Nói một cách không sợ phạm húy, lịch sử gia tộc ăn cỏ của chúng tôi được bao phủ bởi một bầu không khí điên điên cuồng cuồng; tuyệt đại đa số thành viên của gia tộc này đều có một chút khí chất điên điên cuồng cuồng của những kỵ sĩ. Ghi lại một cách chân thực lịch sử của gia tộc ăn cỏ khiến mọi người chẳng vui vẻ gì; miêu tả những hành vi điên cuồng của tổ tiên khó mà gây được cảm tình với mọi người. Nhưng còn có cách nào khác không? "Dùng mực đen viết những điều dối trá, che đậy không hết sự thật có màu đỏ của máu". Lật từng trang lịch sử đã bị phong bế qua bao nhiêu năm trong những lớp bụi của cuộc đời cũng là do cái khí chất quái dị điên cuồng tiếp thu từ tổ tiên truyền lại cho tôi. Đã là người thì thường là không làm chủ được chính mình cũng có nghĩa là anh đã tự đầu hàng chính mình, như vậy tôi còn có cách nào hơn?
° ° °
Châu chấu đã chuyển sang phía bên bờ bắc dòng sông, mùi hương khói trước miếu Ba Lạp vẫn chưa hoàn toàn mất hẳn thì một đám mây đen đã lừ đừ từ ngoài phía biển trôi vào và nổi dập dềnh trong không gian trên đầu gia tộc ăn cỏ. Những mảnh đất và con người ở đây bị cái nắng nóng hành hạ đến độ tiều tụy thảm thương bấy lâu nay đồng loạt ngẩng đầu vọng về đám mây, tiếng quỷ khóc sói gào âm âm trong đầm lầy, những loài thực vật khô quắt được những làn gió mang theo hơi nước từ biển thổi vào kích động, lao xao va đập vào nhau như báo hiệu cho nhau một điều gì đó.
Thi thể của bà Tứ, của người thợ hàn và cả con lừa được người làng khiêng sâu vào trong đầm lầy, vứt dưới bóng râm rủa những lùm cây dại um tùm như những khoảnh rừng. Những đôi chân dính bê bết những bùn đỏ dẻo quẹo, mùi bùn hôi thối nồng nặc. Đứng bên bờ đầm có thể trông thấy từng đàn quạ đen, những con chim ưng màu xám tro, những con tiên hạc trắng tinh khiết . . . đang chao cánh loạn xạ bên nhau chờ đợi được một bữa ăn thịt người thịt lừa thịnh soạn. Đương nhiên ông Tứ và ông Cửu cũng đứng lẫn lộn trong đám người này. Họ dùng những cặp mắt của loại gà đá nhìn nhau, hận là không được băm nhỏ đối phương ra làm trăm mảnh.
Chờ cho đến khi những con tiên hạc cao quý, những con chim ưng hùng dũng, những con quạ đen xấu xí. . . mổ và cào xé gương mặt của những thi thể không còn ra hình thù gì nữa, mọi người mới lũ lượt kẻo nhau quay về. Những đám mây đen đã hợp lại với nhau che lấp mặt trời và cả bầu trời, những luồng gió âm u thổi phần phật lên những tà áo rách bươm và những mái tóc như cỏ khô của mọi người, bụi bặm bốc lên bám đầy trên những gương mặt khắc khổ và ưu tư. Một ánh chớp nhoáng nhoáng đỏ quạch lóe lên giữa các tầng mây trông chẳng khác nào một con rắn lửa khổng lồ quẫy đạp trên lưng chừng trời soi rọi bầu trời đen kịt, vẽ nên những hình thù kỳ dị khiến mọi người kinh tâm động phách. Tất cả như lặng đi và không ai bảo ai, đôi chân họ dừng lại, những gương mặt nhàu nát lấp lóa trong ánh chớp, những đôi mắt xám đục ngây dại trong ánh chớp. Khi tiếng sấm ầm ầm vang lên, mọi người ù té chạy, những đôi môi mấp máy những âm thanh vô nghĩa. Những âm thanh ấy hợp tấu lại với nhau tạo thành một âm thanh mới đối thoại trực tiếp với thượng đế.
