‘’ Lạc Hi à, mẹ thấy công việc của con …’’ bà nói chưa nói xong, cô đã cướp lời, thái độ dứt khoác rõ rệt
‘’ Con đã nói rồi, sẽ không thay đổi ý định đâu, mẹ cứ nói với ông ta rằng ý con đã như thế, con mệt rồi, mẹ cũng đi ngủ sớm đi ‘’
Nói xong, cô lập tức thả lưng xuống giường, quay lưng sang một bên và nhắm tịt đôi mắt lại, mẹ cô chỉ lắc đầu thở dài, buồn bã rời khỏi phòng.
-----------------------
Trở lại với bà Lạc. bà buồn bã bước vào phòng riêng thì đã thấy chồng của mình ngồi trên chiếc ghế sofa phì phào thở từng làn khói trắng lên không trung, cảm giác buồn vô hạn.
‘’ Anh à ! con bé vẫn không chịu từ bỏ cái nghề cảnh sát ấy, hay là chúng ta…’’ bà nhẹ nhàng nói
‘’ Bà không cần nói thêm, ý tôi đã quyết, tốt nhất là mẹ con bà đừng chống đối ‘’
Nói xong, Lạc Tân – người ba mà Lạc Hi trước giờ vẫn xem như người dưng đứng dậy bỏ đi, ông là một doanh nhân thành đạt, có tiếng trong giới thượng lưu. Có thể nói, cái gì ông cũng tốt chỉ có một khuyết điểm duy nhất là không biết bày tỏ tình cảm, cũng vì lí do ấy mà từ nhỏ đến giờ, ông và Lạc Hi chẳng thế nào giải quyết được khuất mắc giữa hai cha con.
Lạc Hi luôn nghĩ chính ông là người đã làm cho gia đình của Vương Hưng phải rời khỏi đây, làm cho gia đình Vương Hưng phá sản và cũng là người gây ra cái chết của cha mẹ Vương Hưng, sở dĩ cô nghĩ như thế vì cô tình cờ nghe được cuộc cãi vã giữa cha cô và Phùng Kiến – cha của Phùng Vương Hưng, đó là lần đầu tiên cô thấy cha cô và Phùng Kiến to tiếng với nhau như vậy, đáng lẽ với đầu óc ngây thơ của một đứa trẻ tuổi thì sẽ nhanh chóng bỏ qua câu chuyện ấy nhưng thật không may, vài ngày không lâu sau đó gia đình Phùng Kiến gặp tai biến, và đó cũng là lí do cô nghi ngờ về người cha của mình. Cô cũng đã nhiều lần hỏi cho ra chuyện nhưng ông vẫn cứ lặng thing, chỉ biết vô cảm trước những thắc mắc của cô.