Đầu tiên là những giọt mưa to như đồng xu trắng đổ xuống đập vào mặt của những con người đang ngưỡng vọng trời cao. Mưa kèm theo cái lạnh, một nỗi sợ hãi mơ hồ ám ảnh. Xóm làng bỗng nhiên ồn ào hẳn lên, miệng ai cũng đang nói cái gì đó, những chiếc đầu nhấp nhô trên đường ngày càng nhiều. Tiếng sấm đì đùng không ngớt, ánh chớp nhoáng nhoáng đầy trời. Lại một trận mưa cực lớn đổ xuống, mọi người cởi những chiếc áo rách bươm cầm trên tay quay vù vù, vừa kêu lên những tiếng kêu hoan lạc vừa nhảy múa. Lớp bụi dày chưa thấm nước mưa bị những bàn chân điên cuồng hất tung lên, bụi vàng bay trong mưa, đậm đặc, dày đặc. Người ta nhảy múa trong những vùng bụi đậm đặc ấy như thể họ đang giãy giụa trong một biển nước sôi sùng sục. Trận mưa lớn đi qua, mây đen đổi màu - từ đen chuyển sang đỏ sậm rồi xanh - không những thế, hình như nó còn sà thấp xuống đến mấy vạn mét, bầu trời và mặt đất sáp lại gần với nhau cực nhanh, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống dưới không. Mọi người đang nhảy múa để cảm tạ ơn mưa móc của thượng đế đột nhiên chững lại, tiếng cười nghẹn lại trong cuống họng, rụt đầu rụt cổ nhìn nhau không biết chuyện gì đang xảy ra. Khí lạnh đã phong tỏa những lỗ chân lông đang đổ mồ hôi dầm dề của họ và khiến toàn thân họ nổi da gà. Tất cả các loài chim cũng đang kêu réo kinh hoàng và bay tán loạn, bay lên độ cao khoảng bảy tám mét thì giống như một tảng đá rơi xuống theo đường thẳng đứng. Quạ đen, hạc trắng, ưng xám, phượng hoàng. . . đều kéo lê những đôi cánh thắng đuột, giống như những con chó nhà, bò lạch bạch trên mặt đất. Bọn chúng tụ tập lại bên nhau, rúc đầu vào lông cánh của nhau. Dự cảm được một tai họa đang giáng xuống, các loài chim đang kết lại với nhau thành những phần mộ xinh đẹp, như sao trên trời phân bố rải rác từ trong đầm lầy ra đến đồng ruộng và vào trong thôn làng.
Trời và đất tiếp giáp lại với nhau, ánh chớp nhoáng nhoáng, tiếng trống tiếng tù và đồng loạt vang lên, ngựa phi nước đại, mưa đá nối trời đất lại với nhau làm một.
Mưa đá, tinh linh mà mặt đất chờ đợi bấy lâu nay cuối cùng cũng đã nở nụ cười nhẹ. Bà giáng lâm với chiếc mồm hiền từ đôn hậu cùng đôi hàm răng lởm chởm với nụ cười mê hồn. Bà mơn man những mái đầu của con người, bà ôm hôn khuôn mặt của các loài gia súc, bà mân mê những chiếc vú của các loài thảo mộc, bà xoa nắn những thớ thịt của đất đai. . . Bà đã áp chặt cái nhục thể mềm mại của mình xuống mặt đất này.
Mưa đá như một dòng thác đổ xuống trái đất đang khát.
Mưa đá là người tình tàn khốc của trái đất.
Cũng chỉ có trái đất mới có thể tiếp nhận nổi kiểu tình yêu hủy diệt tất cả của bà!
Mưa đá! Vô số những viên đá hình vuông, hình tròn hình dẹt, hình lục giác, hình tam giác, hình trụ tròn, hình trứng, hình bầu vú, hình con nhím, hình hạt gạo, hình hạt cao lương, hình hạt tiêu, hình huy hiệu quân đội, hình thỏ nhà, hình rùa đen... tối trời tối đất ào ào trút xuống.
Tiếng mưa đá rào rào rầm rập, tiếng những viên đá va vào nhau nghe lanh canh, mưa đá đang nhảy, mưa đá đang lăn, mưa đá đang quay tròn; mưa đá đang rơi trên đầu, trên vai, trên vành tai, trên sống mũi... những người trong gia tộc ăn cỏ; rơi trên cổ và lưng cong vòng của các loài chim; rơi trên bùn màu đỏ sậm trong đầm lầy; rơi trên xương sọ của người; rơi trên hàm răng của lừa; rơi trên da của chồn cáo; rơi trên những mảng rêu màu lục và những loài thực vật có màu nâu sậm của xúc xích. . . Ôi mưa đá dịu dàng, tôi yêu nàng! Khi tôi ngậm nàng trong miệng, tôi có cảm giác như đang ngậm nụ hoa dịu dàng của mẹ, của vợ tôi. . . Trời đất sao mà tráng lệ tự nhiên sao mà huy hoàng, trần gian sao mà ấm áp, cuộc sống sao mà xanh tươi . . . Rào rào, rào rào . . . mưa đá tiếp tục rơi xuống, trời đất tràn trề những niềm hoan lạc, tràn trề mùi vị. Mưa đá ngọt ngào, mưa đá đủ màu sắc rơi xuống mặt đất già cỗi xác xơ, hô hoán và khơi gợi khả năng tính dục cũng như sức sinh sản của mặt đất.
Không hề che đậy sự bồi hồi xúc động, mọi người đổ ra đường. Người thì sứt đầu mẻ trán, kẻ thì xanh mũi sưng mắt. . . Họ nghiêng nghiêng vẹo vẹo chẳng khác những võ sĩ đấm bốc vừa bị hạ đo ván trên võ đài. Miệng họ thở ra những luồng khói trắng. Họ đạp trên những viên mưa đá nằm sắp lớp trên đường, bước chân họ linh loạn chới với.
Mưa đá dã man, mưa đá điên cuồng kêu gào, mưa đá ầm ầm rơi. Mưa đá hung bạo đập vào nhục thể con người, phát tiết sự phẫn nộ đối với con người, đối với gia tộc ăn cỏ. Mưa đá vô tình đập vào những thân cây, bẻ gãy những cành cây vốn đã gầy xơ xác sau trận dịch châu chấu kinh hoàng.
Nói một cách không sợ phạm húy, lịch sử gia tộc ăn cỏ của chúng tôi được bao phủ bởi một bầu không khí điên điên cuồng cuồng; tuyệt đại đa số thành viên của gia tộc này đều có một chút khí chất điên điên cuồng cuồng của những kỵ sĩ. Ghi lại một cách chân thực lịch sử của gia tộc ăn cỏ khiến mọi người chẳng vui vẻ gì; miêu tả những hành vi điên cuồng của tổ tiên khó mà gây được cảm tình với mọi người. Nhưng còn có cách nào khác không? "Dùng mực đen viết những điều dối trá, che đậy không hết sự thật có màu đỏ của máu". Lật từng trang lịch sử đã bị phong bế qua bao nhiêu năm trong những lớp bụi của cuộc đời cũng là do cái khí chất quái dị điên cuồng tiếp thu từ tổ tiên truyền lại cho tôi. Đã là người thì thường là không làm chủ được chính mình cũng có nghĩa là anh đã tự đầu hàng chính mình, như vậy tôi còn có cách nào hơn?
° ° °
Châu chấu đã chuyển sang phía bên bờ bắc dòng sông, mùi hương khói trước miếu Ba Lạp vẫn chưa hoàn toàn mất hẳn thì một đám mây đen đã lừ đừ từ ngoài phía biển trôi vào và nổi dập dềnh trong không gian trên đầu gia tộc ăn cỏ. Những mảnh đất và con người ở đây bị cái nắng nóng hành hạ đến độ tiều tụy thảm thương bấy lâu nay đồng loạt ngẩng đầu vọng về đám mây, tiếng quỷ khóc sói gào âm âm trong đầm lầy, những loài thực vật khô quắt được những làn gió mang theo hơi nước từ biển thổi vào kích động, lao xao va đập vào nhau như báo hiệu cho nhau một điều gì đó.
Thi thể của bà Tứ, của người thợ hàn và cả con lừa được người làng khiêng sâu vào trong đầm lầy, vứt dưới bóng râm rủa những lùm cây dại um tùm như những khoảnh rừng. Những đôi chân dính bê bết những bùn đỏ dẻo quẹo, mùi bùn hôi thối nồng nặc. Đứng bên bờ đầm có thể trông thấy từng đàn quạ đen, những con chim ưng màu xám tro, những con tiên hạc trắng tinh khiết . . . đang chao cánh loạn xạ bên nhau chờ đợi được một bữa ăn thịt người thịt lừa thịnh soạn. Đương nhiên ông Tứ và ông Cửu cũng đứng lẫn lộn trong đám người này. Họ dùng những cặp mắt của loại gà đá nhìn nhau, hận là không được băm nhỏ đối phương ra làm trăm mảnh.
Chờ cho đến khi những con tiên hạc cao quý, những con chim ưng hùng dũng, những con quạ đen xấu xí. . . mổ và cào xé gương mặt của những thi thể không còn ra hình thù gì nữa, mọi người mới lũ lượt kẻo nhau quay về. Những đám mây đen đã hợp lại với nhau che lấp mặt trời và cả bầu trời, những luồng gió âm u thổi phần phật lên những tà áo rách bươm và những mái tóc như cỏ khô của mọi người, bụi bặm bốc lên bám đầy trên những gương mặt khắc khổ và ưu tư. Một ánh chớp nhoáng nhoáng đỏ quạch lóe lên giữa các tầng mây trông chẳng khác nào một con rắn lửa khổng lồ quẫy đạp trên lưng chừng trời soi rọi bầu trời đen kịt, vẽ nên những hình thù kỳ dị khiến mọi người kinh tâm động phách. Tất cả như lặng đi và không ai bảo ai, đôi chân họ dừng lại, những gương mặt nhàu nát lấp lóa trong ánh chớp, những đôi mắt xám đục ngây dại trong ánh chớp. Khi tiếng sấm ầm ầm vang lên, mọi người ù té chạy, những đôi môi mấp máy những âm thanh vô nghĩa. Những âm thanh ấy hợp tấu lại với nhau tạo thành một âm thanh mới đối thoại trực tiếp với thượng đế.
Đầu tiên là những giọt mưa to như đồng xu trắng đổ xuống đập vào mặt của những con người đang ngưỡng vọng trời cao. Mưa kèm theo cái lạnh, một nỗi sợ hãi mơ hồ ám ảnh. Xóm làng bỗng nhiên ồn ào hẳn lên, miệng ai cũng đang nói cái gì đó, những chiếc đầu nhấp nhô trên đường ngày càng nhiều. Tiếng sấm đì đùng không ngớt, ánh chớp nhoáng nhoáng đầy trời. Lại một trận mưa cực lớn đổ xuống, mọi người cởi những chiếc áo rách bươm cầm trên tay quay vù vù, vừa kêu lên những tiếng kêu hoan lạc vừa nhảy múa. Lớp bụi dày chưa thấm nước mưa bị những bàn chân điên cuồng hất tung lên, bụi vàng bay trong mưa, đậm đặc, dày đặc. Người ta nhảy múa trong những vùng bụi đậm đặc ấy như thể họ đang giãy giụa trong một biển nước sôi sùng sục. Trận mưa lớn đi qua, mây đen đổi màu - từ đen chuyển sang đỏ sậm rồi xanh - không những thế, hình như nó còn sà thấp xuống đến mấy vạn mét, bầu trời và mặt đất sáp lại gần với nhau cực nhanh, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống dưới không. Mọi người đang nhảy múa để cảm tạ ơn mưa móc của thượng đế đột nhiên chững lại, tiếng cười nghẹn lại trong cuống họng, rụt đầu rụt cổ nhìn nhau không biết chuyện gì đang xảy ra. Khí lạnh đã phong tỏa những lỗ chân lông đang đổ mồ hôi dầm dề của họ và khiến toàn thân họ nổi da gà. Tất cả các loài chim cũng đang kêu réo kinh hoàng và bay tán loạn, bay lên độ cao khoảng bảy tám mét thì giống như một tảng đá rơi xuống theo đường thẳng đứng. Quạ đen, hạc trắng, ưng xám, phượng hoàng. . . đều kéo lê những đôi cánh thắng đuột, giống như những con chó nhà, bò lạch bạch trên mặt đất. Bọn chúng tụ tập lại bên nhau, rúc đầu vào lông cánh của nhau. Dự cảm được một tai họa đang giáng xuống, các loài chim đang kết lại với nhau thành những phần mộ xinh đẹp, như sao trên trời phân bố rải rác từ trong đầm lầy ra đến đồng ruộng và vào trong thôn làng.
Trời và đất tiếp giáp lại với nhau, ánh chớp nhoáng nhoáng, tiếng trống tiếng tù và đồng loạt vang lên, ngựa phi nước đại, mưa đá nối trời đất lại với nhau làm một.
Mưa đá, tinh linh mà mặt đất chờ đợi bấy lâu nay cuối cùng cũng đã nở nụ cười nhẹ. Bà giáng lâm với chiếc mồm hiền từ đôn hậu cùng đôi hàm răng lởm chởm với nụ cười mê hồn. Bà mơn man những mái đầu của con người, bà ôm hôn khuôn mặt của các loài gia súc, bà mân mê những chiếc vú của các loài thảo mộc, bà xoa nắn những thớ thịt của đất đai. . . Bà đã áp chặt cái nhục thể mềm mại của mình xuống mặt đất này.
Mưa đá như một dòng thác đổ xuống trái đất đang khát.
Mưa đá là người tình tàn khốc của trái đất.
Cũng chỉ có trái đất mới có thể tiếp nhận nổi kiểu tình yêu hủy diệt tất cả của bà!
Mưa đá! Vô số những viên đá hình vuông, hình tròn hình dẹt, hình lục giác, hình tam giác, hình trụ tròn, hình trứng, hình bầu vú, hình con nhím, hình hạt gạo, hình hạt cao lương, hình hạt tiêu, hình huy hiệu quân đội, hình thỏ nhà, hình rùa đen... tối trời tối đất ào ào trút xuống.
Tiếng mưa đá rào rào rầm rập, tiếng những viên đá va vào nhau nghe lanh canh, mưa đá đang nhảy, mưa đá đang lăn, mưa đá đang quay tròn; mưa đá đang rơi trên đầu, trên vai, trên vành tai, trên sống mũi... những người trong gia tộc ăn cỏ; rơi trên cổ và lưng cong vòng của các loài chim; rơi trên bùn màu đỏ sậm trong đầm lầy; rơi trên xương sọ của người; rơi trên hàm răng của lừa; rơi trên da của chồn cáo; rơi trên những mảng rêu màu lục và những loài thực vật có màu nâu sậm của xúc xích. . . Ôi mưa đá dịu dàng, tôi yêu nàng! Khi tôi ngậm nàng trong miệng, tôi có cảm giác như đang ngậm nụ hoa dịu dàng của mẹ, của vợ tôi. . . Trời đất sao mà tráng lệ tự nhiên sao mà huy hoàng, trần gian sao mà ấm áp, cuộc sống sao mà xanh tươi . . . Rào rào, rào rào . . . mưa đá tiếp tục rơi xuống, trời đất tràn trề những niềm hoan lạc, tràn trề mùi vị. Mưa đá ngọt ngào, mưa đá đủ màu sắc rơi xuống mặt đất già cỗi xác xơ, hô hoán và khơi gợi khả năng tính dục cũng như sức sinh sản của mặt đất.
Không hề che đậy sự bồi hồi xúc động, mọi người đổ ra đường. Người thì sứt đầu mẻ trán, kẻ thì xanh mũi sưng mắt. . . Họ nghiêng nghiêng vẹo vẹo chẳng khác những võ sĩ đấm bốc vừa bị hạ đo ván trên võ đài. Miệng họ thở ra những luồng khói trắng. Họ đạp trên những viên mưa đá nằm sắp lớp trên đường, bước chân họ linh loạn chới với.
Mưa đá dã man, mưa đá điên cuồng kêu gào, mưa đá ầm ầm rơi. Mưa đá hung bạo đập vào nhục thể con người, phát tiết sự phẫn nộ đối với con người, đối với gia tộc ăn cỏ. Mưa đá vô tình đập vào những thân cây, bẻ gãy những cành cây vốn đã gầy xơ xác sau trận dịch châu chấu kinh hoàng.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Nói một cách không sợ phạm húy, lịch sử gia tộc ăn cỏ của chúng tôi được bao phủ bởi một bầu không khí điên điên cuồng cuồng; tuyệt đại đa số thành viên của gia tộc này đều có một chút khí chất điên điên cuồng cuồng của những kỵ sĩ. Ghi lại một cách chân thực lịch sử của gia tộc ăn cỏ khiến mọi người chẳng vui vẻ gì; miêu tả những hành vi điên cuồng của tổ tiên khó mà gây được cảm tình với mọi người. Nhưng còn có cách nào khác không? "Dùng mực đen viết những điều dối trá, che đậy không hết sự thật có màu đỏ của máu". Lật từng trang lịch sử đã bị phong bế qua bao nhiêu năm trong những lớp bụi của cuộc đời cũng là do cái khí chất quái dị điên cuồng tiếp thu từ tổ tiên truyền lại cho tôi. Đã là người thì thường là không làm chủ được chính mình cũng có nghĩa là anh đã tự đầu hàng chính mình, như vậy tôi còn có cách nào hơn?
° ° °
Châu chấu đã chuyển sang phía bên bờ bắc dòng sông, mùi hương khói trước miếu Ba Lạp vẫn chưa hoàn toàn mất hẳn thì một đám mây đen đã lừ đừ từ ngoài phía biển trôi vào và nổi dập dềnh trong không gian trên đầu gia tộc ăn cỏ. Những mảnh đất và con người ở đây bị cái nắng nóng hành hạ đến độ tiều tụy thảm thương bấy lâu nay đồng loạt ngẩng đầu vọng về đám mây, tiếng quỷ khóc sói gào âm âm trong đầm lầy, những loài thực vật khô quắt được những làn gió mang theo hơi nước từ biển thổi vào kích động, lao xao va đập vào nhau như báo hiệu cho nhau một điều gì đó.
Thi thể của bà Tứ, của người thợ hàn và cả con lừa được người làng khiêng sâu vào trong đầm lầy, vứt dưới bóng râm rủa những lùm cây dại um tùm như những khoảnh rừng. Những đôi chân dính bê bết những bùn đỏ dẻo quẹo, mùi bùn hôi thối nồng nặc. Đứng bên bờ đầm có thể trông thấy từng đàn quạ đen, những con chim ưng màu xám tro, những con tiên hạc trắng tinh khiết . . . đang chao cánh loạn xạ bên nhau chờ đợi được một bữa ăn thịt người thịt lừa thịnh soạn. Đương nhiên ông Tứ và ông Cửu cũng đứng lẫn lộn trong đám người này. Họ dùng những cặp mắt của loại gà đá nhìn nhau, hận là không được băm nhỏ đối phương ra làm trăm mảnh.
Chờ cho đến khi những con tiên hạc cao quý, những con chim ưng hùng dũng, những con quạ đen xấu xí. . . mổ và cào xé gương mặt của những thi thể không còn ra hình thù gì nữa, mọi người mới lũ lượt kẻo nhau quay về. Những đám mây đen đã hợp lại với nhau che lấp mặt trời và cả bầu trời, những luồng gió âm u thổi phần phật lên những tà áo rách bươm và những mái tóc như cỏ khô của mọi người, bụi bặm bốc lên bám đầy trên những gương mặt khắc khổ và ưu tư. Một ánh chớp nhoáng nhoáng đỏ quạch lóe lên giữa các tầng mây trông chẳng khác nào một con rắn lửa khổng lồ quẫy đạp trên lưng chừng trời soi rọi bầu trời đen kịt, vẽ nên những hình thù kỳ dị khiến mọi người kinh tâm động phách. Tất cả như lặng đi và không ai bảo ai, đôi chân họ dừng lại, những gương mặt nhàu nát lấp lóa trong ánh chớp, những đôi mắt xám đục ngây dại trong ánh chớp. Khi tiếng sấm ầm ầm vang lên, mọi người ù té chạy, những đôi môi mấp máy những âm thanh vô nghĩa. Những âm thanh ấy hợp tấu lại với nhau tạo thành một âm thanh mới đối thoại trực tiếp với thượng đế.
Đầu tiên là những giọt mưa to như đồng xu trắng đổ xuống đập vào mặt của những con người đang ngưỡng vọng trời cao. Mưa kèm theo cái lạnh, một nỗi sợ hãi mơ hồ ám ảnh. Xóm làng bỗng nhiên ồn ào hẳn lên, miệng ai cũng đang nói cái gì đó, những chiếc đầu nhấp nhô trên đường ngày càng nhiều. Tiếng sấm đì đùng không ngớt, ánh chớp nhoáng nhoáng đầy trời. Lại một trận mưa cực lớn đổ xuống, mọi người cởi những chiếc áo rách bươm cầm trên tay quay vù vù, vừa kêu lên những tiếng kêu hoan lạc vừa nhảy múa. Lớp bụi dày chưa thấm nước mưa bị những bàn chân điên cuồng hất tung lên, bụi vàng bay trong mưa, đậm đặc, dày đặc. Người ta nhảy múa trong những vùng bụi đậm đặc ấy như thể họ đang giãy giụa trong một biển nước sôi sùng sục. Trận mưa lớn đi qua, mây đen đổi màu - từ đen chuyển sang đỏ sậm rồi xanh - không những thế, hình như nó còn sà thấp xuống đến mấy vạn mét, bầu trời và mặt đất sáp lại gần với nhau cực nhanh, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống dưới không. Mọi người đang nhảy múa để cảm tạ ơn mưa móc của thượng đế đột nhiên chững lại, tiếng cười nghẹn lại trong cuống họng, rụt đầu rụt cổ nhìn nhau không biết chuyện gì đang xảy ra. Khí lạnh đã phong tỏa những lỗ chân lông đang đổ mồ hôi dầm dề của họ và khiến toàn thân họ nổi da gà. Tất cả các loài chim cũng đang kêu réo kinh hoàng và bay tán loạn, bay lên độ cao khoảng bảy tám mét thì giống như một tảng đá rơi xuống theo đường thẳng đứng. Quạ đen, hạc trắng, ưng xám, phượng hoàng. . . đều kéo lê những đôi cánh thắng đuột, giống như những con chó nhà, bò lạch bạch trên mặt đất. Bọn chúng tụ tập lại bên nhau, rúc đầu vào lông cánh của nhau. Dự cảm được một tai họa đang giáng xuống, các loài chim đang kết lại với nhau thành những phần mộ xinh đẹp, như sao trên trời phân bố rải rác từ trong đầm lầy ra đến đồng ruộng và vào trong thôn làng.
Trời và đất tiếp giáp lại với nhau, ánh chớp nhoáng nhoáng, tiếng trống tiếng tù và đồng loạt vang lên, ngựa phi nước đại, mưa đá nối trời đất lại với nhau làm một.
Mưa đá, tinh linh mà mặt đất chờ đợi bấy lâu nay cuối cùng cũng đã nở nụ cười nhẹ. Bà giáng lâm với chiếc mồm hiền từ đôn hậu cùng đôi hàm răng lởm chởm với nụ cười mê hồn. Bà mơn man những mái đầu của con người, bà ôm hôn khuôn mặt của các loài gia súc, bà mân mê những chiếc vú của các loài thảo mộc, bà xoa nắn những thớ thịt của đất đai. . . Bà đã áp chặt cái nhục thể mềm mại của mình xuống mặt đất này.
Mưa đá như một dòng thác đổ xuống trái đất đang khát.
Mưa đá là người tình tàn khốc của trái đất.
Cũng chỉ có trái đất mới có thể tiếp nhận nổi kiểu tình yêu hủy diệt tất cả của bà!
Mưa đá! Vô số những viên đá hình vuông, hình tròn hình dẹt, hình lục giác, hình tam giác, hình trụ tròn, hình trứng, hình bầu vú, hình con nhím, hình hạt gạo, hình hạt cao lương, hình hạt tiêu, hình huy hiệu quân đội, hình thỏ nhà, hình rùa đen... tối trời tối đất ào ào trút xuống.
Tiếng mưa đá rào rào rầm rập, tiếng những viên đá va vào nhau nghe lanh canh, mưa đá đang nhảy, mưa đá đang lăn, mưa đá đang quay tròn; mưa đá đang rơi trên đầu, trên vai, trên vành tai, trên sống mũi... những người trong gia tộc ăn cỏ; rơi trên cổ và lưng cong vòng của các loài chim; rơi trên bùn màu đỏ sậm trong đầm lầy; rơi trên xương sọ của người; rơi trên hàm răng của lừa; rơi trên da của chồn cáo; rơi trên những mảng rêu màu lục và những loài thực vật có màu nâu sậm của xúc xích. . . Ôi mưa đá dịu dàng, tôi yêu nàng! Khi tôi ngậm nàng trong miệng, tôi có cảm giác như đang ngậm nụ hoa dịu dàng của mẹ, của vợ tôi. . . Trời đất sao mà tráng lệ tự nhiên sao mà huy hoàng, trần gian sao mà ấm áp, cuộc sống sao mà xanh tươi . . . Rào rào, rào rào . . . mưa đá tiếp tục rơi xuống, trời đất tràn trề những niềm hoan lạc, tràn trề mùi vị. Mưa đá ngọt ngào, mưa đá đủ màu sắc rơi xuống mặt đất già cỗi xác xơ, hô hoán và khơi gợi khả năng tính dục cũng như sức sinh sản của mặt đất.
Không hề che đậy sự bồi hồi xúc động, mọi người đổ ra đường. Người thì sứt đầu mẻ trán, kẻ thì xanh mũi sưng mắt. . . Họ nghiêng nghiêng vẹo vẹo chẳng khác những võ sĩ đấm bốc vừa bị hạ đo ván trên võ đài. Miệng họ thở ra những luồng khói trắng. Họ đạp trên những viên mưa đá nằm sắp lớp trên đường, bước chân họ linh loạn chới với.
Mưa đá dã man, mưa đá điên cuồng kêu gào, mưa đá ầm ầm rơi. Mưa đá hung bạo đập vào nhục thể con người, phát tiết sự phẫn nộ đối với con người, đối với gia tộc ăn cỏ. Mưa đá vô tình đập vào những thân cây, bẻ gãy những cành cây vốn đã gầy xơ xác sau trận dịch châu chấu kinh hoàng.